Dã Thú Ngửi Tường Vi

Chương 7: Nghề cũ



Từ Trường Thanh từng cùng chó hoang sống cùng nhau nhiều năm, đối tập tính của chó rất tinh tường , chó trời sinh đối với mùi mẫn cảm, dù rời chủ nhân nhiều năm, dung mạo chủ nhân cải biến, nó vẫn có thể từ mùi nhận ra.

Chó còn như thế, sói lại càng sâu, Từ Trường Thanh tự kiểm trên người cũng không có cái gì có thể khiến nó cảm thấy hứng thú , trừ bỏ mỗi ngày dùng lục dịch, bất quá lục dịch rất ít, chính hắn dùng còn không đủ, tự nhiên sẽ không tùy ý lãng phí, nếu trước mắt là chó thì ngoại lệ, đáng tiếc lại là sói.

Hắn mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc với sói, nhưng chạy nạn nhiều năm tự nhiên cũng từ trong miệng người khác nghe qua một việc, sói là lạnh lùng hung tàn nhất, nó tuyệt sẽ không bởi vì ngươi cứu hắn mà cảm ơn ngươi, tương phản, đợi thời cơ giết chết ngươi lấy oán trả ơn mới là thiên tính của nó, văn nhân thường nói lòng muông dạ thú cũng là từ đó mà ra.

Nghĩ vậy, sợi mềm lòng Từ Trường Thanh vừa mới toát ra cũng chậm chậm phục hồi, giống như hiểu ý nghĩ của hắn, ánh mắt con sói cũng lập tức lạnh nhạt, không giống chó lộ ra cầu xin, cũng không giống chó vẩy đuôi mừng chủ, lại biết vô vọng yên lặng nhắm mắt lại.

Sói có khuyết điểm tự nhiên cũng có ưu điểm, Từ Trường Thanh nghe người ta nói qua, chúng nó mặc dù hung tàn, nhưng tự tôn rất mạnh , cho dù chết cũng tuyệt không cầu xin, điểm ấy cùng chó một trời một vực.

Hôm nay chính mắt chứng kiến Từ Trường Thanh cảm thấy khâm phục, cảm giác hắn lại cực kì bất phàm, chỉ thầm nghĩ một câu mà thôi, lục dịch kia vốn là vật hắn ngoài ý muốn có được, cho nó một chút thì làm sao, chính mình cũng không tổn thất gì, huống chi về sau cố định đều có hai giọt để dùng.

“…… Ta nói Vượng Đức a, con sói này cũng không giống ngươi đánh, ngươi có thể có khí lực này? không phải là từ nơi nào trộm lấy đi ? ha ha……”

Không biết có phải dẫm đúng chân đau của Vượng Đức hay không, hắn lập tức thẹn quá thành giận nói:“Này đương nhiên là ta đánh , còn có thể giả, nếu không con sói này sao không ở trong tay các ngươi ? lại ở trong tay của ta? hừ, xem ta một hồi lột da sói ăn thịt sói, làm cho các ngươi nhìn mà thèm……” Nói xong kéo dây thừng muốn đi.

Từ Trường Thanh thấy thế không ổn, lập tức đau lòng lấy lục dịch ra, lúc này trong chung rượu còn lại chừng bảy, tám giọt, hắn cắn răng một cái theo lực đứng lên, đem lục dịch toàn bộ hắt vào miệng vết thương trên người sói, mình đã tận lực, nó có thể sống hay không liền xem tạo hóa của chính nó.

Lục dịch kia tiếp xúc trong nháy mắt, con sói kia đột nhiên mở to mắt, đáy mắt có tia kinh hỉ, cơ nhục chung quanh miệng vết thương hơi hơi co rụt lại, đem lục dịch hút lấy không dư thừa hút vào, Từ Trường Thanh nhìn thấy âm thầm di một tiếng, đang muốn nhìn cho kỹ, thân mình lại bị người ôm cổ, lọt vào trong tầm mắt là Vân di đầy mặt nôn nóng và ánh mắt như thả lỏng,“Thanh Nhi, ngươi hù chết a di ……”

“Vân di, con chó kia thật đáng thương ……” Từ Trường Thanh sợ nàng quở trách, lập tức cúi đầu đáng thương hề hề nói.

