Dã Thú Ngửi Tường Vi

Chương 49: Thần thái



Từ Trường Thanh cẩn thận thu ngân phiếu, nhân tiện đem ba khối huyết đào ngọc còn lại tiện tay bán cho người khác, khả năng những người này đều nhiếp vu dưới dâm uy của Chiến Vô Dã, tuy rằng muốn giá thấp nhất, nhưng đều không dám đưa thiếu chút nào, đến trong tay Từ Trường Thanh đại khái có hơn sáu mươi lượng.

Từ Trường Thanh có chút dở khóc dở cười, ba khối ngọc này cũng không lớn, giỏi lắm cũng chỉ năm mươi lượng, kết quả nhiều ra mười lượng, mà sáu mươi lượng này hắn vốn tính mời vài người cùng trường đi tửu lâu ăn một bữa, kết quả Chiến Vô Dã vẫn không có ý rời đi, bởi vì hắn ở đây, cho nên mấy người khác cũng không dám tiến lên, chỉ đều vừa nhìn mao liêu vừa xem xét Từ Trường Thanh, chỉ có Giang Quyết tiến lên lên tiếng tiếp đón.

Chiến gia cùng lão gia tử nhà Thái úy quan hệ luôn không tệ, Chiến Vô Dã ngược lại là thực nể tình cùng Giang Quyết nói hai câu, bất quá cũng chỉ có hai câu liền đuổi đi, Từ Trường Thanh thấy Giang Quyết xoay người tiểu nhãn thần thiên ngôn vạn ngữ, không khỏi âm thầm muốn cười, hắn đương nhiên biết Giang Quyết muốn nói cái gì, đơn giản chính là tìm mình giúp hắn tham mưu chọn mao liêu, nhân cơ hội tìm lý do muốn hắn mời khách đi ra ngoài làm một bữa, tâm tư tiểu hài tử chính là hai loại này, rất dễ đoán.

So ra, Chiến Vô Dã liền khó đoán hơn, Từ Trường Thanh thấy hắn vẫn đứng ở bên cạnh, không tính rời đi bộ, đành phải kiên trì mở miệng hỏi nói:“Chiến…… huynh, ngươi sao lại đến nơi này ?”

Chiến Vô Dã nghe vậy mày căng thẳng, hiển nhiên bị Từ Trường Thanh kêu hai chữ Chiến huynh không thoải mái, quay đầu nhìn hắn, nửa ngày mới nói:“Hoặc là tên, hoặc là kêu Vô Dã……”

Vô Dã……

Từ Trường Thanh nghe da đầu nhịn không được run lên, vốn hắn tưởng giống trước trực tiếp gọi tên hắn, nhưng xét đến hắn vừa mới giúp đỡ, cho nên mới lâm thời thêm chữ huynh, tuy kêu có chút không thuận, cũng là quá khứ, nhưng hai chữ Vô Dã này ……

Hắn vạn vạn không thể kêu ra miệng .

Một là bọn hắn còn chưa hiểu biết nhau như vậy, hai là cảm giác không thích hợp, vì thế đành phải dời tầm mắt, trong lòng không tự tại, mà thôi, vẫn trực tiếp gọi tên cho dễ .

Chiến Vô Dã thấy hắn lúc này sắc mặt ửng đỏ, hiển nhiên vừa lòng, chủ động đáp câu hỏi vừa rồi của hắn:“Tới nơi này vốn là muốn đổ một phen.”

Từ Trường Thanh nghe xong……

Người này có phải nghĩ lý do sứt sẹo như vậy thật lừa được người hay không?

Nào có chút nào giống đến đổ thạch?

Từ Trường Thanh đầy bụng nghi vấn, Chiến Vô Dã phản thủ vỗ vỗ bả vai Từ Trường Thanh, đưa hắn đi đến nơi sạch sẽ mở miệng hỏi :“Sao ngươi có thể tìm ra ngọc cực phẩm?”

Từ Trường Thanh không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, thuận miệng trả lời:“Chỉ là vận khí tốt mà thôi.”

Chiến Vô Dã cúi đầu nhìn hai mắt hắn, lập tức nói:“Ngọc cực phẩm ra một khối không dễ, vì sao không giữ trong tay phải vội vã bán đi ?”

Từ Trường Thanh nghe vậy hơi sửng sốt, tâm tư cũng sinh động lên, hắn nghĩ Vân di nếu còn ở trong phủ, việc hắn muốn mua cửa hàng buôn bán, nàng là khẳng định sẽ không đồng ý, nhất định thiên đinh vạn dặn, muốn hắn lấy nghiệp học làm chủ, bất quá trước khác nay khác, Vân di hiện tại không ở trong phủ, ngược lại giảm đi không ít miệng lưỡi, nếu hiện tại mua cửa hàng, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, Vân di sau khi trở về biết cũng không thể nói gì .

