Dạ Thiên Tử

Quyển 1 - Chương 14: Con đường đi về phía Tây




Trong bóng đêm, Diệp Tiểu Thiên nằm trên thần đàn trong cái miếu đổ nát mà ngắm sao trời. Cái bụng tròn vo của hắn nhô lên cao như một con cóc thành tinh đang phun ra nuốt vào tinh hoa của nhật nguyệt.
Trong bụng của hắn có một con ngỗng. Mặc dù đã no nhưng hắn vẫn còn muốn ăn thêm một con nữa. Bất hạnh của Thủy Vũ khiến cho hắn đồng tình và căm phẫn nhưng cũng khơi dậy được niềm tin của mỹ nhân đối với mình.
Diệp Tiểu Thiên thầm lập một cái chí nguyện chuẩn bị lấy vợ:
- Nhất định lão tử phải lấy được nàng làm vợ, cùng với nàng sinh một đống con cái. Sau đó dẫn lão bà và đám nhỏ quay về cố hương của nàng, để cho đám nhỏ nhận ông ngoại và cậu, cho họ sợ chết khiếp.
Trên đầu có tiếng nói nhỏ vọng tới. Theo thói quen, Nhạc Diêu quấn lấy mẫu thân để mẫu thân kể chuyện cho nghe, giúp cô bé đi vào giấc ngủ. Đây là niềm vui thú duy nhất trong thời thơ ấu của cô bé.
Diệp Tiểu Thiên nằm trên đống dất, loáng thoáng nghe được Thủy Vũ đang kể chuyện "Tai ách của đi về phía Tây lấy kinh". Truyện này mới có chưa lâu nhưng một thời cũng rất phổ biến. Khi ở kinh thành, Diệp Tiểu Thiên cũng có nghe người kể truyện nói qua, không ngờ cũng truyền tới tận đây.
Từ từ, âm thanh kể chuyện của Thủy Vũ càng lúc càng nhỏ, gần như không thể nghe thấy. Nhạc Diêu đã ngủ say, mà Thủy Vũ cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Diệp Tiểu Thiên nhìn qua lỗ thủng trên mái, ngắm bầu trời đêm với đôi mắt mệt mỏi.
Trong trời đêm có nhiều ngôi sao lấp lánh như một đôi mắt xinh xắn.
Diệp Tiểu Thiên nhìn từng ngôi sao mà chợt nghĩ tới cặp mắt dịu hiền như làn nước mùa thu của Thủy Vũ:
- Vợ ta cũng thật xinh đẹp.
Diệp Tiểu Thiên vừa nghĩ vừa mỉm cười mà chìm vào giấc ngủ.
- Dài dài dài, dài dài dài, dài thêm chút, dài thêm chút, chạm vào trời đi.
Cô bé con xinh xắn thức dậy sớm đi vòng quanh Diệp Tiểu Thiên đang nằm ngủ. Hình như cô bé đang đóng giả Tôn Ngộ Không, hoa chân múa tay vung chiếc gậy Kim cô của mình....
Thủy Vũ đang ở bên cạnh bếp lò chạy lại với gương mặt đỏ ửng quát Nhạc Diêu:
- Tránh sang một bên chơi đi, đừng có đánh thức ca ca.
Nói xong, nàng vừa thẹn vừa sợ nhìn vị trí dựng đứng dưới chiếc áo của Diệp Tiểu Thiên mà kéo cô bé con chưa biết gì chạy ra chỗ khác.
- Nương đang dậy dỗ ca ca, chắc là Tiểu An lại đái dầm, ha ha....
Trong lúc ngủ mơ, Diệp Tiểu Thiên nhớ tới nhà mình, nhớ tới thời niên thiếu. Sáng sớm, hắn vẫn còn đang ngủ say, bên tai như nghe thấy âm thanh của mẫu thân đang dậy dỗ Tiểu An. Cảm giác quen thuộc giống hệt như thời thơ ấu, mà ngay cả vị thơm của cơm cũng vậy...
- Mùi cơm?
Diệp Tiểu Thiên hít hít mũi, chợt mở mắt. Vừa mở mắt ra, nhìn thấy bầu trời đầy mây trắng thì hắn cũng từ từ tỉnh táo lại. Diệp Tiểu Thiên xoay người ngồi dậy, liền thấy Thủy Vũ đang nhóm lửa:
- A! Sao muội dậy sớm vậy?
- Huynh tỉnh rồi à?
Thủy Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi lại vội vàng cúi xuống:
- A! Muội lo lắng trời sáng bị bọn họ phát hiện ra khói bếp cho nên mới dậy sớm hơn một chút.
- Ca ca ca, huynh dậy rồi à, tới đây chơi.
Nhạc Diêu nghe thấy tiếng lập tức cưỡi con Bạch Long mã trong tưởng tượng của nó lao tới.
Nhìn nét mặt vui vẻ của cô bé, Diệp Tiểu Thiên cũng cảm thấy vui lây.