Thấy hắn đỏ mắt, Vân di quả nhiên liên nửa câu trách cứ cũng không có, vội vàng nhìn con chó kia, máu me nhầy nhụa khiến nàng có chút hết hồn, vội vàng kéo tay Từ Trường Thanh đi ra ngoài, vừa đi vừa nhịn không được thì thầm:“Thanh Nhi nhớ kỹ, về sau không thể tùy tiện chạy loạn, đi đâu trước hết phải nói cho a di, vừa rồi may là chết rồi , nếu sống mà cắn ngươi thì sao……”

Từ Trường Thanh thấy Vân di lo lắng, liền lập tức ôm chân của nàng lấy lòng nói:“Thanh Nhi lần sau không dám , a di đừng giận Thanh Nhi được không ? Thanh Nhi thích a di nhất ……”

Vân di nghe thế mới bình tĩnh, lộ ra khuôn mặt tươi cười điểm nhẹ trán Từ Trường Thanh sẳng giọng:“Cái miệng nhỏ này chỉ giỏi nịnh.” Thấy nàng không còn lo lắng , Từ Trường Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, nắm tay Vân di vô cùng cao hứng đi theo, hoàn toàn đã quên chuyện vừa rồi, tự nhiên cũng không phát hiện con sói phía sau kia đang híp mắt lại nhìn chằm chằm vào hướng hắn ly khai……

Ngày đầu tiên đến kinh thành thật sự là quá mệt mỏi , Vân di và Từ Trường Thanh liền sớm trở về khách điếm nghỉ ngơi, cũng may giường ở khách điếm rộng rãi, Vân di vóc người tinh tế, Từ Trường Thanh bộ dạng cũng nhỏ, hai người ngủ ở trên giưỡng cũng không chật, một đêm ngủ cực kì say, ngày thứ hai tỉnh lại cũng là thần thái rạng rỡ, rửa mặt ăn cơm xong, Vân di mang theo hắn đi chung quanh nhìn xem, hắn tuy rằng đến đây sớm ba năm, nhưng đường phố vẫn giống trước kia, rất dễ nhớ, Từ Trường Thanh vỗ ngực nói với Vân di trước kiia hắn đã tới rất nhiều lần, mỗi lần đến đều sẽ đi chơi vài ngày, đối nơi này rất quen thuộc vân vân, nghĩ rằng dù sao Vân di không có khả năng đi tìm Từ gia giằng co, đương nhiên hắn nói thế nào cũng được, Vân di cứ việc có chút nghi ngờ, nhưng Từ Trường Thanh biết đường lại không giả, còn có thể nói ra không ít thứ, có thể thấy nếu không phải Từ gia từng dẫn hắn tới, hắn sẽ không quen thuộc như vậy, chậm rãi cũng liền tin, để hắn kéo chính mình đi chung quanh.

Đi khắp kinh thành so sánh với nơi hắn quen thuộc, phát hiện có vài chỗ thật đúng là không giống, hơi lạ mắt, bất quá phần lớn vẫn là vẫn duy trì nguyên dạng.

Vân di trước có hỏi người bán hồn đồn, ở gần đó có mấy hộ nhân gia tựa hồ muốn bán nhà, thuê phòng dù sao cũng không phải kế lâu dài, đã có tâm muốn đặt chân ở kinh thành, nàng muốn thừa dịp hiện tại trong tay còn có chút tiền, tốt nhất có thể mua phòng ở, ít nhất không cần lo lắng bị người đuổi đi.

Kết quả hỏi thăm mấy chỗ, nhà hoặc là quá đắt đỏ, hoặc là rất hẻo lánh không thích cho hợp nữ nhân và hài tử ở.

