Dã Thú Ngửi Tường Vi

Chương 31: Thân cận



Ngân sói lần đầu tiên nhìn thấy Từ Trường Thanh liền cảm thấy thực không bình thường, lần này cảm giác vẫn như thế, hắn đem linh khí chậm rãi rót vào hai tay, đặt phía trên miệng vết thương, thân sói tự nhiên bắt đầu hấp thu linh khí của hắn, ban đầu cũng không rõ, chút bất tri bất giác, linh khí đã bị hút đi hơn phân nửa, đợi đem mấy chỗ trọng thương chữa tốt, linh khí trước đó vài ngày thật vất vả tích góp từng tí một trong đan điền của Từ Trường Thanh liền bị vét sạch toàn bộ.

Từ Trường Thanh không cảm thấy không nỡ, nếu ngay từ đầu có tâm muốn cứu, hắn sẽ không keo kiệt, cuối thu vào đêm cực lạnh, hắn biết dã vật như sói chịu rét được, bất quá trên người có thương tích, vẫn không nên bị lạnh , đứng dậy liền đi vào trong phòng lấy ra thảm mao, vừa rồi rời đi, thấy ngân sói còn quỳ rạp trên mặt đất chăm chú nhìn hắn, chờ hắn đi ra đã không thấy bóng dáng.

Từ Trường Thanh không khỏi có chút thất vọng, hắn vốn tưởng rằng ngân sói đã bị thuần phục, nhưng xem ra vẫn còn dã tính, không chịu cùng người thân cận, sói và chó bất đồng, sói là động vật khó thuần hóa nhất, bởi vì tâm cảnh giác của nó cao, muốn được nó chấp nhận phi thường khó khăn, càng lớn càng khó, cho dù không dễ dàng khiến nó chấp nhận ngươi, nếu ngươi trói buộc tự do của nó, nó cũng sẽ bỏ đi, tựa như như bây giờ.

Từ Trường Thanh đứng một hồi, liền mang theo thảm mao trở lại phòng trong, trong lòng cũng không uể oải, tương phản, cảm xúc tốt hơn nhiều, thấy một con sói lạc đàn, bị thương lại vẫn ương ngạnh đối mặt với tử vong, chưa từng sợ hãi, khiến hắn trong lòng sinh khâm phục, cảm giác cô độc này, cùng mình kiếp trước đồng bệnh tương liên.

Ngồi xếp bằng trên giường, hắn trước hết kiểm tra linh khí trong đan điền, trống trơn đãng đãng khiến hắn thực khó chịu, từ sau khi luyện dưỡng linh thuật, hắn đã quen trong cơ thể tràn đầy linh khí, vì thế lập tức từ trong núi nhỏ lấy lục dịch đổ một giọt vào trong miệng, sau đó liền nhắm mắt bắt đầu luyện dưỡng linh thuật.

Một đêm yên tĩnh, đợi sáng ngày thứ hai mở mắt ra, Từ Trường Thanh không khỏi thả ra một hơi, sắc mặt lộ ra kinh hỉ, lập tức kiểm tra khởi linh khí trong đan điền, hắn phát hiện lần này luyện dưỡng linh thuật cực kì nhanh chóng, không chỉ linh khí ngưng tụ mau, ngay cả linh khí dạng sương nơi đan điền cũng ngưng thật nhiều, nếu nói trước đó chỉ là hơi nước, vậy hiện tại như ngưng kết thành một đám giọt nước nho nhỏ, Từ Trường Thanh không ngừng nhìn đi nhìn lại, trong lòng cực kì vui sướng, thầm nghĩ, chẳng lẽ mỗi lần đều phải đem tất cả linh khí hao tổn hết, linh khí trong đan điền mới có thể tiếp tục ngưng kết sao ?

Sáng sớm, đầu bếp nữ chuẩn bị thước chúc ăn sáng, thanh đạm lại ngon miệng, tư vị không tệ, Từ Trường Thanh uống hết một chén cháo liền sảng khoái, ăn xong bữa sáng, thuận tiện nhấp trà hoa, hắn biết hôm nay tân tức phụ phải kính trà cho công công, chỉ không biết mình có phải đi theo hay không.

Đang nghĩ, Vân di cùng Vưu Hồi liền tới, Từ Trường Thanh nhìn thấy không khỏi trước mắt sáng lên, Vân di mặt trắng phu tế, một thân cẩm sam thêu đóa hoa lớn cùng nụ hoa màu hồng nhạt, dáng người tiêm tiêm chỉ tế, dung mạo tú lệ vô cùng, mà Vưu Hồi cũng là một thân thâm áo lam sam, diện mạo đoan chính, có thể nói là trai tài gái sắc cực kì xứng.

