Dã Thú Ngửi Tường Vi

Chương 43: Ngọc chẩm



Bởi vì trước đó hao tổn đại lượng linh khí, lúc ấy không đúng lúc bổ sung, buổi tối vừa ra mồ hôi liền gặp gió lạnh, hơn nữa Vân di đột nhiên vừa đi, Từ Trường Thanh cảm thấy kinh sợ lo âu, trong cơ thể nhất thời âm dương thất hành hư hỏa, không lâu liền bệnh nặng một hồi.

Thân thể nóng đến thần trí không rõ, mông lung cảm giác được miệng có nước đắng tiến vào, sau đó trước mắt tựa hồ có rất nhiều bóng người hoảng hốt, nhưng mơ hồ một mảnh, thấy không rõ lắm, sau đó lại ngủ, ngẫu nhiên có ý thức cảm giác được có người cẩn thận lau mặt và tay cho hắn, lúc ấy Từ Trường Thanh cảm thấy có chút vui sướng, tưởng Vân di đã trở lại, muốn dùng lực mở mắt ra nhìn xem người trước mặt rốt cuộc có phải Vân di không, lại cảm thấy mí mắt hình nặng ngàn cân, hôn trầm lại ngủ.

thời điểm lại mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là màn Vân di tự tay thêu, hắn tựa hồ nằm ở trên giường trong phòng mình, lập tức hơi giật giật thân thể, chỉ cảm thấy tứ chi mệt mỏi lợi hại, xem ra quả thật bệnh không nhẹ, từ khi có núi nhỏ, bởi vì thường xuyên uống lục dịch, cho nên đã thật lâu không có sinh bệnh, hắn cũng tựa hồ đã sớm quên cảm giác sinh bệnh.

Nghiêng người nhìn phòng ở, lúc này không người, mà trong góc phòng đặt vài bồn than, ngay cả bên giường cũng đặt một chậu, trách không được thấy nóng như vậy, thấy gối đầu sau đầu có điểm không thích hợp, không phải gối da bình thường hay ngủ, không khỏi đưa tay sờ sờ, vào tay lạnh mà cứng rắn, chẳng lẽ là…… ngọc chẩm ?

Đang sờ lại sờ, rốt cục xác định là khối ngọc chẩm.

Tuy rằng chẩm có chút không quen, nhưng mặt trên linh khí lưu động cực kì thoải mái, không nói đến ngọc chất, chỉ linh khí đầy đủ, trong một đêm cũng sẽ tốt lên, hơn nữa ngọc có tác dụng trấn tĩnh an thần, kinh lạc thư thông, khí thông lưu sướng, tạng phủ an hòa, một khối ngọc lớn mang linh khí như vậy giá trị nhất định xa xỉ.

Tại Ðại Uyển, ngọc chẩm lớn như vậy dùng để ngủ là xa xỉ, chỉ có thân phận chí cao mới có thể lấy ngọc làm gối, tuy rằng Từ Trường Thanh có ngọc sơn, nhưng lớn như vậy thật đúng là chưa từng có gối qua một khối ngọc lớn như vậy, lập tức chịu đựng thân thể không thích hợp, động nửa thân, nghiêng đầu nhìn, vừa thấy, nhất thời ngưng thở.

Này, đây là…… Đại hồng bào

Đại hồng bào ở Đại Uyển tục xưng kê huyết ngọc, màu sắc đỏ đến cùng cực được tôn sùng là cực phẩm huyết ngọc, từ xưa hoàng là đế, xích là hậu, là chỉ màu sắc, hai loại ngọc này đều trân quý đến cực điểm.

khối ngọc chẩm trước mắt này, vừa thấy màu đỏ giống như máu lưu thông trải rộng, ngọc chất sắc, tế,nhuận, ngưng tất cả đều có, chẩm mặt một mảnh hà hồng chói mắt, cho dù là màu đỏ, trong đó cũng có dầy đặc sắc thái đậm nhạt sâu cạn không đồng nhất, ở trên thạch dung hợp lẫn nhau, thiên nhiên hồn thành, hơn nữa trong đỏ còn có khảm mấy khối điền hoàng đông lạnh, tuy rằng điền hoàng đông lạnh so kê huyết ngọc ít hơn, cũng là màu vàng thuần khiết khó có được, cùng màu đỏ tướng dong tướng hợp, cực kì bắt mắt, minh hoàng mang theo huyết hồng, này tuyệt đối là cực phẩm trong đại hồng bào, cực phẩm của cực phẩm.