Bên lò có một bóng người mặc trang phục màu xanh đang đứng cùng với trong phòng có một đứa bé chơi đùa vui vẻ khiến cho tâm trạng trở nên ấm áp. Đây cũng là cuộc sống mà Diệp Tiểu Thiên muốn.
- Ta phải đưa hai người an toàn tới Kinh thành.
Diệp Tiểu Thiên nghĩ vậy rồi nhảy xuống khỏi bệ thờ, toàn thân như tràn ngập sức mạnh.
Ở phương Tây có một vị Phí tiên sinh cho rằng sâu trong tâm linh của con người luôn có một thứ động lực ảnh hưởng tới toàn bộ hành vi, đó cũng chính là dục vọng, ham muốn và tính cách của mỗi người.
Dục vọng là một thứ bản năng của sinh vật giống như đói khát cần phải ăn, cần được thỏa mãn.
Chỉ có một điểm khác đó là đói khát thì ăn no là đủ, còn thỏa mãn dục vọng thì do vấn đề đạo đức kiềm chế nếu không chỉ cần theo bản năng của động vật mà đáp ứng. Đối với dục vọng, phương pháp thỏa mãn của hắn đó là hùng tâm tráng chí, lòng hiếu kỳ, sự tò mò... thậm chí thăng hoa sáng tạo một nền văn minh mới.
Đối với Diệp Tiểu Thiên mà nói thì cách thức thỏa mãn dục vọng của hắn đó là không phải cưỡng bức mà là nhờ vào những cách văn minh uyển chuyển hợp với con người... So với phối ngẫu tự nhiên cái cách làm của hắn phức tạp hơn nhiều.
Lúc ăn cơm sáng, Diệp Tiểu Thiên phát hiện dường như Thủy Vũ ngủ không được ngon giấc nên trong đôi mắt đẹp thấp thoáng hiện lên vài sợi tơ máu.
"Hay là do một thiếu nên anh tuấn như ta ngủ cùng phòng với nàng, nên mới làm tiểu mỹ nhân khó ngủ?"
Diệp Tiểu Thiên luôn nghĩ bản thân cực kỳ tốt đẹp cảm thấy đắc chí, lập tức càng thêm khao khát đối với tương lai tràn ngập sự tốt đẹp.
Ba người dùng xong bữa sáng rồi hái vài tàu lá chuối gói nốt chỗ thịt lại sau đó cho vào bọc quần áo mà xuyên qua trấn nhỏ, tiếp tục đi về phía Tây. Trời vẫn còn đang sớm, khi bọn họ khởi hành, những con đường trong thôn vẫn còn đang im ắng, chỉ có sương mù tràn ngập khắp nơi.
Trong một căn nhà có một người phụ nữ to béo, tóc tai bù xù. Cái eo của bà ta phải to gấp ba vòng eo của Thủy Vũ. Bà ta đang nhìn qua hàng xóm mà chửi bới:
- Cái đồ ăn trộm khốn nạn, lấy cả trứng gà của nhà bà. Rồi con chúng mày sinh ra chẳng có lỗ đít đâu.
Thủy Vũ lặng lẽ liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên một cái rồi cúi đầu đi thật nhanh. Ngay cả Nhạc Diêu vẫn còn ngây thơ cũng hơi chột dạ mà nắm chặt bàn tay của mẫu thân bước đi. Chỉ có Diệp Tiệp Thiên là vẫn bình thản, ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước đi thong thả.
Cho tới khi mặt trời lên cao, đám nông dân vác cuốc ra đồng thì lại có người đứng bên bờ ruộng mà chỉ cây dâu mắng cây hòe đối với đám trộm cắp khoai lang nhà họ. Có điều lúc này, "một nhà ba người" của Diệp Tiểu Thiên đã rời xa cái thôn trang nhỏ.

Diệp Tiểu Thiên đánh giá hơi thấp mức độ phức tạp của vùng Hồ Quảng. Nơi này nhiều núi và sông suối, không như phương Bắc toàn là đường xá thông suốt. Bọn họ muốn tìm một con đường an toàn lên phía Bắc giữa những dãy núi trập trùng thật sự rất khó.
Sau khi ra khỏi thôn trấn, Diệp Tiểu Thiên hỏi thăm đám thương nhân trong thành cẩn thận mới biết được đã đi quá về phía Tây hơn trăm dặm. Lúc này, bọn họ đã rời khỏi Tĩnh Châu rất xa, không thể quay đầu lại đành phải cố đi tiếp về phía Tây.
Trong suy nghĩ của Diệp Tiểu Thiên thì hắn đã coi Thủy Vũ như người của mình. Nhưng hắn vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để thổ lộ với nàng. Mặc dù hắn rất to gan, nhưng trong vấn đề tình trường, hắn vẫn chỉ là một cậu thiếu niên mà thôi.
Mặc dù tình cảm giữa Diệp Tiểu Thiên và nương tử trong suy nghĩ không có bước phát triển nhưng giữa hắn và tiểu muội muội thì lại tiến cực nhanh. Ở trước mặt Diệp Tiểu Thiên, Nhạc Diêu cũng như đối với mẫu thân, bắt đầu tự gọi mình là cục cưng.
