Đã Từng Có Kẻ Ngốc Thương Em

Chương 3: Anh đi rồi! Em biết làm sao?



Trầm Mạc Khương xách vali đi trong vô định, nỗi đau mười mấy năm nay phải gánh cứ ùa về khiến anh cảm thấy chua xót, nhưng thân là một đại nam nhân, không thể ở chốn đông người mà khóc được. Cho nên vẫn phải kìm nén mà đi lang thang khắp nơi

Nhìn đồng hồ ở quảng trường đã điểm chín giờ tối, bỗng dưng lòng lại cảm thấy không yên tâm, đại não bắt đầu suy nghĩ

- Ban nãy quên mất không nấu cơm cho Kỳ Nhiên, em ấy chịu đói rất kém,không ăn thì cả người sẽ mềm đi, biết phải làm sao bây giờ?

Để quên đi một người, đâu thể nói là chỉ một sớm một chiều là có thể quên ngay, huống hồ tình cảm Mạc Khương dành cho tiểu Kỳ lại hơn mười mấy năm, buông bỏ đâu phải chuyện dễ. Linh cảm có chuyện chẳng lành đối với cậu, trái tim bỗng đập mạnh kịch liệt, khiến anh không cần lòng được mà nắm chặt vali, bỏ hết mọi chuyện ra sau đầu mà chạy về lối cũ

Biệt thự của tiểu Kỳ nằm ở gần ngoại ô, chỗ đó là đất ở dành cho khu nhà giàu, cho nên hầu như có rất ít người ở. Mạc Khương,cũng may ban nãy chưa đi xa cho nên chỉ mất một tiếng sau,anh dùng hết tốc độ bình sinh mới có thể  đến nơi

Nhưng mà đập vào mắt anh, chính là một màu đỏ rực của lửa.... Căn nhà bốc cháy rồi

Mạc Khương lòng đầy khiếp sợ, đám cháy quá to, người ở đây thì thưa thớt nên chưa ai có thể nhận ra, chẳng quản mọi chuyện, anh vứt hẳn vali xuống đường, lao vào biển lửa đó, miệng không ngừng kêu gọi

- Kỳ Nhiên... Kỳ Nhiên, em ở nơi nào! Có trong đó hay không?

Đám cháy tham lam nuốt chửng căn nhà, khói đen mù mịt gây ra cảm giác ngộp thở, bước vào phòng khách đã thấy một thân ảnh đang đứng loay hoay trong đó, ánh mắt tuy bị khói làm cho cay xè, nhưng miệng anh lại nói

- Tiểu Nhiên, là em có phải không?

Hơi nóng như muốn hun khói  hai người, cậu đứng ở giữa nhà, bốn bề xung quanh đều là lửa. Vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, liền có chút tỉnh táo hơn, cậu nói to

- Tại sao lại bỏ đi? Điện trong nhà bị chạm.. Tại sao anh lại bỏ đi... Mạc Khương em sợ lắm..

Đã có vài thanh gỗ nhỏ rơi lộp bốp xuống sàn, thật sự không hiểu kỳ tích nào đã cho cậu vẫn còn an toàn đến hiện tại. Cởi chiếc áo khoát đang mặc ở bên ngoài ra, anh vượt qua những đám lửa, dùng chiếc áo đó bao bọc tiểu Kỳ, đoạn nói

- Trách mắng gì cứ để sau đi.... Hơi thở của em anh cảm rất yếu, chúng ta cùng nhau ra ngoài rồi tính tiếp

Mặt mũi Kỳ Nhiên đã đen nhẻm vì bụi, khói cùng sức nóng tỏa ra càng ngày càng nhiều khiến Mạc Khương biết họ đang ở trong giai đoạn nguy hiểm nhất. Bởi vì phải hít quá nhiều khói, mà hơi thở của cậu đã bắt đầu có chút gấp gáp. Anh không quản nhiều nữa, trực tiếp dùng áo khoác đen dày bao bọc lấy thân thể, đoạn ôm cậu sát vào người mình, chạy đi

