Đã Thuộc Về Em Từ Bao Giờ

Chương 36-37: Ân ái



Về đến căn nhà trước đây hai người đã chung sống cùng nhau, anh bế cô vào phòng của anh. Dù anh không còn ở căn nhà này nữa nhưng đều đặn mỗi tuần một lần anh lại đến và chính tay anh dọn dẹp sạch sẽ căn nhà. Mọi đồ đạc trong nhà từ khi cô rời đi đến giờ vẫn giữ nguyên không thay đổi, đặc biệt là phòng của cô, anh dọn dẹp rất kĩ lưỡng và lưu giữ từng món đồ của cô.

Ngắm cô nằm ngủ say sưa trên giường anh thấy lòng mình hạnh phúc, xao xuyến khó tả, đã hơn một năm tìm kiếm cô và hôm nay anh đã có thể cùng cô trở về căn nhà vốn dĩ của hai người. Anh cúi người xuống hôn lên má cô thì bỗng cô mở mắt tròn xoe nhìn anh, hai tay cô ôm lấy cổ kéo mạnh xuống rồi chồm người dậy cắn lấy môi anh rồi buông tay ra. Cô cười khúc khích như một đứa trẻ rồi phồng má nhìn anh:

- Anh nhìn tôi cái gì chứ...đồ biến thái!

Anh biết cô đang say không biết trời trăng gì nữa, nhìn cô lúc này vừa buồn cười lại vừa đáng yêu khó cưỡng. Anh nhíu mày nựng mặt cô...

- Em vừa hôn anh mà sao nói anh biến thái.

- Anh là đồ ảo tưởng...Tôi mà thèm hôn anh...

Cô ngồi dậy bước xuống giường loạn choạng tiến ra cửa, anh nắm tay cô kéo lại.

- Em muốn đi đây?

- Tôi muốn...uống...uống nữa! _ Cô hét lên.

- Em đã say tới vậy rồi còn uống gì nữa. Ngoan, lên giường nằm đi.

Anh dìu cô lên giường nhưng cô đẩy anh ra rồi nhìn thẳng vào mặt anh đầy ấm ức:

- Anh nói gì tôi cũng phải nghe sao! Anh là đàn ông khốn! Tôi không say! Tại sao cuộc đời lại để tôi gặp anh làm gì? Yêu anh tôi chỉ có đau khổ, tôi đã làm gì sai với anh chứ! Đứa con của tôi cũng mất rồi!...

Cô ngã quỵ xuống đất khóc nức nở, anh đến bên cạnh cô, nhìn cô như vậy lòng anh đau đớn, khó chịu như không thở được. Bàn tay anh lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô. Anh ôm cô vào lòng, anh cảm thấy khóe mắt mình cay cay...

- Anh...xin...lỗi! Anh biết bây giờ có làm gì hay xin lỗi thì cũng đã quá muộn...em nói đúng...anh là đàn ông khốn, anh không đáng để được em yêu...

Cô đánh liên tục vào ngực anh rồi không ngừng hét lên:

- Tôi không cần anh thương hại! . Truyện hay luôn có tại * TRÙMtru yện.CO M *

Anh nắm lấy cổ tay cô rồi hôn cô say đắm trong khi cô đang cố giẫy giụa để thoát khỏi nụ hôn đó. Anh kéo tay cô đứng lên rồi vứà hôn vừa bước về phía trước, theo phải xạ cô cứ lùi dần về phía sau cho đến khi hai người cùng ngã xuống giường. Anh nắm chặt hai tay cô đè xuống giường mà đầu lưỡi vẫn không ngừng ấn vào nhau và xoắn vào nhau...

** Chương 37**

Để chống đối lại nụ hôn đang cuồng nhiệt trong khi hai tay đang bị nắm chặt cô nghiêng mặt về một phía, mặt cô đã đỏ vì say rượu nhưng giờ còn đỏ ửng hơn vì nụ hôn vừa rồi. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, điều đó khiến tim cô đập mạnh dù cô đang say.

Trước mắt anh là một gương mặt quá đỗi mê hoặc, góc nghiêng với chiếc mũi cao tây thẳng tắp, đôi mắt to cùng hàng mi cong, dài tuyệt vời, làn môi căng mọng...mọi nét trên gương mặt cô thật hoàn hảo. Đây không phải lần đầu anh nhìn ngắm cô, cũng không phải lần đầu chạm vào cô nhưng quả thật vẻ đẹp của cô chỉ có thể càng ngắm càng bị mê đắm khó mà quên được...