Diệp Tiểu Thiên cõng Nhạc Diêu đi trên con đường núi tiến về phía Tây. Tiết Thủy Vũ đi bên cạnh hắn. Do đã quen đi bộ nên bước chân của nàng cũng nhẹ nhàng hơn trước nhiều. Dưới ráng chiếu rực rỡ bao phủ khắp mọi người hắt lên người họ một lớp mỡ gà màu vàng.
Nhạc Diêu dựa vào vai Diệp Tiểu Thiên mà chơi đùa:
- Ca ca! Bây giờ chúng ta đang đi Tây Thiên lấy kinh, vậy huynh sắm vai nào?
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Ta sắm vai Hầu ca. Ta bảo vệ hai người đánh đuổi toàn bộ Yêu ma quỷ quái.
- Hầu ca? Vậy huynh có bảy mươi hai phép à?
- A...
- Không có bảy mươi hai phép thì làm sao mà đóng Hầu ca?
- Nếu vậy, muội rất hợp với Trư Bát Giới.
Nhạc Diêu sờ sờ mũi, miệng của mình rồi ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao? Mũi của bảo bảo không to, tai cũng không lớn đâu.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Nhưng ngươi có thể ăn.
Nhạc Diêu lập tức như con lợn nhỏ cong miệng lên:
- Bảo bảo không muốn làm Trư Bát Giới, bảo bảo là một con sâu lanh lợi.
Diệp Tiểu Thiên lại nói:
- Không được. Ngươi chính là Trư bát Giới.
Nhạc Diêu vung tay đấm liên tục vào vai của y rồi chỉ biết oán hận, thỏa hiệp:
- Nếu bảo bảo là Trư Bát Giới thì ca ca là Hồng hài nhi.
Diệp Tiểu Thiên bật cười:
- Tại sao ngươi nghĩ tới Hồng Hài Nhi, ca ca giống Hồng Hài nhi ở điểm nào?
Nhạc Diêu ôm cổ hắn, lắc lắc người làm nũng:
- Là Hồng Hài Nhi vai bảo bảo thích.
Diệp Tiểu Thiên vội nói:
- Được được! Nếu bảo bảo thích thì ca ca chính là Hồng Hài Nhi.
Thủy Vũ mỉm cười khi nghe hai người cãi nhau. Nàng vui vẻ nhìn về phía trước. Phía trước mặt là một vầng thái dương đang chuẩn bị xuống núi nhìn giống như một quả cầu lửa lơ lửng trên đỉnh núi. Còn bọn họ tựa như những con bướm đang lao về phía ngọn lửa trong núi để tìm thấy điểm sáng ở trong lòng.
Trong một cái thôn trang nhỏ, có một lão nông vừa từ ngoài ruộng về, đang tươi cười chào hỏi láng giềng thì đột nhiên thôi cười, quay đầu nhìn về phía trước. Phía trước mặt lão có hơn mười con khoái mã kéo theo bụi đất mùi mịt chạy vào thôn trang.
- Này! Lão đầu! Có thấy một đôi thanh niên nam nữ dẫn theo một con bé chừng ba, bốn tuổi đi qua thôn của các ngươi không?
Dương Tam Sấu ghìm cương ngựa rồi mở một bức họa ra giơ lên cho lão nhân xem qua. Lão hán tiến tới gần rồi bật cười ha hả:
- Đây là tranh của ngươi? Tranh xấu quá.
Dương Tam Sấu giận quá hóa giận:
- Cái lão già kia! Ta hỏi ngươi có thấy ba người đó không chứ liên quan gì tới tranh đẹp hay xấu?
Lão hán cũng không tức giận, chỉ cất tiếng cười ha hả cười nhạo y:
- Ba người mà ngươi vẽ đó, trừ khi lão hán đã gặp quỷ nếu không thì chắc chắn chưa bao giờ thấy. Lão chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú cùng với một tiểu nương tử dẫn theo một cô bé con xinh như thiên thần đi qua nơi này.
Ánh mắt của Dương Tam Sấu hết sức nghiêm túc, chẳng quan tâm tới sự cười nhạo của lão, vội nghiêng người hỏi:
- Bọn họ đi hướng nào?
Lão hán trợn mắt nói:
- Lão không phải là loại háo sắc mà thấy phụ nữ xinh đẹp đi dường là để ý. Người ta đi qua rồi, lão còn theo làm gì? Có điều....
Lão hán nở nụ cười gian xảo mà nhìn Dương Tam Sấu.
Ánh mắt của Dương Tam Sấu sáng ngời, vội vàng hỏi:
- Có điều thế nào?
Nói xong, y vội vàng thò tay vào ngực lấy một thỏi bạc vụn ném cho lão nhân. Lão già chộp lấy bạc, lập tức chỉ ra phía ngoài thôn:
- Có điều phía trước cũng chỉ có một con đường.
- Đi!
Dương Tam Sấu không nói thêm tiếng nào nữa, vung roi quất mạnh vào mông ngựa mà phóng đi theo con đường ở ngoài thôn.