Toàn bộ ngọc chẩm trải qua nhân công điêu tạc, đã hình thành hình dáng xinh đẹp. mặt ngoài bị mài bóng loáng, ở giữa mài ra độ cong thích hợp, để mà gối vào.

Từ Trường Thanh nhìn mà kinh diễm, không khỏi có chút nghi hoặc, một khối ngọc lớn trân quý như vậy, sao lại xuất hiện ở trên giường hắn?

Đang nhíu mày nghĩ, tiểu tư bên ngoài bưng dược đẩy cửa tiến vào, vừa thấy Từ Trường Thanh ngồi ở bên giường, lập tức kinh hỉ bước nhanh tới nói:“Từ thiếu gia, ngươi tỉnh ?”

Tiểu tư này Từ Trường Thanh biết, là người bên người Chiến Vô Dã, còn đưa hắn đi học đường, xem như có chút quen thuộc, bất quá người của Chiến Vô Dã sao lại ở trong phòng hắn, Từ Trường Thanh không khỏi nghi hoặc, không hiểu tình huống hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

tiểu tư đem dược đưa tới bên cạnh bàn, sau đó không đợi hắn hỏi, liền mở miệng giải thích ,“Từ thiếu gia, ngươi ngày hôm trước đột nhiên nhiễm phong hàn, bệnh tình hung hiểm, nếu không phải thiếu tướng quân sớm phát hiện bệnh trạng, đúng lúc tìm lang trung đến bắt dược cho ngươi, chỉ sợ tánh mạng khó bảo toàn .”

“Cái gì ?” Từ Trường Thanh có chút quái dị cùng không tin hỏi, hắn tự nhiên biết thiếu tướng trong miệng quân tiểu tư là Chiến Vô Dã, nhưng hắn rõ ràng khi ngủ cảm giác được toàn thân không thích hợp, sau lại không nhớ rõ, nếu là Chiến Vô Dã sớm phát hiện, thì hắn là đầu tiên vào phòng, nhưng từ khi mình theo Vân di đến Chiến phủ tới nay, Chiến Vô Dã cho tới bây giờ chưa có tới sân của hắn, lại càng không nói tới phòng hắn, lại sao đột nhiên khi hắn vừa mới sinh bệnh lại phát hiện sớm nhất, thật sự là có chút nói không thông.

“Là thiếu tướng quân phát hiện trước hết, Từ thiếu gia, đây là thuốc do đầu bếp nữ đun, thừa dịp còn nóng hãy uống đi.” Nói xong bưng thuốc lên .

Từ Trường Thanh muốn hỏi chuyện khác, cũng không để ý tới:“Ta ngủ bao nhiêu ngày.”

“Đã mê man ba ngày hai đêm rồi, còn nói mớ.” Tiểu tư trả lời.

“Mấy ngày nay là ngươi luôn chăm sóc ta ?” Hắn nhớ có người vẫn giúp hắn lau mặt rửa tay, có khi là nước lạnh, có khi là nước ấm, bàn tay thực ấm áp, cảm giác thực thoải mái, giống Vân di, lại không giống Vân di.

“Là thiếu tướng quân vẫn chăm sóc Từ thiếu gia, tiểu nhân chỉ phụ trách canh giữ ở ngoài cửa và đưa nước trà, vừa rồi thiếu tướng quân đột nhiên có việc đi ra ngoài, cho nên mới muốn ta trước đó đem thuốc bưng tới.”

Từ Trường Thanh mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng cực không bình tĩnh, nhịn không được hỏi:“Vưu phu nhân có hồi phủ chưa?”

Tiểu tư hồi:“Không có, Vưu phu nhân và Vưu gia xuất môn đã ba ngày còn chưa trở về.”

Từ Trường Thanh cảm thấy không còn, có chút thất vọng, bất quá chăm sóc hắn nghĩ đến ai cũng không nghĩ tới sẽ là Chiến Vô Dã, hắn là một đại tướng quân sao lại đến chăm sóc bệnh nhân ? thật sự nghĩ không ra ý đồ hành động sau lưng Chiến Vô Dã, lẽ ra Vân di đi khỏi tướng quân phủ, mình xem như không chỗ dựa vào, bị người trong phủ vắng vẻ cũng là bình thường, nhưng đối phương ngược lại càng nhiệt tình, rốt cuộc là nguyên do gì?