Nhưng chuyện này, hắn cũng không thể ai cũng không nói, gạt người trong phủ tướng quân lén lút làm, làm phải làm quang minh chính đại, cho nên phải đánh một tiếng với người Chiến gia, nay Chiến Vô Dã vừa hỏi như vậy, chẳng bằng đem tính toán nói cho hắn, Chiến Vô Dã đã biết, cũng chẳng khác nào Chiến lão tướng quân đã biết, hắn sẽ không lại đến tìm lão tướng quân nói việc này.

Từ Trường Thanh do dự một trận, liền đem tính toán muốn kinh doanh ngọc khí, chọn chữ, đơn giản nói ra với Chiến Vô Dã, kỳ thật cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là xuất phát từ lễ nói nguyên nhân, không muốn bị người ta nói là lén lút làm việc sau lưng, hắn vốn nghĩ Chiến Vô Dã sẽ chất vấn hắn hoặc bất mãn, dù sao Chiến phủ không bạc đãi với hắn, ngày thường ăn mặc không lo, hắn còn muốn phải đi buôn bán,

Nhưng kết quả lại hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.

Chiến Vô Dã sau khi nghe xong chỉ gật gật đầu, không mở miệng răn dạy, cũng không hỏi sâu hơn, biểu tình không chút kinh ngạc, chỉ đối với một vài ý trong lời của hắn nhíu mi, nhưng sau xác định ý hắn nói chỉ là muốn mở cửa hàng, mà không phải muốn chuyển ra tướng quân phủ, mới từ bỏ.

Trên thực tế, phản ứng này của Chiến Vô Dã, cũng là bởi vì chính sách nuôi thả của Chiến lão tướng quân, khiến cho hắn từ nhỏ không quá để ý lễ giáo, hơn nữa đối với một ít lễ nghi phiền phức của văn nhân cười nhạt, giống như văn nhân không kinh thương linh tinh, luôn thấy chỉ là chó má, cho nên đối với Từ Trường Thanh muốn vừa đọc sách, vừaviệc buôn bán, không có nửa phần không vui, thậm chí hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có gì không đúng.

Điểm ấy khiến Từ Trường Thanh đối với hắn cảm thấy cũng tốt không ít.

Bất quá mong muốn mời bọn Giang Quyết ăn cơm hôm nay xem như ngâm nước nóng, không đợi một hồi đã bị Chiến Vô Dã kéo lên xe ngựa, trực tiếp hồi phủ.

Bất quá. giữa trưa ngày thứ hai, Từ Trường Thanh và vài người Giang Quyết thừa dịp phu tử không chú ý, cùng nhau vụng trộm chuồn ra học đường, đến tửu lâu làm một bữa, tiêu đại khái hơn năm mươi lượng bạc, kết quả sau khi trở về, lập tức bị phu tử phát hiện, mỗi người phạt mười vọt tay, bàn tay đều sưng lên, ngay cả đệ tử Từ Trường Thanh này luôn nghe lời cũng không ngoại lệ.

Nếu trong tay hiện tại có đủ bạc, Từ Trường Thanh liền đứng đắn tính toán tìm gian cửa hàng, chỉ là mua cửa hàng không phải nói đơn giản mua liền mua, nhất là trong kinh thành cửa hàng địa điểm tốt, phần lớn đều là địa bàn của người ta, dù trả tiền thuê, nhân gia cũng không tất bán cho ngươi.

Kể từ đó, hắn đành phải lui mà cầu, tìm cửa hàng nhỏ tốt là được, nhưng nhìn đi nhìn lại, cửa hàng nhỏ có thể mua được thật sự quá nhỏ, bày vật phẩm trang sức đều ngại chật chội, lại càng không nói đến đại kiện ngọc khí, mà cửa hàng hơi lớn một chút địa điểm lại có chút hẻo lánh.

Tuy nói việc này không thể nóng lòng nhất thời, nhưng Từ Trường Thanh biết, hiện tại nếu tìm không thấy cửa hàng, về sau nếu muốn tìm được nơi tốt liền khó càng thêm khó, nghĩ tới nghĩ lui, nếu thật sự ở đây tìm không được chỗ vừa ý, vậy chỉ có thể đi hạ phố, nơi đó hẳn là có thể mua được cửa hàng để đó không dùng, chỉ là ở chung quanh là bình dân và một ít tiểu phú, chịu hạn chế này, tiền có thể kiếm được cũng là có hạn, hơn nữa ngọc phẩm thượng đẳng là khẳng định bán không được .

Một ngày giữa trưa, Từ Trường Thanh vừa cơm nước xong, đã thấy tiểu tư bên người Chiến Vô Dã vội vàng tiến vào, muốn Từ Trường Thanh theo hắn cùng đi một phen, nói là Chiến thiếu tướng quân có việc muốn mời.

Từ Trường Thanh thấy xe ngựa đứng ở ngoài học đường, còn tưởng rằng trong phủ xảy ra việc gấp, hoặc là Vân di đã trở lại, không khỏi lập tức hướng phu tử xin nghỉ, theo tiểu tư lên xe ngựa.

