Dạ Thuật

Chương 2



CHƯƠNG 2



Nguyên Tiêu, đêm trăng tròn đầu tiên trong năm, cũng là yến hội chúc mừng quan trọng nhất của Bàn Long sơn trang.

Hơn trăm nghìn người trong Bàn Long sơn trang vào đêm này đều tụ lại một chỗ, ăn uống linh đình, hát tửu thưởng vũ, tầm hoan tác nhạc.

Đèn ***g đỏ thẫm, ngọn nến đỏ thẫm, cổ nhạc tỏa nột, rất náo nhiệt.

Tiết Lăng Phong là trang chủ, đương nhiên bị thuộc hạ kính không ít rượu. Y có chút chếnh choáng hơi men.

Tiết Lăng Phong xuyên qua cửa sổ đại đường, nhìn trăng sáng nhô lên cao, tròn xoe khiết bạch vô hạ, lần đầu tiên lại nổi lên ý muốn ngắm trăng.

Rời khỏi đoàn người ầm ĩ, Tiết Lăng Phong cầm chén rượu đi ra ngoài, cảm giác mát lạnh đêm đông khiến y thanh tỉnh một ít.

Y quay đầu lại liếc nhìn đại đường ồn ào rầm rĩ phía sau ngọn đèn dầu, liền một mình đi về phía bóng tối.

Mọi người ở Bàn Long sơn trang tụ tập tới chủ điện, vậy nên đêm Nguyên Tiêu, Bàn Long sơn trang có vẻ u tĩnh lạ thường.

Lúc này Tiết Lăng Phong thực sự chỉ có một mình, đến những ảnh vệ thường ngày như hình với bóng cũng không theo bên người y. Cái bóng hắc ám xuất hiện ở tiệc mừng là điềm xấu, vậy nên đám ảnh vệ không được phép tiếp cận chủ điện.

Một mình Tiết Lăng Phong đi dạo bên trong sơn trang, ánh trăng rất sáng, chiếu xuống mặt đất phi thường rõ ràng, y theo một đường nhỏ chậm rãi đi về phía trước, bãi cỏ ven đường lúc dày lúc thưa, mông mông lung lung, ánh trăng chiếu xuống trên mặt đất lập lờ một tầng sương mỏng.

Đi về phía trước một đoạn, Tiết Lăng Phong nghe được tiếng nước, y tiến tới giương mắt nhìn, nghĩ trong ôn tuyền cách đó không xa hình như có người, nhưng sương mù dày đặc làm cho nhìn không rõ.

Vì vậy, y giấu đi khí tức của bản thân, chậm rãi tiếp cận.

Đi vào rồi, y mới phát hiện trong ôn tuyền thực sự có người đang tắm.

Tiết Lăng Phong đứng sau một thân cây, lặng lẽ nhìn, người trong trì tử không phát giác ra sự tồn tại của y, vẫn đưa lưng về phía y tiếp tục tắm.

Tóc dài như mực, thân thể cao gầy, ánh trăng phủ lên người hắn một tầng ngân huy, nhìn xuyên qua hơi nước tỏa ra từ mặt hồ, Tiết Lăng Phong lần đầu tiên đánh giá thứ gì hoàn mỹ.

Tiết Lăng Phong đang định tiến lên, người trong trì tử lấy tay vén mái tóc dài ẩm ướt ở phía sau, Tiết Lăng Phong thấy trên lưng hắn có in một chữ ‘Lăng’.

Trong một khắc đó Tiết Lăng Phong có cảm giác nản lòng, hóa ra là ảnh vệ của mình a.

Công dụng của ảnh vệ chính là vũ khí, dùng để chống lại địch nhân, vậy nên Tiết Lăng Phong chưa từng tận mắt nhìn qua ảnh vệ của mình, hơn nữa thường ngày họ ẩn giấu tung tích, hoặc mang mặt nạ gặp người khác, vậy nên Tiết Lăng Phong cũng không nhận ra ảnh vệ của chính mình.

Xoay người một cái vẻ không thú vị, Tiết Lăng Phong vừa định ly khai, thế nhưng từ rừng cây bên kia xuất hiện một người, chậm rãi đi về phía người trong trì tử.

Người tới một thân hắc y, trên mặt mang thanh đồng diện cụ, cũng là một ảnh vệ.

Sau khi tới bên cạnh trì tử, hắc y nhân khom người xuống, lấy ngón tay nhúng nhúng nước ao, như thể đang kiềm nén điều gì đó, thanh âm khàn khàn hỏi “Song Phi, có thể chứ?”

Song Phi có lẽ chính là tên ảnh vệ của y, Tiết Lăng Phong không biết hai ảnh vệ làm gì mà lại dính lấy nhau, lòng sinh hiếu kỳ, bước chân rời đi lại quành trở lại.

Người trong trì tử trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói “Có thể.”

Người bên cạnh ao lập tức hưng phấn như bị kích thích, Tiết Lăng Phong kinh ngạc phát hiện hắn đang cởi y phục của mình, gỡ mặt nạ xuống, vội vội vàng vàng nhảy vào trong nước.

“Song Phi.”

Một tiếng hô hoán cấp thiết, người được gọi là Song Phi xoay người lại, Tiết Lăng Phong còn chưa kịp thấy dáng vẻ hắn, đã bị người bước vào trong trì tử nhào tới ôm lấy, mãnh liệt hôn nhau.