Từ Trường Thanh nhìn xem có chút ngốc, bước lên phía trước kêu một tiếng a di, dượng, Vân di kéo Từ Trường Thanh nhìn nhìn, thấy hắn thần thái rạng rỡ không giống bộ dáng ngủ không tốt, mới thả tâm, lại hỏi đồ ăn buổi sáng, nghe xong mới cẩn thận để ý đến búi tóc trên đầu hắn, ôn nhu nói:“Trong chốc lát muốn đi thỉnh an lão thái gia, Thanh Nhi theo a di cùng đi đi……”

Cấp bậc lễ nghĩa phải như thế, Từ Trường Thanh cũng không có gì dị nghị, dọc theo đường đi vừa đi vừa đánh giá vẻ mặt hai người tân hôn, Vân di tất nhiên là khéo léo hào phóng, nhưng dù sao cũng là tân hôn, khóe mắt khó tránh khỏi ngượng ngùng, mà Vưu Hồi vẫn hộ bên người thê tử, ánh mắt thường dừng ở trên người Vân di, bên miệng mỉm cười, hiển nhiên đối Vân di cực kì vừa lòng .

Từ Trường Thanh thấy thế thu hồi ánh mắt, có chút an tâm,

Nhìn thấy lão thái gia, Từ Trường Thanh hiển nhiên nhìn ra hắn có chút không ổn, thần thái rõ ràng không bằng lần cầu hôn đó, nhưng xem như tiếu ý lãng lãng, cực kì hòa nhan trau chuốt.

Từ Trường Thanh đối hắn có vài phần hảo cảm, đại khái là cổ thanh lương khí trên người hắn đi, hơn nữa lúc này bên người hắn cũng không có Chiến Vô Dã, tâm tình liền càng thả lỏng .

Mà Chiến lão tướng quân ngày hôm qua tuy gặp ám toán, nhưng tôn tử mang về mười sáu đầu người, khiến hắn cực kì vừa lòng, tâm tình cũng đại duyệt, vừa nghĩ đến lão lừa ngốc lúc này tức đến giơ chân, nguyên khí cũng tốt hơn phân nửa, buổi sáng lại thấy nhi tử và con dâu ân ân ái ái, tự nhiên vừa lòng, cho nên tức giận ngày hôm qua đến lúc này cũng trở thành hư không .

Uống xong trà Vân di kính, vừa cười ha ha nói nói mấy câu, để người tặng Vân di vài món ngọc phẩm trân quý của Chiến gia, Từ Trường Thanh có thể rõ ràng cảm giác ra ngọc chất linh khí nồng đậm, nếu trường kỳ đặt ở phòng ngủ tẩm bổ, đối thân thể cực kì có lợi, lúc nào cũng có thể trừ bì giải lao, tinh lọc trọc khí.

Đưa xong này nọ, Chiến lão tướng quân tiếp liền gọi Từ Trường Thanh một bên qua, Vân di có chút khẩn trương, Vưu Hồi vỗ nhẹ bả vai nàng an ủi nói:“Xem bộ dáng của cha hẳn là thực thích Thanh Nhi……”

Chiến lão tướng quân vuốt râu cười tủm tỉm cao thấp nhìn đến khi Từ Trường Thanh thẹn quá thành giận, mới mở miệng nói:“Ngươi tiểu oa nhi tử này quả nhiên không tệ……”

Vân di nghe xong không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, Thanh Nhi bộ dáng ngày thường tuấn tú, tính tình lại ôn hòa, sao có thể không khiến người thích.

Từ Trường Thanh nghĩ đến lão nhân một thân thanh lương khí, không khỏi hoài nghi hắn giống mình cũng tu luyện pháp thuật đồng dạng.

Chiến lão tướng quân càng xem càng vừa lòng, cười không ngừng mặt mày hớn hở, vẫy tay một cái để cho ngừoi lấy đến vài thứ tốt, tất cả đều là bút nghiên bằng ngọc, ống đựng bút và mực thơm quý giá, mặc dù không nhìn được giá, nhưng nhìn liền biết là giá trị xa xỉ.

“Có biết chữ không ?”

“Có biết một ít.”

“Tuổi này hẳn nên nhập học đường, ân, đi Thanh Tùng thư viện đi, nơi đó lão phu tử và ta có chút giao tình, sẽ chiếu cố một hai.”

Vân di vừa nghe đại hỉ, nàng đến kinh thành đã hỏi thăm qua, cũng biết tên tuổi Thanh Tùng thư viện, trong kinh thành có thể đi vào học đường này vài đệ tử quý tộc, hài tử nhà bình thường có tiền cũng vào không được, nhịn không được cảm tạ Chiến lão tướng quân, dù sao Thanh Nhi là người ngoài, mặc kệ cũng không có gì sai, người Chiến gia quả là lương thiện đạo nghĩa.

Chiến lão gia tử vuốt râu nói,“Không cần nhiều lễ như vậy, một hồi để người thông tri xuống, về sau tiểu oa nhi này ở trong phủ ăn mặc chi phí đều giống Vô Dã, không thể thiếu nửa phần.”

