Dạ Thuật

Chương 27



CHƯƠNG 27



Tiết Lăng Phong không thể nhịn được nữa mà buông đũa, theo dõi ảnh vệ của y, nhìn hắn xúc một thìa lạc, ăn xong, sau đó nuốt xuống một miếng cơm. Lại xúc một thìa lạc, ăn xong, lại nuốt một miếng cơm, sau đó vẫn là lạc, cuối cùng đã là hạt lạc thứ mười.

Tiếp đó, hắn phát hiện chủ nhân của mình không ăn, vì vậy cũng buông thìa, ngồi ngay ngắn, không nói lời nào.

“Ngươi tiếp tục ăn.”

Tiết Lăng Phong liền thấy ảnh vệ của y cầm thìa lên, hướng về phía đĩa lạc.

“Không cho phép ăn lạc nữa.”

Sau đó, y thấy ảnh vệ của y ngỡ ngàng, do dự rất lâu, cẩn thận dùng thìa lấy một miếng thịt kho tàu cách xa hắn hơn một chút, lại dùng ánh mắt hỏi ý kiến của y, mới đặt vào bát, ăn xong rồi lại theo trình tự nuốt một miếng cơm.

Tiết Lăng Phong nhìn hắn ăn xong thịt, liền vẫy tay: “Nào, tới đây.”

Song Phi nghe lời buông bát, đi tới quỳ xuống bên người Tiết Lăng Phong.

Tiết Lăng Phong gắp một miếng thịt gà qua, ý bảo hắn há mồm.

“Chủ nhân, người để dưới đất là được rồi.”

Song Phi không nhận miếng thịt gà kia, sớm biết chủ nhân muốn ăn như vậy, hắn đã tiện thể cầm bát theo, cũng đỡ phải để thức ăn dưới đất.

“Cái gì?” Tiết Lăng Phong quả thực hoài nghi mình có nghe lầm hay không “Ta muốn ngươi há miệng.”

Nhưng ảnh vệ của y lắc đầu “Sẽ làm dơ đũa của chủ nhân.”

“Há miệng!”

Tiết Lăng Phong tăng thêm ngữ khí, ảnh vệ của y có chút sợ hãi, ngoan ngoãn nghiêng người tới hé miệng ra, để y đút miếng gà vào.

“Ngon không?”

Song Phi gật đầu.

Nam nhân đều thích ăn xôi thịt, hắn cũng không ngoại lệ, huống hồ đầu bếp của Bàn Long sơn trang đều có trình độ bất phàm, ngay đến lạc cũng ngon.

Khác xa khẩu phần lương thực phải dùng mạng để đổi tới ở Thiên Ảnh môn và quả dại trên cây, mỗi món ở đây đều là ngon nhất mà hắn từng ăn.

“Song Phi, ngươi phải xem ta dùng đũa như thế nào, đợi ngươi học xong, sẽ không phải ăn mỗi lạc nữa. Ta thích ngươi ăn nhiều thịt một chút, hiểu chưa?”

Ánh mắt Tiết Lăng Phong rơi xuống mười ngón tay thon dài của Song Phi, hai bàn tay đó từng cầm kiếm, từng giết người, từng dính máu, nhưng đến đũa cũng không biết dùng.

Song Phi nhẹ nhàng cắn môi một chút, ngẩng đầu nhìn bàn tay cầm đũa của Tiết Lăng Phong: “Chủ nhân, ta sẽ luyện tập thật tốt.”

Trên bàn nhiều mỹ vị như vậy, kỳ thực hắn cũng rất muốn nếm, nếu như không phải đang ngồi trước mặt chủ nhân, hắn đã trực tiếp dùng tay rồi.

Tiếp theo hai người cứ ngươi một miếng ta một miếng mà ăn, Tiết Lăng Phong gắp gì, Song Phi ăn cái đó, mặt trời bất tri bất giác đã xuống núi.

“Ăn no rồi.”

Tiết Lăng Phong tủm tỉm cười buông đũa, nhìn người dịu ngoan quỳ gối bên chân y, đang an tĩnh nuốt xuống một miếng cá dấm đường cuối cùng mà y đút.

“Ngươi no rồi sao?”

Song Phi gật đầu, kỳ thực hắn sắp no muốn chết, nhưng thực sự là cực kỳ ngon.

“Ngươi ——”

Tiết Lăng Phong còn muốn nói gì đó, nhưng bị đám nữ hài tử vừa trở về cắt ngang.

“Trang chủ! !”

“Trang chủ! !”

Các nàng thấy Tiết Lăng Phong đang ngồi trong vườn, đều rất vui vẻ, lập tức ríu ra ríu rít vây quanh, muốn kể cho nam nhân này nghe những chuyện thú vị hôm nay các nàng thấy ở chợ cùng với mấy món đồ chơi mới mua.

Nhưng đợi các nàng tới gần mới phát hiện bên chân Tiết Lăng Phong có một người đang quỳ, là nam nhân đẹp ngang ngửa trang chủ mà mấy ngày trước các nàng từng thấy.

“Di?”

Các nàng vây tới, đều tiến đến trước mặt Song Phi, nhìn đầy hiếu kỳ.

“Sao ngươi lại quỳ?”