Tiểu tư thấy hắn im lặng không nói gì, nhịn không được lại nhắc nhở ,“Từ thiếu gia, ngươi nên uống thuốc .”

Nhưng đối với Từ Trường Thanh lúc này, biết rõ hành động của Chiến Vô Dã mới là tối quan trọng, trực tiếp không nhìn bát thuốc kia, chỉ vào ngọc chẩm hỏi:“Nó là từ nơi nào lấy đến ?”

Tiểu tư thấy nói:“Đây vốn là gối đầu thiếu tướng quân vẫn dùng, bởi vì thấy Từ thiếu gia thân nhiệt không lùi, liền bảo tiểu nhân đem ngọc chẩm cầm lại đây, cho Từ thiếu gia dùng tới, tiểu nhân nghe thiếu tướng quân nói qua, ngọc chẩm này có thể bình trọc tĩnh khí, giảm nhiệt, ngày thường gối ngọc chẩm thập phần hữu ích .”

linh khí trong ngọc cực kì nồng hậu, gối đương nhiên sẽ có ích, chỉ là quá mức quý giá, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ một cái này, không có chỗ cho hắn, Chiến Vô Dã nhưng lại đem kì trân bực này cho hắn mượn gối, thật không dám tưởng tượng, chỉ sợ một cái mệnh của mình cũng không bằng một góc nho nhỏ của ngọc chẩm này .

Tuy dùng thụ sủng nhược kinh đến hình dung tâm tình lúc này có chút không thỏa đáng, nhưng quả thật là chịu chút kinh hách.

Đang sắc mặt biến hóa không chừng, cửa bị một bàn tay đẩy ra, Chiến Vô Dã mặc y bào sa tanh màu đen, đai màu bạc chạm rỗng cất bước đi đến.

Ánh mắt cùng Từ Trường Thanh đối nhau, Từ Trường Thanh lập tức cẩn thận, ánh mắt lộ ra phòng bị, không biết hắn lại đây đánh chủ ý gì.

Chiến Vô Dã thấy thế không lên tiếng, chỉ là phất phất tay với tiểu tư, tiểu tư thấy thế lập tức buông chén thuốc xuống bước nhanh ra ngoài, còn xoay người nhẹ nhàng đóng cửa.

Sau đó Chiến Vô Dã quét mắt nhìn quần áo của Từ Trường Thanh, bạch sắc trung y, cho dù ép buộc ba ngày cũng không có nhiều nếp nhăn, mặc ở trên người sạch sẽ, trên cổ áo tuyết trắng kề sát làn da, không một tia hỗn độn, hiển nhiên trước ngủ đem vạt áo thắt chặt, tướng ngủ cũng cực kì thành thật, mới có thể vẫn bảo trì hình dạng hoàn hảo như vậy.

Lập tức ánh mắt lại tới trên mặt Từ Trường Thanh, thấy cằm hắn lúc này khẩn trương hơi nâng lên, làn da nguyệt sắc cho dù bệnh nặng một hồi, vẫn ôn nhuận sáng bóng, ngũ quan sớm ẩn ẩn hiện ra ngày sau tuấn mỹ, mi nhãn ôn nhã, thần sắc màu hồng, lúc này nhìn đã kinh người, có thể tưởng tượng ra một ngày kia sẽ khiến người kinh diễm.

Từ Trường Thanh bị ánh mắt “Làm càn” của hắn nhìn xem có tia tức giận, không khỏi khẩu khí không tốt trách mắng:“Ngươi đang nhìn cái gì ?”

Câu hỏi thành công làm Chiến Vô Dã “Tỉnh” lại, lập tức cười nhìn hắn, nói:“Huynh trưởng nghiêm mặt không phải là để người xem sao ? chẳng lẽ làm ngươi sợ hãi ?”

Nói vậy là sao ? nếu là xem người bình thường, sẽ như hắn nhìn chằm chằm khiến người ta thở không thông sao ? nhưng Từ Trường Thanh cũng không phải người cố tình gây sự, nghĩ đến điều tiểu tư vừa rồi nói qua, đành phải đem hỏa khí cưỡng chế, đã biết bệnh thế tới rào rạt, nếu không có người trước mắt này, chỉ sợ còn phải đến quỷ môn quan tái xông vào một lần, mặc dù không biết hắn trong lòng đánh cái chủ ý gì, nhưng không nên cùng hắn ác ngôn, vừa nghĩ như vậy, ngược lại trầm mặc xuống, chỉ là cảm thấy ngực đột nhiên khó chịu, vội vàng đến bên giường kịch liệt ho khan .