Từ Trường Thanh hiểu biết suy nghĩ của Vân di, nhưng mua phòng mua ốc cần chậm rãi tìm, không gấp được , huống hồ bọn họ còn mới đến, nhân sinh không quen, tùy tiện mua như vậy, khẳng định giá cả sẽ ăn mệt, liền nhẹ giọng nói:“Vân di, không bằng chúng ta trước thuê phòng ở đi.”

Vân di cũng biết chuyện phòng ốc khả năng nhất thời giải quyết không được, cảm thấy không khỏi nôn nóng, khách điếm ở một hai ngày còn đi, ở về lâu về dài thì không nổi , buổi tối về khách điếm Vân di thần sắc có chút mỏi mệt, ngơ ngác nhìn chằm chằm hành lý một hồi lâu.

Sáng sớm ngày thứ hai liền xuất môn , khi trở về sắc mặt dễ nhìn không ít, vừa dọn hành lý vừa nói với Từ Trường Thanh:“Thanh Nhi, a di vừa tìm được một hộ nhân gia, nhà nàng có phòng ở để đó không dùng, mỗi ngày mười hai văn tiền, chúng ta trước hết đến ở mấy ngày rồi nói sau.”

Từ Trường Thanh tự nhiên không dị nghị, cũng may tức phụ hộ nhân gia Vân di tìm được rất là nhiệt tâm, thấy các nàng cô nhi quả phụ xuất môn không dễ, liền chiếu cố vài phần, bát đũa cũng cho mượn hai bộ, phòng bếp củi lửa có thể tùy tiện dùng.

Vào ban đêm, Vân di liền nấu nước ấm, Từ Trường Thanh rốt cục được ngâm nước ấm, nhỏ một giọt lục dịch thoải mái không thôi .

Sau vài ngày Vân di cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày dừng chân ăn cơm đều cần tiền, không thể cái gì cũng không làm miệng ăn núi lở, nàng ở chợ mua kim thêu và mười loại chỉ màu khác nhau, ngoan tâm xả vài thước tơ lụa dùng làm hà bao, còn mua chút vải dệt bình thường và mấy miếng vải làm khăn tay, mang về có thể trực tiếp ở trên thêu hoa điểu cầm bán.

trong kinh thành không hề thiếu cửa hàng thu tú phẩm, Vân di đem khăn và hà bao thêu tốt cho kia chưởng quầy phu nhân xem, phu nhân kia thường niên tiếp xúc tú phẩm, tự nhiên ánh mắt không giống bình thường, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là kiểu thêu Tô Châu, trong kinh thành người biết kiểu thêu Tô Châu không ít, nhưng có thể thêu thủy linh như vậy cũng không nhiều lắm, lúc này không nói hai lời, xuất tiền cho Vân di, cũng bàn bạc giá cả, mỗi hà bao thêu tốt mười tám văn, khăn tay mười lăm văn. Vân di tất nhiên là thiên ân vạn tạ, giá này không thấp, nhưng cũng không cao, Vân di đã thấy đủ , ít nhất tiền ăn cơm về sau không cần lo lắng .

Chuyện nhà ở không gấp được chỉ có thể tạm thời gác lại, nàng liền toàn tâm toàn ý đặt vào chuyện thêu thùa, Vân di thêu thùa tốt, tốc độ cũng nhanh, mỗi ngày trừ bỏ tiền thuê nhà và ăn cơm, còn có thể kiếm ra hơn mười văn tiền, có như vậy đáy lòng Vân di mới thoáng thả lỏng.

Trong kinh thành đại đa số người trừ bỏ chú trọng dáng vẻ, đối chỗ ở mỹ quan sạch sẽ cũng rất để ý, nhà người bình thường cho dù là nhà vệ sinh cũng muốn dọn dẹp sạch sẽ, càng miễn bàn nhà phú quý, cho dù có khốn cùng cũng sẽ trồng chút hoa cỏ màu sắc tiên diễm trang điểm sân nhà, người thích chưng diện đều có, không phân lão ấu quý tiện.