Nhưng mà hình như ông trời muốn có người chết, sổ tay tử thần đã liệt kê tên của từng người. Lúc chạy đến giữa nhà, chiếc đèn chùm to bự được treo trên cao bỗng dưng rơi xuống, Mạc Khương tính theo sát xuất thì nó sẽ rơi vào cả hai người. Cho nên không nghĩ nhiều, liền đẩy Kỳ Nhiên ra xa, bản thân vừa xoay người lại thì đã bị chiếc đèn đè trúng chân, những mảnh vỡ thủy tinh bắn lên người, gọng sắc cùng móc treo đều găm hết vào da thịt, khiến anh đau đến hoa cả mắt. Nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng nhìn xem người kia có an toàn không. Chỉ thấy Kỳ Nhiên đang vội vã chạy đến đây, lắp bắp hỏi

- Anh... Anh có sao không? Để... Để em bỏ cái này ra rồi chúng ta cùng đi tiếp

Mạc Khương nằm bẹp dưới sàn, nở nụ cười suy yếu rồi dùng sức nắm tay cậu, lắc đầu đáp

- Kỳ Nhiên... chiếc đèn này quá to... khả năng... một mình em.... lấy ra là điều không thể đâu... Cứ lo cho thân mình... Chạy trước đi, lửa lên cao rồi... Một lát nữa sẽ phát nổ đó

Cậu bình thường đều không để anh vào mắt, luôn gây ra bảo nhiêu tổn thương cho cái con người này, nhưng mà bây giờ lâm vào tình cảnh này, bản thân cảm thấy khó thở cùng đau lòng lắm, nhất quyết lắc đầu, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt, tiếp tục cứng đầu

- Không... Em không bỏ anh ở lại đâu...cứ đợi em.. Chúng ta cùng nhau đi ra

- Kỳ Nhiên.... Chân anh bị những gọng sắt đâm nát rồi... Có lấy ra cũng không chạy nổi đâu... Nghe lời anh...còn cơ hội thì mau chạy.....đi tìm Chính Huyết.. Bảo cậu ấy chăm sóc cho em thật tốt

Cậu mặc kệ anh nói gì, vừa khóc bừa đứng lên cố gắng nhấc chiếc đèn lên, nhưng sức lực quá yếu ớt. Cho nên đến cả một sự dịch chuyển nó cũng chưa hề xảy ra, tâm trí càng hoàng loảng hơn, miệng lắp bắp

- Chết tiệt.. Sao nó lại không chịu di chuyển vậy nè... Mạc Khương.. Anh ráng chịu đựng một chút đi

Giờ phút này anh biết mình không còn đường cứu sống nữa. Sức nóng tỏa ra quá mạnh khiến da thịt đã bắt đầu bỏng rát, những thanh gỗ lớn cũng đã bắt đầu rơi xuống nhiều hơn, Mạc Khương vội vã hét lên

- Kỳ Nhiên...đừng cố nữa... Mau chạy đi.. Sắp không kịp rồi

Bỗng nhiên từ ngoài cửa lại xuất hiện thêm một thân ảnh nữa, Chính Huyết từ đâu xông vào, nói to

- A Nhiên...em ở đâu rồi?

Mạc Khương bình thường gặp người này sẽ rất ghét, nhưng bây giờ tình huống nguy cấp lại cảm thấy hắn có ích kinh khủng. Cuối cùng thì Tiểu Nhiên của anh được sống rồi... Thật may quá, anh.. Có thể an tâm rồi

--------***-----

Cỏ bảo này chuyện này có nhiều chi tiết phi lí, chẳng hạn như đám cháy này nè. Nên mong chị em thông cảm, đừng khắc khe về vấn đề đúng sự thật này nhé:v