Dạ Thuật

Chương 45



CHƯƠNG 45



Ảnh vệ của y cúi đầu ngồi, một lát sau, bên môi có chút ý cười lướt qua, “Chủ nhân, vào thời gian ta còn chưa tới Thiên Ảnh môn làm ảnh vệ, giữa ta và một người, cũng là như vậy. Hoặc là nói, ta tưởng rằng giữa chúng ta lúc đó là như vậy.”

Những lời này khiến Tiết Lăng Phong kinh hãi cực kỳ. Dựa theo Hoắc Quân nói, ảnh vệ đều đã không còn ý thức bản thân, không có tình cảm, có thể tùy ý sử dụng sai phái, thế nhưng người ngồi bên cạnh y lại rõ ràng không phải là như thế.

Hắn có hồi ức, hắn vẫn nhớ rõ, Tiết Lăng Phong nhớ tới lúc chiều khi xem xiếc khỉ, trong mắt hắn như là có nước, lúc đó tưởng rằng mình hoa mắt, hiện tại lại nghĩ hoàn toàn không phải.

“Sau đó thì sao?” Tiết Lăng Phong giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Sau đó… Ta tới Thiên Ảnh môn, ở trong đấy…” Ảnh vệ của y dừng lại một chút, tựa hồ không muốn nhắc lại giai đoạn đó, “Ta nói với bản thân, ta có thể bị mọi người khinh thường, thế nhưng chỉ cần hắn coi trọng ta, ta vẫn sạch sẽ.”

Tiết Lăng Phong nghĩ lời Song Phi nói rất không liên quan, y nghe có chút không rõ, nhưng suy nghĩ một hồi, vẫn là hỏi: “Hắn coi trọng ngươi chứ?”

Ảnh vệ của y cười khẽ lắc đầu

Tiết Lăng Phong chẳng hiểu sao thấy trong lòng không mấy dễ chịu, liền đưa tay ra vuốt vuốt tóc Song Phi: “Sao ngươi biết được là hắn khinh thường ngươi? Các ngươi nhiều năm không gặp, hắn nghĩ thế nào làm sao ngươi biết được? Đợi sau khi ngươi tự do, hãy đích thân đi hỏi hắn.”

Nhưng ảnh vệ của y gục đầu xuống, nhìn bàn tay bọc lụa trắng của mình: “Chủ nhân, ngài nghĩ ta không có khả năng là nương tử của người, cũng là bởi vì ta quá thấp hèn đúng không?”

Tiết Lăng Phong trầm mặc, sâu dưới đáy lòng, y đúng là nghĩ như thế.

Tất cả ảnh vệ đều rất thấp hèn, đó cũng không chỉ bởi vì họ không có đầu óc, không có tư tưởng, mà mấu chốt là bởi vì tất cả đều biết lúc họ ở Thiên Ảnh môn, để giải tỏa áp lực cực đoan, đêm nào cũng thành quần kết đội hỗn loạn cùng một chỗ, trên mặt đất, trên hành lang, ở bất cứ nơi nào, giống như dã thú cho nhau phát tiết, rồi ngày thứ hai lại bất nhân giết chết chính đồng loại của mình.

Ảnh vệ của y luôn mẫn cảm như thế, đương nhiên cũng là kết quả của việc đã từng trải rất nhiều.

Vậy nên hắn không xứng, hắn không có khả năng là.

Rất nhiều lúc, trầm mặc chính là một loại trả lời, Song Phi thấy Tiết Lăng Phong không nói gì, nhưng chỉ nở nụ cười một chút: “Ta nghĩ suy nghĩ của người kia cũng giống như của ngài.”

Tiết Lăng Phong vẫn không biết nói cái gì cho tốt, Song Phi cũng không lên tiếng nữa, hai người sóng vai ngồi cùng một chỗ, nhìn ngọn nến trên giá dần dần lụi tàn.

Quyển thơ kia nằm an tĩnh trên bàn, bài ‘Bạch đầu ngâm’ viết cũng không phải là ái tình trung trinh, ‘Bát nước đổ hốt sao cho trọn’, bài thơ tới cuối cùng, chính là ý quyết đoạn ân tình.