Kết quả xe ngựa hướng về phía đổ thạch tràng, Từ Trường Thanh không khỏi nghi ngờ, hỏi tiểu tư, tiểu tư chỉ cười nói:“Chiến thiếu tướng quân đang ở Ngọc Bích Uyển lầu hai đợi Từ thiếu gia .”

Từ Trường Thanh nghe xong hơi không vui, mệt hắn vài ngày trước còn đối với Chiến Vô Dã thoáng đổi mới, kết quả hôm nay liền dùng chiêu này gọi đến gọi đi……

Bất quá, đã đến nơi, cũng không thể quay đầu rời đi, dù sao cách học đường có chút xa, chỉ có thể tức đến chi tắc an chi.

Xuống xe ngựa, vuốt áo choàng đi vào sân, lọt vào trong tầm mắt có loại cảm giác quen thuộc, lập tức nhận ra đổ thạch tràng này đúng là một nhà Từ Trường Thanh ban đầu hay đi qua, đi hai bước, quay đầu không tự chủ được nhìn về phía một đống đá nhỏ ở góc tường xác nhận, chỉ thấy một ít bình dân và tiểu hài tử đang ở trong đống đá chọn lựa, có biến thành quần áo và mặt đều ô uế cũng không biết mệt.

Bên trong còn có vài bóng dáng quen thuộc, đây là đám tiểu hài tử từng cùng hắn mua mao liêu trước đây, chỉ là giao tình không sâu, chỉ nhớ rõ gương mặt, có đứa trong nhà dệt vải, hoặc là làm mộc, nhưng tên đã sớm nhớ không được.

Thấy bọn họ đang trợn to mắt nhìn mình chằm chằm, Từ Trường Thanh cũng không giả vờ không thấy, quay đầu đi, mỉm cười gật gật đầu với bọn họ, không quá mức lạnh nhạt, cũng không quá mức thân thiết.

Bất quá không khỏi có chút cảm khái, chỉ cảm thấy hết thảy đều như là mới hôm qua, mà mấy ngày gần đây cũng đã xưa đâu bằng nay,

Lập tức hít một hơi thật sâu, khẽ nâng đầu, theo tiểu tư dẫn đường không nhanh không chậm đi qua.

Mà vài tiểu hài tử từng cùng Từ Trường Thanh cùng mua nguyên thạch cũng là vẻ mặt khiếp sợ, Từ Trường Thanh lúc trước theo a di gả vào tướng quân phủ, bọn họ đám tiểu tử choai choai còn ngầm nghị luận qua, đều cho rằng hắn sẽ không sống tốt, dù sao chỉ là bình dân, vẫn là tha du bình, đi vào phủ đệ tôn quý, a di của hắn chỉ sợ chính mình cũng khó bảo toàn, còn có thể chăm cho hắn, không chừng ngay cả hạ nhân cũng không thèm liếc hắn một cái, tuy rằng nói ra tên tuổi dễ nghe một chút, nhưng không phải có câu nói sao, thà làm vợ người nghèo, không làm thiếp người giàu, nói ra cũng không ngoài ý tứ này.

Sau lại nghe Hổ tử nói qua, nói Từ Trường Thanh hiện tại sống không tệ, có rất nhiều bạc tiêu còn có sách đọc, bọn họ nghe vào trong tai, kỳ thật đều ở sau lưng cười nhạt, tuyệt đối không tin, hơn nữa, trước mặt người bên ngoài ai không liều mạng nói mình tốt, chống đỡ mặt mũi ?

Nhưng lần này vừa thấy lại đều choáng váng, nếu không phải Từ Trường Thanh vừa rồi hướng về phía bọn họ mỉm cười gật đầu, bọn họ thiếu chút nữa đã không nhận ra được.

Vừa thấy như vậy, Từ Trường Thanh sống ở Chiến phủ khẳng định là tốt lắm, bởi vì hắn cả người thần thái so với trước đó, đã là thiên địa khác biệt.

Trước đó mọi người đều vẫn là bình dân, khi đó nhìn bộ dạng so với bọn hắn thanh tú hơn, nhưng hơi gầy, vóc dáng cũng lùn, nhìn thực không để vào mắt, theo chân bọn họ căn bản cũng chưa khác gì nhau.

Nhưng nay, mới ngắn ngủn một năm, lại đưa bọn họ đặt ở cạnh nhau, liền giống như đưa viên đá đen tuyền trong tay bọn họ đang chọn, và một khối mĩ ngọc sắp mài xong, sớm không thể đồng nhất .

Nhất thời vài người trừ bỏ khiếp sợ ban đầu, nhìn bóng dáng Từ Trường Thanh biến mất, sắc mặt biểu tình đều có chút mất tự nhiên, có hâm mộ, có ghen tị cũng có người thất lạc.