Giữa trưa sau khi trở về, Vân di tự mình đến trong tiểu viện của Từ Trường Thanh, quả thật là cái gì cũng không thiếu, sau đó đem vài món văn phòng tứ bảo Chiến lão tướng quân thưởng đặt lên trên bàn trong thư phòng, không thể nói vẻ vang cho kẻ hèn này, nhưng cũng rất có bộ dáng thư hương môn đệ.

Cũng không biết vì sao, hạ nhân trong phủ tướng quân rất ít, có thể một mình phân cho Từ Trường Thanh một đầu bếp nữ, đã là phi thường khó có được, may mắn hạ nhân đều rất lưu loát, Từ Trường Thanh quần áo có người làm riêng, đồ bẩn có người thu đi, giặt xong có người đưa tới, phòng thường xuyên sẽ có người sửa sang lại, ở đây, quả thật không chịu ủy khuất gì, Vân di mới an tâm, dặn Từ Trường Thanh vài câu rồi rời đi.

Từ Trường Thanh mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày luyện tự, tu luyện dưỡng linh thuật, ở trong núi nhỏ đùa nghịch chút hoa cỏ, vì nhưỡng thêm một ít rượu quả, lại trồng rất nhiều nho dại trong không gian, mới trồng mười ngày đã có thể nhưỡng ra hơn mười vò linh rượu.

Hoa nguyên hơn, ong mật nhưỡng mật cũng nhiều hơn, Tử Tử đều dùng vò nhỏ để đựng, lưu trữ về sau làm hoa tương ăn, mà ngọc tằm đã ấp trứng, tổng cộng ngũ con, màu xanh, rất nhỏ rất nhỏ nhất, Từ Trường Thanh cố ý chọn khối mĩ ngọc linh khí nồng đậm, cắt thành mấy khối đưa tới chỗ ngọc tằm, rất nhanh, ngũ con thanh trùng nho nhỏ liền bò đến làm ổ trong những khối ngọc rải rác kia, hiển nhiên là đang hấp thu ngọc thạch, ngọc tằm người khác nuôi rất khó, bởi vì không đủ linh khí cung ứng, nhưng trong núi nhỏ nuôi giống như cá gặp nước, không cần chuyên môn chiếu khán, cho nhiều ngọc có linh khí là được .

Mà khiến Từ Trường Thanh cao hứng nhất là, con sói bạc kia sau đó không lâu lại xuất hiện, hắn trước đó từng hỏi thăm qua người hầu trong tướng quân phủ, trong phủ cũng không thuần dưỡng bất cứ con sói hay chó nào, cũng không có sủng vật.

Hắn không biết ngân sói làm sao vào tướng quân phủ, nhưng hiển nhiên không có để bất luận kẻ nào trong phủ biết, mà người thuần dưỡng kia chỉ sợ cũng vào không được bên trong phủ, khiến Từ Trường Thanh an tâm rất nhiều.

Ngân sói lần thứ hai đến, vẫn một thân bị thương, nhưng so với hai lần trước tốt hơn một chút, chỉ ghé vào cửa viện ngoài nhìn hắn, không chịu bước vào trong viện một bước, Từ Trường Thanh sớm đem đầu bếp nữ an bài ở trong phòng, sợ nàng kinh động ngân sói.

Lúc này Từ Trường Thanh đối với nó có hứng thú, cũng dần dần đối với nó nổi lên thân cận, hắn biết sói là thứ không nên thân cận, nó so với chó thông minh, cũng so với chó đa nghi, nếu muốn có được tín nhiệm của nó kỳ thật không dễ, không chỉ có cần tốt với nó, còn phải để nó biết ngươi đối với nó không có ác ý.

Hơn nữa trong quá trình tiếp cận, ngươi không thể hạn chế tự do của nó, càng không thể đánh nó, ngay cả động tay một lần cũng không được, bởi vì sói rất mang thù, nếu ngươi đánh nó một lần, dù trước đó cảm tình các ngươi có tốt, từ khi ngươi đánh nó, nó liền coi ngươi là địch nhân, hơn nữa không bao giờ tín nhiệm ngươi nữa.

Từ Trường Thanh càng nghĩ càng tinh thần phấn chấn, trước đó hắn chỉ sợ thuần dưỡng rất phiền toái lại nguy hiểm, nhưng trước khác nay khác, hiện tại hắn lại cho rằng chuyện này rất có tính khiêu chiến, thử nghĩ, nếu có thể khiến một con sói đối với ngươi hoàn toàn tín nhiệm, chuyện này có bao nhiêu thành tựu.

Còn là một con ngân sói thuần sắc hiếm thấy như vậy, bộ lông kia sờ lên, khiến hắn nhớ tới đến liền yêu thích không buông tay.

Phàm là người yêu quý loài khuyển nhìn thấy nó khẳng định đều sẽ bị nó hấp dẫn, Từ Trường Thanh cũng không ngoại lệ.