Trong rừng cây u ám, Tiết Lăng Phong đứng sau bóng cây nở nụ cười, thật không ngờ đám ảnh vệ ở Bàn Long sơn trang lại có hoạt động giải trí như vậy.

Sau nụ hôn quấn quít cùng một chỗ, người nọ cúi người, bắt đầu vội vã hung mãnh hôn xuống dưới, cái cổ, trước ngực, bên eo, người bị hôn ngẩng đầu lên dưới ánh trắng, hai mắt nhắm nghiền, ngực phập phồng, tựa như có một tiếng thở dốc rỉ ra từ khóe miệng khẽ nhếch của hắn.

Khoảnh khắc đó, con mắt Tiết Lăng Phong trợn lớn, nụ cười mang theo trào phúng biến thành sửng sốt không thể ngậm miệng, thật là một ảnh vệ xinh đẹp!

Ngay thời khắc Tiết Lăng Phong còn đang chấn động, hai người trong trì tử đã dây dưa xô đẩy tới bên bờ, ảnh vệ của y hai tay chống lên bờ ao, thân thể mở ra về phía sau. Người phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, hai tay luồn vào khố gian, mà bụng dưới cũng đã gắt gao áp vào mông hắn.

Không biết là bị chạm tới nơi nào, ảnh vệ của y khẽ kêu lên một tiếng, hai tay vốn đang chống đỡ như là không còn khí lực mà úp sấp xuống, nhưng bởi vậy thắt lưng lại càng vểnh cao.

“Song Phi, Song Phi. Để ta hảo hảo thân thân ngươi!”

Người phía sau tựa như được cổ vũ, xoa nắn càng thêm ra sức, mà người đang nằm úp sấp cũng rên rỉ đáp lại, bắp thịt trên lưng căng ra thành một đường cong mềm dẻo mà tràn đầy sức mạnh, chữ ‘Lăng’ ở trên người hắn cũng nhấp nhô theo từng động tác.

Tiết Lăng Phong bỗng nhiên nghĩ trong người có một luồng khô nóng, đôi mắt y hung hăng theo dõi ảnh vệ của mình, nhìn cái tên thuộc về mình trên người hắn, có một loại cảm giác không hài lòng vì đồ vật của mình bị người khác chiếm dụng.

“Song Phi, ta tiến vào đây!”

Tiết Lăng Phong chỉ thấy người nọ đỡ thắt lưng ảnh vệ của y, nhiệt vật ở khố gian hiển lộ ra dưới ánh trăng, mà đỉnh của nó đang nhắm chuẩn vào cái khe đối diện.

Không cho phép đi vào!!!

Tiết Lăng Phong còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem tiếng rống giận trong lòng đó là có chuyện gì, thì sát khí trên người y đã mất khống chế mà tràn ra.

Tuy rằng chỉ là một chút mỏng manh, nhưng hai người bên ao đã đồng thời kinh hãi phát giác ra.

“Chủ nhân!”

Không đợi Tiết Lăng Phong trong rừng cây đi ra, hai người đang làm tình đã cấp tốc phục hồi lại tinh thần, phủ thêm y phục quỳ trên mặt đất.

Tiết Lăng Phong chỉnh lại tâm tình, cố gắng để mình thoạt nhìn không giống vừa nãy, lúc này mới bưng chén rượu một ngụm cũng chưa đụng tới đi ra khỏi rừng.

Hai người trước mặt đều cúi đầu quỳ, vẫn không nhúc nhích chờ xử lý.

Đi tới gần, Tiếng Lăng Phong thấy ảnh vệ của mình càng thêm đẹp, mang theo một loại lãnh tuấn đặc biệt. Y rốt cuộc minh bạch vì sao ảnh vệ phải mang mặt nạ, dung mạo tuyệt mỹ như vậy đối với ảnh vệ mà nói là cực kỳ bất tiện.

Nếu như không phải tối nay y ngẫu nhiên tới đây, y sẽ vĩnh viễn không biết mình lại sở hữu một nam nhân đẹp tới kinh người như vậy.

“Ngươi là thủ hạ của ai?”

Tiết Lăng Phong quay đầu nhìn sang người đang quỳ bên cạnh, người nọ cúi đầu đáp: “Thuộc hạ là ảnh vệ của Nhị hộ pháp.”

“Cút.”

Tiết Lăng Phong lạnh lùng phun ra một chữ, người nọ trong nháy mắt tiêu thất trong âm ảnh dưới ánh trăng.

“Nhìn ta.” Tiết Lăng Phong hiện tại có thể toàn tâm toàn ý nghiên cứu ảnh vệ của mình rồi.

Y thấy người đang quỳ ngẩng đầu lên nhìn y, trong ánh mắt trong suốt dư vị hoan ái đã tán đi, chỉ có sự phục tùng và trung thành tuyệt đối với y.

Tiết Lăng Phong rất thỏa mãn, cười cười không lộ thanh sắc. Y cầm lấy bội kiếm tùy thân, đẩy y phục của ảnh vệ ra, chọc chọc vào nhũ đầu đỏ tươi vẫn còn đang đứng thẳng của hắn “Các ngươi bình thường rất hay làm chuyện này sao?”

“Rất ít, chủ nhân.” Người quỳ không chút né tránh để Tiết Lăng Phong tùy ý dùng vỏ kiếm đâm lên thân thể đông cứng, trong ánh mặt nhưng chỉ có phục tùng.