Trong sân hộ nhân gia ở nhờ này có trồng vài cây tường vi, lúc này bùng nở, hương khí ở trong sân thật lâu không tiêu tan, thật là dễ ngửi, Vân di thập phần yêu thích, ánh mắt luôn đặt trên đó không dời, nếu không phải hoa này là của nhà người khác , Từ Trường Thanh thật muốn ngắt xuống hai đóa đến dỗ Vân di vui vẻ.

Tức phụ cho thuê nhà cùng Vân di từ từ quen thuộc, thập phần hâm mộ tay nghề của Vân di, không có việc gì thường xuyên lại đây ngồi xem nàng thêu hoa như thế nào, hôm nay Vân di thêu xong một chiếc khăn, tức phụ kia nhìn thấy sắc hoa, lập tức mãn nhãn kinh diễm, cầm ở trong tay nói:“Nhìn thật quen mắt, không phải hoa tường vi trong viện nhà ta sao ?”

Vân di cất kim chỉ mỉm cười nói:“Mấy ngày nay ta và Thanh Nhi không được ngươi chăm sóc không ít, ta cũng không có gì đáng giá đưa ngươi, liền thêu một chiếc khăn, ngươi nếu thích liền giữ làm kỉ niệm ……”

Tức phụ kia há miệng thở dốc, nửa ngày mới giật mình vui vẻ nói:“ thật sự là tặng cho ta ? đây chính là khăn tay ngươi thêu mất hai ngày, ngươi thật sự muốn tặng cho ta ?” Chất liệu của chiếc khăn chỉ bình thường, nhưng bông hoa nay thêu cực có sức sống, cùng thật sự giống, chỉ liếc mắt một cái liền yêu thích không buông tay, thêu thùa là nhất đẳng, nàng cũng biết nữ nhân này mang theo hài tử không dễ dàng, phải dựa vào này tay nghề kiếm chút tiền, nhận khăn thật đúng là có chút ngượng ngùng, nhưng lại không nỡ buông tay, cuối cùng dưới sự kiên trì của Vân, vẫn là nhận.

Nhưng khăn tay này cũng không có tặng không, qua hai ngày, sáng sớm tức phụ kia liền hớn hở chạy tới nói cùng Vân di, biết một hộ nhân gia cần dùng tiền gấp muốn bán nhà, Vân di nghe vậy nhất thời đại hỉ, vội buông việc trong tay, Từ Trường Thanh nghe vậy cũng từ trên giường nhảy xuống đi theo.

Đến nơi nhìn tòa nhà kia, Vân di có chút thất vọng, không nói phòng ở nhỏ, chỉ thấy căn phòng nát bươm đập vào mắt, đã được tu bổ nhiều lần, nếu tu chỉnh một lần nữa phải hao phí một món tiền, Vân di vốn là muốn ở kinh thành định cư, yêu cầu cũng không cao, vững chắc người có thể ở là được, nhưng nơi này lại thật sự không thích hợp, lúc này nàng thêu thùa duy trì sinh kế thì được, nhưng muốn tích cóp sửa nhà không biết cần bao nhiêu thời gian, không nói đến phòng ở này phá, giá tiện nghi một chút cũng thế , phòng chủ kia cần dùng tiền gấp, cũng không một trăm năm mươi lượng bạc không bán.

Phòng này ở nông thôn nhiều nhất chỉ mười lượng bạc, nhưng kinh thành muốn bán một trăm năm mươi lượng, tức phụ kia cũng nói giá này không đắt, nhưng một trăm năm mươi lượng bạc là toàn bộ gia sản trên người nàng, không hài lòng sao dễ dàng đem ra.

Mà Từ Trường Thanh ở bên cạnh nhìn tòa nhà kia nửa ngày, ban đầu nhíu mày, kế tiếp liền giống như nhặt được đại tiện nghi sắc mặt vui mừng, hắn đương nhiên biết một trăm năm mươi lượng không tiện nghi, khả năng tức phụ cho thuê phòng kia cũng muốn ở giữa lấy một ít ưu việt, nhưng nơi này hắn phải làm cho Vân di mua xuống, cho dù tốn toàn bộ gia sản cũng phải mua, hơn nữa phải nhanh, tuyệt đối không thể lộ ra.