Song Phi bỗng ngẩng đầu, nhìn Tiết Lăng Phong: “Chủ nhân, đợi nương tử của ngài trở về rồi, có đúng là thật sự có thể cho ta được tự do hay không?”

Tiết Lăng Phong gật đầu, trong lòng y đối với nam nhân luôn an tĩnh trước mặt này, kỳ thực có hổ thẹn. Nếu hắn đã không phải vô cảm, vô tri như lời Hoắc Quân nói, vậy sự lợi dụng trắng trợn này lại càng có vẻ đáng thẹn.

Trong ánh sáng nến, Tiết Lăng Phong nghĩ ảnh vệ của y rất dễ coi, nhưng càng đẹp, lại càng làm cho người ta thấy đáng tiếc. Y nhìn hắn, cúi xuống hôn lên cổ hắn một cái.

Song Phi sửng sốt một chút, ngược lại đứng dậy quỳ gối bên chân Tiết Lăng Phong, ngẩng đầu nói: “Chủ nhân, có muốn ta hầu hạ ngài hay không?”

Tiết Lăng Phong không trả lời hắn, nhưng mở chân ra. Ảnh vệ của y thuận theo quỳ gối giữa hai chân y, cởi áo quần của y ra, nhẹ nhàng ngậm lấy vĩ khí của y.

Nhẹ nhàng liếm mút, tinh tế đảo quanh, Tiết Lăng Phong một hồi liền tiến vào cảnh đẹp.

Lúc Song Phi hầu hạ y cũng phải cởi đi y phục, đến khi toàn bộ thân thể hắn đều lộ ra bên ngoài, không có bất cứ thứ gì che đậy dâng lên cho y thưởng thức.

“Sao ở đây không có phản ứng?”

Tiết Lăng Phong đưa tay nắm nhục lôi mềm mại còn chưa thức tỉnh ở phía dưới, tiểu kim hoàn nọ vẫn cầm cố tại phần gốc.

Tiết Lăng Phong chưa từng chạm qua nơi đó, vừa đụng vào như vậy liền khiến Song Phi run rẩy. Hắn cảm thấy thẹn, bị một người khinh thường mình chơi đùa nơi đó, khiến hắn thấy rất nhục nhã.

Cả người hắn nhẹ nhàng run lên, thế nhưng vật khí kia lại làm trái với ý chí của hắn mà chậm rãi ngẩng đầu.

Tiết Lăng Phong ôm hắn lên giường, để hắn nằm úp sấp đâu ra đấy, rồi cố sức áp mạnh thắt lưng y xuống.

Song Phi cảm thấy phía sau của mình bị cự vật kéo căng ra, bắt đầu thì đau nhức, nhưng nỗi đau đó lúc truyền tới ngực, lại biến thành một loại bi thương.

Tiết Lăng Phong vừa ở phía sau thẳng tiến, vừa ma xát vật cứng phía dưới của Song Phi. Cho dù nó vẫn còn bị kiềm giữ, biết rõ là sẽ đau, thế nhưng vẫn đứng thẳng lên như thiêu thân lao vào lửa, không ngừng trướng lớn.

Tiết Lăng Phong nghe thấy ảnh vệ của y bắt đầu phát ra tiếng kêu rên đầy kiềm nén, bởi vì thống khổ và vui sướng đồng thời xâm chiếm, phía sau của hắn ép lại càng chặt, Tiết Lăng Phong cũng không kìm lòng được mà bắt đầu thở dốc.

Bỗng nhiên, Song Phi thấy trong cơ thể có một luồng nhiệt lưu tuôn vào, mà trong nháy mắt dưới tình huống không có bất cứ báo hiệu gì thì ràng buộc ở phần gốc cũng bị cởi ra, hắn hoàn toàn không kịp suy nghĩ, nơi đó liền lập tức phun trào.

Trên giường một mảnh hỗn độn.

Tiết Lăng Phong xoay Song Phi lại, để hắn nằm ngửa ở trên người, “Song Phi, ngươi thật là đẹp.”

