Dạ Sắc Biên Duyên

Quyển 7 - Chương 1: Destiny



Rolin hiện tại đã biết, không chỉ Josephine là quân cờ của Lilith, mà ngay cả mình e là cũng vậy.

Josephine lấy bản thân mình làm mồi nhử cho virus Leen, còn cậu vì cứu cô mà chế tạo ra thuốc giải, thuốc kháng virus trở thành một phần trong nghiên cứu thuốc kháng tia nắng của Lilith. Tiếp đó Josephine lại tiếp tục dùng chính cô để lấy cắp thuốc giải.

“Tôi biết thuốc giải luôn được cậu mang theo bên người, mà muốn lấy đi thứ gì từ trên người cậu thì rất khó. Vậy nên thân mến à, tôi đành xấu hổ lợi dụng sự đồng tình của cậu thôi.” Một trận gió đêm thổi lướt qua, mang theo hơi thở sương sớm mờ nhạt.

Lilith cứ như vậy biến mất.

Để lại Feldt và Rolin đứng nguyên tại chỗ.

“Phần thuốc kháng tia nắng bán thành phẩm kia… bị anh cầm đi đúng không?” Rolin thì thào nói.

“Ừm.”

“Anh cất nó ở đâu?”

“Một nơi rất an toàn.” Feldt chân thành xoay người, nhíu chặt mày nhưng không để cho Rolin thấy. Di động trong túi áo rung lên, báo hiệu có tin nhắn.

“Tám giờ tối thứ hai, gặp tại ‘Đỉnh tháp’.”

Ký tên: Oliver Larsson.

“Anh muốn đi đâu?” Lúc ấy, Rolin có một loại ảo giác, rằng người đàn ông luôn mang phong thái tao nhã này sẽ đột ngột biến mất.

Anh dừng lại, khẽ quay đầu, khuôn mặt nghiêng thành góc độ tinh xảo, “Đừng lo, tôi sẽ luôn bên cạnh em.”

Thế nhưng, vì tương lại ‘Vĩnh Cửu’ về sau, tôi sẽ vì em mà gạt bỏ mọi mối nguy hiểm.

“Vậy lần này anh sẽ mang em theo cùng sao?” Rolin nghiêng đầu, nhìn bóng lưng anh.

Feldt cười, “Hửm?”

“Cũng như anh hiểu em, em cũng hiểu anh. Em chưa bao giờ nói dối anh, Feldt… cho nên em hy vọng anh cũng thành thật với em.”

“Được rồi, buổi tối cuối tuần này, em đi cùng tôi một chuyến đến Greenland, trên một hòn đảo nào đó có một ‘Tòa Tháp’ của Huyết tộc chúng tôi. Toàn bộ quyết định quan trọng của giới Huyết tộc đều được thông qua tại đây.” Feldt từ tốn giải thích giống như đang nói về một chuyện không quan trọng.

“Các anh sẽ đối phó Lilith?”

“Không, chúng ta đã đối phó với Lilith từ lâu rồi, chỉ là bây giờ có thể tiến hành một cuộc hành động triệt để. Nếu em muốn đi theo tôi, thì chỉ có thể đứng dưới chân tháp…”

“Em hiểu.” Rolin đi tới tủ lạnh lấy một hộp sữa, “Em biết anh sống lâu hơn em, nhưng em không muốn anh biến em thành một đứa trẻ luôn cần người bảo hộ.”

“Tôi có thể ở lại không?” Bỗng nhiên Feldt không muốn rời đi.

“Có thể” Rolin nhún vai, “Bất quá, trước hết phải đem Mike về… còn phải xử lý thi thể Josephine.”

Chớp mắt, Feldt đã biến mất tại chỗ, Rolin quay đầu lại, thấy Mike đang được anh ôm bên đường.

Trở lại phòng thí nghiệm, Feldt cho vật nhỏ ít máu, cậu bé nhanh chóng tỉnh lại. Sau đó, Feldt gọi điện cho Katherine, tuy đối phương không bực vì huyết hệ mình bị sát hại, nhưng cũng tỏ vẻ tiếp tục thương nghị chi tiết sự việc vào hội nghị ‘Đỉnh Tháp’.

“Em còn hơi sốt.” Rolin nhướn mày, “Muốn ngủ thêm một lát. Anh thì sao?”

“Tôi sao? Tôi muốn nghiên cứu thêm về thuốc kháng tia nắng.”

“Vậy thì chúc anh may mắn.” Rolin thản nhiên đi về phòng ngủ.

