Dạ Thuật

Chương 14



CHƯƠNG 14



Thân ảnh hắc sắc vừa rơi xuống vách núi, Song Phi còn chưa kịp xoay người, trong nháy mắt đã bị thị vệ Thiên Ảnh môn đuổi tới vây lấy.

Không quá bao lâu, ngoài bức tường người có một thanh âm trầm thấp mang theo ngập tràn tức giận vang lên, đoàn người tự động tách ra một lối vào.

“Nếu không chạy, vậy ngươi cũng không có cơ hội chạy thoát nữa.”

Tứ hộ pháp đi qua đoàn người mà đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn tám thi thể trên mặt đất một chút, lại chuyển tới trên người nam nhân vẫn đang hờ hững đứng, cả giận nói “Bản lĩnh của ngươi trái lại càng lúc càng lớn rồi đấy, mang đi!”

Thời khắc cửa lớn của Thiên Ảnh môn mở ra trước mắt Song Phi, hàn khí u sâm bên trong bay tới ập vào mặt. Bên tai nghe được những tiếng đao kiếm và tiếng kêu rên của kẻ thụ hình không lúc nào dứt trong Thiên Ảnh môn.

Tất cả đều giống y như ba năm trước, cái gì cũng không thay đổi, thời gian dường như đình trệ tại chỗ này, vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc thống khổ và tử vong của người ta.

Hình phòng ở tận sâu trong Thiên Ảnh môn, toàn bộ gian phòng không có cửa sổ, chỉ dùng đuốc chiếu sáng, người thụ hình ở đây lâu, sẽ đánh mất cảm giác về thời gian và nhận biết đối với thế giới bên ngoài, cảm thụ sự ngăn cách và bất lực sẽ khiến sức chịu đựng của thần kinh rơi xuống thấp nhất.

Sau khi đi vào hình phòng, Song Phi không lên tiếng, chỉ yên lặng cởi tất cả y phục, cả người trần trụi bước tới bên cạnh hình giá (thứ để trói/treo người lúc hành hình), để thị vệ khóa hai tay và hai chân hắn sang hai bên giá.

Hình phòng của Thiên Ảnh môn không phải hình đường mà Bàn Long sơn trang dùng xử phạt các loại người trong trang, nơi này được tạo ra để dành riêng cho ảnh vệ, người thụ hình không thể mặc bất cứ y phục gì, phải xích lõa đối mặt với các loại cực hình.

“Ta tưởng ngươi đã quên hết rồi, xem ra quy củ trong hình phòng ngươi vẫn còn nhớ rõ.”

Thị vệ đưa lên một cái ghế cho Hoắc Quân, chuẩn bị nước trà, hình cụ cũng được kiểm tra một lượt, bảo đảm không xảy ra sai lầm.

Hoắc Quân ngồi xuống uống một ngụm nước, lúc này mới giương mắt nhìn nam nhân xích lõa đã bị trói trên hình giá, “Quy củ của hình phòng ngươi nhớ kỹ, quy củ của ảnh vệ thì ngươi lại quên hết rồi?!”

Ký ức thống khổ vì thụ hình trước đây, tại trong không gian bị phong bế hoàn toàn này, lại bắt đầu xâm nhập vào óc Song Phi, đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng tắp, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

“Ta hỏi ngươi hai vấn đề, ngươi mà đáp được, thì tiếp theo sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Hoắc Quân buông cái chén trong tay, đi tới trước mặt Song Phi, túm lấy chuông bạc trên cổ hắn, cầm ở trong tay lắc lắc, tiếng chuông thanh thúy hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với hình phòng, bắt đầu vang lên xôn xao.

“Từ lúc nào ngươi bắt đầu câu dẫn trang chủ, làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này?”

Song Phi trầm mặc một hồi thật lâu, rồi mới chậm rãi đáp “Ta không hề cùng chủ nhân làm chuyện đại nghịch bất đạo.”

Hoắc Quân nghe hắn nói vậy cũng không giận, trái lại còn cười cười, vết sẹo vừa sâu vừa rộng trên trán giật giật theo nụ cười đó, thoạt nhìn như là một cái miệng dữ tợn mà kinh khủng khác cũng đang cười.

“Vấn đề thứ hai, một mình ngươi làm thế nào giết được tám ảnh vệ?”

Ánh mắt Hoắc Quân khôn khéo nhìn Song Phi một cái “Võ công của các ngươi đều do ta dạy, nói võ công của ngươi cao hơn họ, ta ngược lại cũng tin, nhưng nếu như nói một giết tám… Hừ, có người giúp ngươi chạy trốn đúng không?! Người kia là ai? Có mấy người?!”

Hỏi tới cuối cùng, ngữ khí của Hoắc Quân đã lạnh đi một cách rõ rệt, hàm chứa sự cảnh cáo dày đặc, ảnh vệ này đã nói dối hắn một lần, mà hắn quyết không cho phép người khác được nói dối hắn tới lần thứ hai.

“…Không có.”

Câu trả lời chẳng có gì khác biệt, Hoắc Quân gật đầu, hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân trên hình giá, sắc mặt âm lãnh bước tới bên ghế ngồi xuống, quay sang nói với thị vệ đã chờ từ lâu: “Bắt đầu.”

Giá hình cụ đặt ở phía sau Song Phi, hắn không có biện pháp quay đầu xem thị vệ cầm cái gì, chỉ nghe thấy bên tai một trận cuồng phong gào thét, sau cơn đau nhức, từ vai phải tới bên trái thắt lưng đã bị cắt một đường thật sâu.

Đây là đao tiên của Thiên Ảnh môn, vừa là roi (tiên là roi), nhưng quật trên người có thể tạo ra hiệu quả như bị đao cắt qua, nhưng lại không đả thương tới tính mệnh như đao.