Từ trong mắt Tiết Lăng Phong Song Phi nhìn thấy mình không mảnh vải che thân, hắn lập tức nhắm mắt lại. Phía sau ẩm ướt, hắn đang nằm trên chính ô vật của mình, còn Tiết Lăng Phong vẫn đang trong thân thể hắn.

.

Nháy mắt, đã bảy ngày.

Âu Dương Ngọc cầm bảy tờ đơn thuốc, đưa tận tay Tiết Lăng Phong: “Uống theo trình tự, mỗi thang uống hai mươi ngày.”

“Như vậy là được à?” Tiết Lăng Phong nhìn đơn thuốc một chút, lại nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc.

“Đương nhiên rồi. Bảy ngày qua ta đã giúp hắn diệt trừ lượng lớn độc trong người, còn lại phải chậm rãi điều trị, đợi uống hết đơn thuốc, ta tự nhiên sẽ trở lại.”

Tiết Lăng Phong gật đầu, lại quay đầu nhìn Song Phi đứng ở phía sau, hình như sắc mặt thực sự đã khá lên không ít.

“Ngươi vào phòng trước đi, bên ngoài nắng gắt.”

Nhìn bóng người Song Phi đóng cửa, Âu Dương Ngọc quay sang cảm thán một câu với Tiết Lăng Phong: “Ngươi đối tốt với hắn như vậy, có phải hắn là nương tử của ngươi không?”

“Không phải đâu.” Tiết Lăng Phong vội trả lời, ngược lại đổi chủ đề câu chuyện, “Vì sao ngươi còn chưa đi?”

Âu Dương Ngọc liền quay đầu đi thẳng.

Nhìn theo Âu Dương Ngọc xuyên qua hành lang gấp khúc, biến mất nơi cánh cửa dược đường, sau đó Tiết Lăng Phong liền đi về phía phòng của Từ Hữu Tiến.

“Ngươi chuẩn bị cho tốt rồi chứ?”

Thanh âm lạnh như băng từ cửa truyền tới, Từ Hữu Tiến thấy Tiết Lăng Phong hai tay ôm ngực, tựa ở vách cửa.

“Không thể buông tha cho vợ con ta được sao?” Trên gương mặt già nua của Từ Hữu Tiên đã không còn nhiều biểu tình cho lắm.

Tiết Lăng Phong lạnh lùng cười cười, “Ngươi biết ngươi còn nợ ta bao nhiêu tiền không?”

Từ Hữu Tiến gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin, “Nhưng ta thật sự đã tận lực rồi.”

Bảy ngày nay gã nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng vẫn còn thiếu một phần nhỏ.

Tiết Lăng Phong diện vô biểu tình nhìn gã, cái gì cũng không nói.

Chạng vạng, Từ Tiểu Sảnh từ bên ngoài dược đường trở về, thấy Tiết Lăng Phong đang cùng cha nàng lên xe ngựa rời đi. Nàng thấy kỳ quái, vội vã đuổi theo hỏi: “Cha, hai người định đi đâu?”

Từ Hữu Tiến quay đầu lại, nhìn con gái của mình, trong mắt không ngừng tuôn lệ, “Cha phải cùng trang chủ ra ngoài làm việc, lâu nữa mới về được.”

“Phải đi đâu? Vì sao lúc trước không ai nói cho con biết?”

Từ Tiểu Sảnh thấy kỳ quái, nhìn dáng vẻ cha nàng, trong lòng bỗng dấy lên sự bất an khó hiểu.

“Chuyện người lớn con không hiểu đâu, cha đã viết thư cho mẫu thân của con, phái người đưa đi rồi, con cũng nhanh tới chỗ mẫu thân đi.”

Từ Hữu Tiến nhìn cô con gái vô tri của mình, nước mắt chỉ không ngừng chảy xuống, từ nay về sau, họ liền phải vĩnh biệt.

“Cha, cha làm sao vậy? Cha phải đi đâu a?”

Từ Tiểu Sảnh càng nghĩ càng thấy hình như không đúng, nàng đi qua, kéo tay Từ Hữu Tiến “Cha dẫn con theo với.”