Có lẽ bởi vì phòng thí nghiệm bên ngoài có Feldt, nên Rolin ngủ rất ngon.

Lại có lẽ bởi vì hô hấp vững vàng của Rolin, Feldt ở ngoài phòng thí nghiệm cảm thấy an tâm.

Thế nhưng nghiên cứu của Lilith thì không thuận lợi được vậy.

Nàng đang nôn nóng, bởi nàng biết ‘Thạch Tháp’ đang ngày càng tiếp cận mình, cho đến khi nàng không còn nơi ẩn thân.

Ngồi giữa trung tâm nghiên cứu, nghe các loại âm thanh từ thiết bị cùng tiếng nhân viên nghiên cứu đi lướt qua mình.

Bình minh chậm rãi tiến đến, một cậu bé vừa được biến đổi bị ép nuốt một viên thuốc kháng tia nắng vừa được nghiên cứu ra, trong bụng có gắn máy theo dõi, khi toàn thân cậu bé không hề có sức phản kháng là lúc cậu bị đẩy ngã sấp vào một căn phòng thí nghiệm.

Cánh cửa điện tử khép lại.

Lilith ngồi trong một căn phòng khác, nghe tiếng cửa sổ trên mái nhà đột ngột mở ra, ánh nắng tràn ngập cả căn phòng.

Cậu bé giơ tay che mặt, một vài người mặc áo khoác dài trắng căng thẳng đứng bên ngoài.

Bảy phút sau, cậu bé phát ra tiếng kêu thảm thiết, da thịt bị tia nắng đốt cháy loang lổ, giống như mẩu giấy trắng cháy xém, biến thành tro tàn.

Nện một quyền lên vách tường, âm thanh chấn động khiến dàn nhân viên nghiên cứu ngoài cửa lộ ra biểu tình hoảng sợ.

“Lại thất bại.” Lilith hơi cúi đầu, đôi mắt u ám híp lại, giống như cơn bão sắp ập đến, “Tôi cho các người thuốc giải của loại enzym này, các ngươi vẫn không làm được gì sao?”

Chẳng lẽ trên đời này thật sự chỉ có Rolin D mới là con cưng của thần, được trao cho thiên phú vô hạn để tiếp cận đáp án kia.

Khóe miệng nhếch thành nụ cười lạnh, Lilith dựa vào tường, ngẩng mặt, “Tôi nói rồi, nếu cậu là sao, tôi cũng có thể hái cậu xuống.”

Tối chủ nhật, Rolin cùng Feldt ngồi máy bay đến Greenland.

Nơi này thuộc một trong tám đảo lớn nhất thế giới, 80% diện tích đảo được bao phủ bởi băng tuyết, nằm trong hải vực của nước Đan Mạch, khí hậu rét lạnh, kẹp giữa biển Canada và Iceland.

Xuống máy bay, được gió lạnh nghênh đón khiến Rolin rụt cổ, mũi khụt khịt.

Feldt đi phía trước xoay người lại, sửa lại áo choàng lông cho Rolin, “Nhìn em giống như vương tử quý tộc.”

“Vậy anh giống gì? Một quốc vương ẩn mình trong bóng tối, nụ cười là bức tường thành của anh?” Rolin vòng qua anh, tiến về phía trước, “‘Hội nghị bàn tròn’ của các anh là vào ngày mai đi? Theo thời gian địa phương thì… bây giờ là bốn giờ, chúng ta nghỉ ở đâu?”

“Nhà tôi.” Feldt lặng yên vượt qua cậu, cầm lấy tay cậu, mặc dù cách một lớp bao tay, nhưng độ ấm từ lòng bàn tay đối phương khiến anh lưu luyến không thôi.

“Nhà anh? Ở đây mà anh cũng có bất động sản? Ai… quả nhiên là người có tiền a.”

Ra khỏi sân bay, một chiếc xe hơi màu đen đã đợi sẵn ở đó, sau nửa tiếng lái xe, họ dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ. Feldt xuống xe, để cửa mở, rồi làm một tư thế ‘mời’ với Rolin.

Khi cửa biệt thự mở ra, Rolin không khỏi huýt sáo một tiếng. Căn biệt thự tuy không lớn, nhưng bên trong được trang hoàng… không nhất nhất thanh cao như Feldt, ngược lại trang nghiêm trang hé lộ chút hơi thở ấm cúng.

Rolin ngồi xuống sô pha, ngửa đầu nhìn đèn treo tinh xảo trên trần nhà, Feldt đốt lò sưởi âm tường, tiếng củi cháy lách tách giống như có sự sống.

“Uống rượu đỏ chứ?”