Chiến Vô Dã biến sắc, lập tức bước nhanh đến mép giường, hai tay khẽ giữ bả vai hắn, sợ hắn không cẩn thận rớt xuống giường, vào tay cảm thấy thân mình Từ Trường Thanh so trước đó lại gầy đi một ít.

Ho một lúc, uống hai ngụm nước Chiến Vô Dã đưa tới, mới hoãn lại, lúc Chiến Vô Dã vừa vỗ về sau lưng cho hắn, vừa có chút khẩn trương theo dõi hắn, sợ hắn có gì không ổn.

Từ Trường Thanh uống xong nước, tùy tay lấy khăn mặt Chiến Vô Dã đưa đến, lau lau vệt nước chảy tới cằm, lau xong nắm khăn tay lại đưa trả cho hắn, vô tình cùng mắt hắn liếc mắt một cái, có thể là bởi vì cách gần quá, gần đến có thể xem thấy Chiến Vô Dã khi nhìn hắn, đáy mắt lộ ra lam quang, nhất thời thấy ót run lên.

Hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì ? chẳng lẽ mình quần áo không chỉnh ? hay là trên mặt ô uế ? nhưng cho dù có chỗ không ổn, cũng không nhìn chằm chằm người ta như vậy đi ? cho dù đối nam nhân mà nói, này cũng là hành vi cực kì vô lý.

“Chiến Vô Dã, ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì ?” Từ Trường Thanh lần này không khỏi đề cao thanh lượng, khẩu khí không tốt hỏi.

Ai ngờ Chiến Vô Dã ánh mắt hơi động, ở trên người hắn lại không tha dạo qua một vòng, nửa ngày, trong miệng có chút trêu chọc trả lời:“Ngươi vài ngày không tắm rửa ?”

Từ Trường Thanh nghe xong lời này sắc mặt nhất thời trắng, trước đó lo lắng cũng không còn thừa.

Bởi vì làm khất cái, thường niên không tắm rửa, trên người cả ngày chua thối, toàn thân sinh rận, đó cơ hồ là chuyện hắn ngày ngày đêm đêm khó chịu nhất, thống khổ nhất, khi đó không có điều kiện, cũng không có nơi có thể tẩy trừ bản thân, hơn nữa hắn cùng với người khác bất đồng, trên người tất cả đều là sẹo rỗ xấu xí, đừng nói tắm rửa, chính là vạt mái tóc trước mặt gặp người cugx không thể, cho dù khó có được tắm một lần, cũng không dám cùng người khác tắm cùng, cho nên một thân chua thối so với người khác càng đậm, thường xuyên bởi vậy mà bị người khác khinh thường chửi bậy.

Cho nên kiếp này hắn mới thường xuyên tắm rửa sạch sẽ, mùa hè một ngày có khi muốn tắm hai đến ba lượt, mỗi lần đi ra ngoài hoặc trở về đều phải rửa mặt rửa tay, cũng đổi lại trung y, ít khi đợi đến khi bẩn mới thay, quần áo mặc trên người vĩnh viễn là sạch sẽ như tuyết, bởi vì hắn sợ từ miệng người khác nói hắn không sạch sẽ bẩn thỉu .

Nay bị Chiến Vô Dã vừa nói như vậy, không khỏi lại nhớ lại chuyện trước đó, tâm tình tự ti cũng đồng loạt vô giúp vui nổi lên.

“Đã ba ngày đi ? thân mình sao một chút mùi chua cũng không có ? còn thật thơm ……” Nói xong liền tiến đến chỗ áo của Từ Trường Thanh ngửi ngửi, đưa tay muốn lật vạt áo hắn.

Vậy vốn cũng không có gì, nhưng Từ Trường Thanh lập tức che cổ áo, kích động đi về phía sau, nhất thời quên phía sau có khối ngọc chẩm không nhỏ, dùng một chút lực như vậy, nửa eo thình lình đập vào ngọc, không khỏi đau đến hít khí.