Trong đó có một tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn, đôi mắt thật to, lá gan tựa hồ hơi lớn một chút, chạy đến ngồi xổm trước mặt Song Phi, ngửa đầu nhìn hắn vẻ không giải thích được.

“Ngươi là ai a?”

“Ngươi tên là gì?”



Sự chú ý của mọi người đều rời khỏi Tiết Lăng Phong, không ngừng hỏi nam nhân đang quỳ đủ vấn đề. Chỉ là hắn vẫn không nói, trước sau cúi đầu an tĩnh quỳ gối bên người Tiết Lăng Phong.

“Song Phi.”

Song Phi nghe Tiết Lăng Phong gọi hắn, liền ngẩng đầu lên, sau đó lại phát hiện Tiết Lăng Phong chỉ là đang nói cho người khác tên của hắn, liền cúi đầu tiếp, khôi phục tư thế cũ.

“Song Phi? Trang chủ, cái tên này thật kỳ quái a, hắn đang làm gì vậy?”

Tất cả mọi người đều phát hiện nam nhân này chỉ có phản ứng với lời của trang chủ, vì vậy Tiết Lăng Phong lại trở thành tiêu điểm chú mục.

“Các ngươi đều chỉ lo hỏi hắn, không thèm để ý tới ta à?”

Tiết Lăng Phong cười cười, đối với nữ nhân của mình, y chưa bao giờ tức giận, cũng không đánh.

“Ai nha, trang chủ ngươi còn nói, người nào nói hôm nay sẽ theo chúng ta ra ngoài ý nhỉ, đợi tới lúc mặt trời lên cao ba sào vẫn không nhìn thấy ngươi đâu.”

Đám nữ nhân cũng không hề sợ y.

Các nàng theo y, ở bên y trải qua thời kỳ xinh đẹp nhất, có một số là vì thực sự ái mộ, một số thì vì tiền tài. Tiết Lăng Phong chẳng bận tâm đi phân biệt thật giả, bởi vì y cũng chỉ là một người diễn trò.

“Sao ngươi lại quỳ? Vì sao không nói lời nào?”

“Nhất định là khiến Lăng Phong ca ca mất hứng đúng không? Ngươi nói với ta, ta giúp ngươi cầu tình được không? Lăng Phong ca ca cho tới giờ chưa từng cự tuyệt ta.”

Chỉ có tiểu cô nương ôm đầu gối ngồi xổm trước mặt Song Phi là chấp nhất nhất, vẫn nhỏ giọng nói chuyện với Song Phi.

“Ta có thể sờ tóc ngươi không?”

Nàng thấy một lọn tóc dài buông xuống trước ngực Song Phi, đen bóng như sa tanh, phiêu động trong gió đêm, nàng thích nhất là tóc đẹp, lúc nhỏ thường hay giựt tóc Tiết Lăng Phong.

Thấy người trước mặt không trả lời, nàng liền thò tay tới.

“Oa! ——”

Một tiếng khóc lớn kinh thiên động địa, chấn động đám nữ nhân vây bên người Tiết Lăng Phong.

Tiết Lăng Phong vừa nhìn, tiểu nha đầu kia đã bị đẩy văng đi thật xa, ngã nhào trên mặt đất, sợ hãi khóc lớn.

Nữ hài tử kia hiển nhiên là không giống những người khác, Tiết Lăng Phong thấy nàng khóc, liền lạnh mặt đi tới đỡ nàng dậy. Những người khác nhìn vậy, cũng đều im lặng, nhưng thật ra bội phục nam nhân vẫn không lên tiếng kia dám đắc tội tiểu muội muội Tiết Lăng Phong sủng ái nhất.

Tiết Lăng Phong ôm lấy người kia, phủi phủi bụi đất giúp nàng.

Trong ánh mắt to tròn tràn đầy ủy khuất, hàm chứa lệ, nhưng vẫn yên lặng nhìn nam nhân quỳ bên kia.

“Song Phi, xin lỗi.” Tiết Lăng Phong lạnh lùng mở miệng.

“Xin lỗi, Mộ Dung tiểu thư.”

Thanh âm dễ nghe xuyên qua bóng đêm mà tới, tiểu cô nương trong lòng Tiết Lăng Phong kinh ngạc ngẩng đầu, hắn biết ta?

“Được rồi, tất cả trở về nghỉ ngơi đi.”

Tiết Lăng Phong buông người trong lòng ra, giao cho một nữ tử khác. Sắc trời không còn sớm, y bảo mọi người về, chỉ còn Song Phi quỳ ở nơi đó.

“Chủ nhân, muốn nghiêm phạt ta sao?”

Song Phi ngẩng đầu nhìn Tiết Lăng Phong.

Tiết Lăng Phong đi qua, kéo hắn dậy, tay hắn lạnh lạnh, thấy rét cũng không nói ra sao? Qùy lâu như vậy, chắc chân cũng tê rần rồi.

Quả nhiên, lúc Tiết Lăng Phong lôi kéo hắn về phòng, người phía sau đi có chút bất ổn. Dù sao, hắn cũng không còn võ công nữa, quỳ lâu dưới đất trong khí trời xuân hàn, đầu gối ắt là chịu không nổi.