“Anh còn có rượu đỏ sao?” Rolin trưng ra vẻ mặt tò mò.

“Đương nhiên là chuẩn bị cho em. Mới vào vùng có khí hậu băng giá thì uống một ly rượu đỏ có thể xúc tiến sự tuần hoàn máu.” Feldt đi tới trước mặt Roliln, đúng lúc cậu đang mở rộng hai chân, anh cúi người nói nhỏ bên tai cậu.

Còn chưa ý thức được hơi thở ái muội kia, Feldt đã nhanh nhẹn xoay người bỏ đi.

Rượu rất tinh khiết, Rolin biết rượu này tuyệt đối đã cất được vài thập niên, Feldt đứng cách cậu không xa, ánh lửa chiếu lên mặt anh, vi diệu đến mức khiến người muốn…

“Sao vậy? Hương vị không tốt?” Feldt gác một chân lên đầu gối chân kia, đối diện với Rolin.

Nuốt một ngụm nước bọt, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông khi nhíu mày, khi cười lại có thể phong độ đến vậy, “Anh không bỏ gì vô rượu đấy chứ?”

“Ha ha” Feldt nâng tay vuốt đuôi lông mày của mình, độ cong nho nhỏ của đầu ngón tay ấy làm Rolin sợ run, “Mỗi lần em phát hiện chính mình… đang mê đắm, em sẽ đổ lỗi lên những thứ khác, ví dụ như rượu, bóng tối… và cả tôi.”

Rượu đỏ trong ly đã gần cạn đáy, Rolin lại thấy cổ họng vẫn khô ran.

“Tiến sĩ D của tôi, cho đến bây giờ thì em chưa từng nói dối, nhưng đến khi nào thì em mới đối mặt với lòng mình đây?” Feldt hơi cúi đầu.

Rolin nhìn anh, rõ ràng anh ngồi cách cậu hai mét, thế nhưng vì sao hơi thở của anh lại như phả lên da cậu?

“Nếu thấy ấm hơn rồi, thì đi ngủ thôi.” Feldt đứng dậy đi lên lầu, “Chăn mới được thay, phòng là căn đầu tiên ở đầu cầu thang.”

Rolin giống như không nghe thấy anh nói gì, chỉ ngẩn người nhìn lò sưởi.

Đến khi nào thì em mới đối mặt với lòng mình đây?

Những lời này, dường như Feldt đã từng hỏi qua.

Rolin biết, cả đời người đàn ông tao nhã này vẫn luôn được dùng để trải nghiệm sự mất mát. Thời gian của cậu và anh ngay từ đầu đã khác biệt, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, chính cậu đã thuận theo thời gian của đối phương.

Rướn thắt lưng, Rolin đứng lên, “Em đã hai mươi tám tuổi rồi, không phải mười sáu tuổi a…”

Không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí.

Feldt dựa lưng vào cánh cửa, nghe tiếng Rolin bước từng bước lên cầu thang.

Đã thật lâu, tim anh chưa từng đập nhanh đến thế, trừ lần Rolin suýt chết trong tay Jasmine.

Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa, tiếng gõ cửa làm khóe miệng Feldt khẽ giương cao.

Mở cửa, anh mỉm cười, “Làm sao vậy? Còn không ngủ?”

Rolin bước thẳng về trước, hơi nghiêm mặt, môi lướt qua chóp mũi Feldt, muốn vào phòng, lại bởi vì bước tới nên đem đối phương đẩy lui vào trong.

Feldt giữ chặt hai tay cậu, không để môi cậu rời đi mà mạnh mẽ bắt lấy, liếm hôn càng thêm điên cuồng, kéo cậu vào phòng.

Sức mạnh của đối phương làm Rolin do dự, áo khoác bị cởi vứt trên sàn.

Cặp mông bị dùng sức bóp mạnh, Rolin bị anh ôm lên, đầu gối cậu vòng qua hai bên eo đối phương, một cái xoay người liền ngã xuống giường.

Đầu mới vừa tiếp thu tin tức, cậu kinh hãi khi thấy Feldt thuần thục kéo khóa quần bò của mình xuống, một phát quăng nó xuống giường, “Nè! Nè! Em muốn…”

“Em muốn gì?” Feldt phủ lên người cậu, eo trực tiếp len vào giữa hai chân cậu, Rolin vừa muốn giãy dụa, đối phương liền nâng đầu gối cậu lên cao, làm bắp đùi bị ép đến phát đau.