Anh cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng mịn màng của cô, cô có chút rùng mình, hai bàn tay nắm chặt. Anh dịu dàng chậm rãi trong từng cử chỉ cho đến khi chiếc đầm trên người cô rơi xuống đất...

Cô nhắm mắt có chút nhăn mặt nhưng có lẽ cơn say đã làm cô phần nào giảm đi sự đau đớn. Cô cắn chặt môi để không phát ra những âm thanh mà khi ân ái người ta vẫn xem đó là chuyện bình thường. Lần này anh rất nhẹ nhàng, rất từ tốn và trân trọng cô, có thể nói là khác với trước đây một trời một vực. Cô không phản kháng vì bản thân đã bị cuốn theo từng hành động của anh. Hai người quấn quýt lấy nhau cả đêm...

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇

Sáng hôm sau khi anh thức dậy nhìn bên cạnh đã không thấy cô đâu, quần áo cũng anh được xếp ngắn để bên cạnh giường. Cô không để lại bất kỳ lời nhắn nhủ gì, anh cũng đoán ra được là cô đã về nhà. Anh bâng khuâng suy nghĩ không biết cô có nhớ rõ chuyện xảy ra tối qua giữa anh và cô không, liệu cô sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy anh.

Anh ra sân nhà thì thấy xe của cô vẫn đậu yên ở đó và chìa khóa xe cũng vẫn nằm trong túi quần của anh. Anh nhanh chóng lái xe về nhà cô, vừa thấy anh bước vào nhà dì Tam đã chạy đến hỏi:

- Tối qua hai đứa có đi chung không? Nếu có thì đi đâu mà giờ mới về, lại còn không báo trước làm dì lo muốn chết, gọi điện thoại thì cả hai đều không bắt máy!

- Cô ấy đây rồi dì? _ Anh vừa ngó quanh nhà vừa hỏi.

- Song Lam lên phòng rồi. Dì hỏi nó cái gì nó cũng im re, nó chỉ nói nó hơi mệt nên muốn lên phòng nghỉ ngơi...

Vừa nghe xong anh vội chạy lên phòng cô bỏ mặc dì Tam ở đó với một đống câu hỏi trong đầu: "Hai đứa này lạ à nghen! Hỏi đều không trả lời, chắc tối qua tụi nó xảy ra chuyện gì rồi...".

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇

Lên đến phòng cô gõ cửa thì im ắng, gọi thì cô không trả lời. Anh khẽ mở cửa đi vào thì thấy cô đang trong phòng tắm, anh tính quay người đi đến ghế sofa ngồi chờ cô thì ngay lúc đó cô từ phòng tắm bước ra trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tấm. Vừa thấy anh cô đã hét lên:

- Biến thái! Ai cho anh vào đây hả!

Anh vội vàng giải thích:

- Không phải... anh gõ cửa nhưng không thấy em lên tiếng anh lo cho em nên...

- Đi ra ngoài!

- Em bình tĩnh lại...đây đâu phải lần đầu anh thấy của...em._ Giọng anh lí nhí.

Dù hôm qua cô say thật nhưng cô vẫn có chút kí ức về chuyện ân ái..., nghe anh nói như vậy mặt cô bỗng đỏ bừng lên, cô tức giận tiến về phía anh.

- Anh im ngay cho tôi! Ra ngoài nhanh lên!

Anh cứ lùi về phía sau thì bỗng trượt chân ngã, theo phản xạ anh nắm lấy tay cô...Cô cũng ngã những nằm đè lên người anh, khăn tắm giuộc khỏi người cô, ngực cô áp sát vào người anh. Khi định hình lại sau cú ngã bất ngờ đó hai người nhìn nhau rồi nhìn lại tư thế hiện tại thì cô hét lên ầm ĩ rồi nhanh chóng đứng dậy quấn khăn vào người.

- Cái đồ dê sòm! Anh đi ra khỏi phòng cho tôi, tôi không cho vào thì anh không được phép vào!!!

- Được rồi...anh ra liền mà..._ Anh vội đứng lên ra ngoài.

Vừa đóng cửa lại, anh tựa lưng vào cửa rồi thấy tim mình đập loạn xạ cả lên...Anh cười thầm trong bụng: " Có chồng nào mà dê vợ mình đâu em!"