“Hai mươi.”

Hoắc Quân uống một  ngụm trà, đơn giản báo một con số.

Thị vệ thu được mệnh lệnh nhanh chóng quất roi thứ hai, cắt ra vết thương tiếp theo.

Song Phi chỉ yên lặng cúi đầu chịu đựng, tùy ý đao tiên cắt lên lưng mình. Ba năm nay hắn là vì cái gì mà vì chủ nhân vào sinh ra tử, phục tùng mỗi một mệnh lệnh có thể lẫn không thể hoàn thành? Chẳng lẽ là để bị tha tới đây chịu dằn vặt sao?

Hai mươi roi đó chỉ là sự khởi đầu, ai cũng biết ảnh vệ đã qua huấn luyện đối với đau đớn mức độ này hoàn toàn có thể nhẫn nại, mục đích cắt da của họ, chỉ bất quá là để có thể ở hình phạt tiếp theo trực tiếp kích thích vào thần kinh mẫn cảm trong vết thương của họ mà thôi.

Sau khi quất xong hai mươi roi, mấy thị vệ bắt đầu gỡ hai tay Song Phi ra khỏi xiềng xích, kéo một bàn đá tới trước mặt hắn, để hắn ghé mặt lên đó, cũng mở hai tay hắn ra đặt trên bàn đá khóa vào.

Hoắc Quân đứng lên, đi tới bên bàn, sờ lên tấm lưng chằng chịt vết thương, lập tức cảm giác được thân thể dưới bàn tay căng ra.

“Ta lại hỏi ngươi hai vấn đề.”

Hoắc Quân lấy tay thăm dò mạch môn của Song Phi, dùng nội lực kiểm tra nội tức của hắn để xác định hắn có thể chịu đựng màn hành hạ tiếp theo.

“Ngươi có định thay đổi câu trả lời vừa nãy không?”

Nội tức vẫn kéo dài mà êm dịu, nhưng thỉnh thoảng cũng có tình huống đoạn tức. Điều đó nói lên không lâu trước đó hắn từng bị nội thương, thế nhưng đã không có trở ngại gì nữa.

“…Không.”

Hoắc Quân lại cười cười, ra hiệu cho thủ hạ chuẩn bị hình cụ, sau đó lại lúc lắc chuông bạc trong tay thong thả bước đi quanh hình phòng “Ngươi dũng cảm hơn rồi, Song Phi, ta nhớ tới thuở đầu, ngươi còn từng khóc.”

Lời của Hoắc Quân khiến Song Phi cười cười, nụ cười rất nhạt chỉ chợt hiện rồi biến mất, nếu như nói tới trước đây, hắn muốn nhất chính là rời khỏi Thiên Ảnh môn, thế nào cũng được, không bao giờ trở về nữa, thế nhưng kết quả lại vẫn là phải chết ở nơi này.

Một hồi sau hình cụ được khiêng đến, một chậu dầu sôi ùng ục, bên trong bỏ thêm rất nhiều cát, một chậu khác là thiết châm đã nóng đỏ, đều là dùng để nhồi vào trong vết thương.

“Song Phi, vấn đề thứ nhất ngươi đáp không tốt, vậy nên giờ trả lời câu thứ hai.” Hoắc Quân giật tóc Song Phi tới, khiến hắn gian nan ngẩng đầu lên “Ngươi nhìn cho rõ, sau đó nói cho ta biết ngươi chọn cái nào.”

Tóm lại là dùng cát trộn dầu sôi rót vào vết thương, hay là dùng thiết châm nóng đỏ cắm vào trong vết thương. Tay Hoắc Quân vẫn đặt trên mạch môn của Song Phi, trong nháy mắt cảm giác được nội tức của nam nhân này loạn lên —— hắn đang sợ.

“Ngươi đừng sợ, hiện tại sửa đáp án vẫn còn kịp.”

Hoắc Quân chuyển chút chân khí đi vào mạch môn của Song Phi, tựa hồ nội tức vừa bắt đầu loạn, nội thương của nam nhân này liền có xu thế phát tác. Ảnh vệ thường xuyên bị thương, rất nhiều vết thương ngoài mặt thì đã khôi phục, nhưng kỳ thực đã để lại tai họa ngầm ở trong thân thể.

Sau rất nhiều lần, những tai họa ngầm này trầm tích ở nơi đấy, tích lũy tới một lúc nào đó, chỉ cần một vết thương nhỏ là có thể dẫn tới thân thể sụp đổ, lấy đi mạng của họ.

“Thiết… thiết châm.”

Hoắc Quân gật đầu, buông tóc Song Phi ra, một lần nữa đi tới ngồi lên ghế: “Dùng cát dầu.”

.

Ngày thứ hai Tiết Lăng Phong lại ngủ tới muộn mới dậy, sau đêm mưa, hôm sau ánh mặt trời long lanh đặc biệt, y cân nhắc có nên thừa dịp khí trời vô hạn cảnh xuân đem ảnh vệ của y đi dã ngoại hảo hảo khoái hoạt một phen, giữa non xanh nước biếc tiết hắn một lần thống khoái.

Nghĩ một hồi, Tiết Lăng Phong lại thong thả đi tới trước cửa sổ, nhưng gió xuân không mang tới tiếng chuông quen thuộc.

Y thấy buồn bực, chẳng lẽ hôm nay ảnh vệ cũng không phải đứng ở dưới cửa sổ của y? Tiết Lăng Phong vừa mới chuẩn bị gọi cái tên quen thuộc nọ, thì tỳ nữ ngoài cửa lại thông báo Tứ hộ pháp đã đưa ảnh vệ tới cho y, đang ở ngoài chờ.