Từ Hữu Tiến nhìn tay mình, đã khóc không thành tiếng, gã ôm lấy nữ nhi của mình, nức nở nói “Nơi cha phải tới, không thể mang con đi cùng.”

Từ Tiểu Sảnh thấy Tiết Lăng Phong đứng ở phía sau, đang nhìn họ không gợn chút biểu cảm, liền hỏi: “Trang chủ, ngươi định dẫn cha ta đi đâu?”

Tiết Lăng Phong hướng nàng cười cười: “Trả nợ.”

Mã xa chậm rãi chạy đi, Từ Hữu Tiếu không ngừng quay đầu lại nhìn con gái, nàng đứng trong bóng chiều, nhìn gã chậm rãi đi xa.

“Ngươi không cần lo lắng cho nàng như thế, lúc ta bằng tuổi nàng, đã sớm phải độc lập rồi.”

Bên tai Từ Hữu Tiến truyền đến thanh âm đạm mạc của Tiết Lăng Phong, y ngồi ở trên giường mềm sau xe, trong lòng ôm nam nhân xinh đẹp, người nọ không hề lên tiếng, luôn rất trầm mặc.

“Tiết Lăng Phong, ngươi là một người vô tình vô nghĩa, người như ngươi, một ngày nào đó sẽ bị báo ứng!”

Lời mắng chửi oán hận của Từ Hữu Tiến chỉ đổi lấy nụ cười không quan tâm của Tiết Lăng Phong. Thân tình ở trong mắt y chưa từng có phân lượng gì, từ lâu cha y đã không cần y, thúc thúc ruột thì lại từng muốn đẩy y vào chỗ chết.

Sau khi mặt trời xuống núi, bầu trời còn lưu lại chút ánh chiều tà. Xe ngựa đã đi vào sơn lâm u tĩnh, đêm nay họ lại ở trong núi qua đêm.

Nhưng buổi tối này, không thuộc về Từ Hữu Tiến nữa.

“Dừng xe.” Tiết Lăng Phong phân phó xa phu, sau đó nói với Từ Hữu Tiến: “Ngươi đến đây được rồi.”

Từ Hữu Tiến há hốc miệng, không nói nên lời, rồi lại rớt xuống hai giọt lệ.

Tiết Lăng Phong buông ra người vẫn ôm trong ngực, chuẩn bị đẩy Từ Hữu Tiến xuống, ảnh vệ của y lại đưa tay ra kéo y, “Chủ nhân, để cho ta.”

Từ Hữu Tiến bị đưa tới giữa cánh rừng, bốn phía đều là cây cối rậm rạp, sắc trời ở chỗ này tựa hồ càng tối hơn vài phần. Song Phi cởi ra sợi dây trên người Từ Hữu Tiến, trước ánh mắt sửng sốt của Từ Hữu Tiến liền nói: “Ngươi đi đi.”

“Cái gì?” Từ Hữu Tiến còn chưa phản ứng kịp, gã không cần phải chết?

“Chủ nhân không muốn giết ngươi.”

“Vì, vì sao?” Từ Hữu Tiến có cảm giác như sống lại, từ đầu đến chân trở nên mềm nhũn.

Câu hỏi của gã không được đáp lại, nam nhân dẫn gã tới nhanh chóng biến mất trong rừng cây.

“Đi rồi?”

Tiết Lăng Phong thấy Song Phi trở về, liền ôm hắn vào ngực.

“Ân.” Ảnh vệ của y lên tiếng, không có biểu tình gì.

“Ngươi có nói với hắn rằng, là ngươi cầu tình giúp hắn, hắn phải hảo hảo cảm tạ ngươi hay không?” Tiết Lăng Phong cười nói.

Song Phi không nói gì.

Hắn nghĩ, không có bất cứ ai có quyền cải biến số phận của người khác. Hắn rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, có lẽ chính là từ thời khắc khi mà phụ mẫu hắn bị giết thì đã định trước rồi, còn Tiết Lăng Phong lại không phải là không sai.

Hắn chỉ là không muốn, lại đi cải biến một người khác.