“Uy – anh – ” mới vừa nâng thân trên muốn kháng nghị với đối phương, môi Rolin lại bị lấp kín, một trận dây dưa bão táp, rõ ràng là cấp bách xâm lược có chút thô bạo, thế nhưng bản thân cậu lại bị trêu ghẹo đến nổi dã tâm.

Feldt sửng sốt cảm giác cánh tay Rolin đang ôm mình càng lúc càng chặt, mồi lửa hết sức căng thẳng, đầu lưỡi Rolin đảo qua môi trong Feldt, thừa dịp chút khe hở khi đối phương thất thần liền trở mình ngồi dậy.

Feldt nằm trên giường, ngốc nhiên nhìn Rolin đang nằm trên người mình, thở hổn hển, trong đôi mắt mê ly dường như đang kiềm nén gì đó.

Bàn tay lướt vào lớp áo khoác, Rolin khẽ hừ một tiếng, xé bỏ chiếc áo khoác.

Không e ngại rét lạnh như người bình thường nên dưới áo khoác của Feldt chỉ có một chiếc áo sơ mi Armani, nút áo nhanh chóng được cởi bỏ bởi ngón tay Rolin.

Nhìn cậu rũ mắt, đôi môi hơi sưng, cùng với tầm mắt dừng trên cổ mình, Feldt nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng khô ran mỗi khi hô hấp như muốn rách toạc, mà mỗi nơi bị Rolin lơ đãng chạm vào tựa như muốn bốc cháy. Hẳn là vì anh ẩn nhẫn đã lâu, cũng khát vọng lâu lắm, truy tìm rồi lại đánh mất, khoảng thời gian này căn bản không đáng nhắc đến trong dòng sinh mệnh dài đằng đẵng của anh, thế rồi lại tựa hồ khái quát toàn bộ sinh mệnh của anh.

Rolin một phen cởi bỏ áo sơ mi, cúi người hôn lên ngực anh.

Cổ họng Feldt phát ra tiếng hô khàn khàn, Rolin thực thích âm thanh ấy, răng nanh cọ xát da anh. Bàn tay Feldt tiến vào quần lót đối phương, mạnh mẽ vuốt ve cánh mông căng mẩy.

Bỗng nhiên, cổ Feldt bị đối phương bóp lấy, Rolin áp sát mũi mình lên mũi Feldt, “Hỗn đản! Anh muốn thượng em!”

“Đúng nha…”

Không thèm quan tâm đến động tác tức giận đến muốn giết chết mình của đối phương, Feldt chỉ điên cuồng tưởng niệm sự bao vây cực nóng của cậu, nhanh chóng cởi văng quần mình, nâng Rolin lên một chút, không hề chuẩn bị mà tiến quân thần tốc!

“A – ” cảm giác đau đớn khi bị khuếch trương cực độ làm mặt cậu đỏ rần, ngón tay đang bóp cổ đối phương chợt căng cứng, Feldt thừa dịp này ôm eo Rolin rồi cấp tốc quay người, đè ngược lại cậu.

“Thực xin lỗi…” Feldt va chạm một trận, nửa người trên của Rolin như muốn rơi xuống giường, “Tôi thề… tiếp theo nhất định sẽ dịu dàng với em…”

Sự xâm lược và chiếm giữ điên cuồng làm Rolin không ngừng bị mang đến chỗ cao nhất, rồi lại đột nhiên rơi xuống.

Một lần lại một lần đánh sâu vào, cậu thậm chí lo sợ rằng vạn nhất Feldt buông lỏng thắt lưng cậu ra, đầu cậu nhất định sẽ rớt đập xuống sàn.

Feldt nâng gáy cậu, đỡ cậu lên ngồi trên người mình.

Vật cứng rắn trong cơ thể xoay tròn làm Rolin sợ hãi, theo bản năng ôm chặt lấy bả vai đối phương, chỉ sợ nếu không cẩn thận chính mình sẽ bị đối phương hủy diệt.

“Anh nhẹ nhàng cho em…”

Feldt cơ hồ muốn nuốt lấy môi cậu, tình cảm khó mà kiềm nén bao phủ hết thảy.

Rolin một bên phóng túng bản thân, một bên trải nghiệm đau đớn ngập đầu.

Một đêm phóng thích tình cảm này đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của Rolin, cậu ngủ như bất tỉnh. Ngay cả khi Feldt giúp cậu rửa sạch hạ thân, thậm chí đến đêm hôm sau, cậu mới mơ mơ màng màng cảm giác có người đang mặc áo khoác cho mình.

“Sao vậy…?”

Một nụ hôn rơi lên đuôi lông mày, “Không có việc gì, em ngủ tiếp đi.”

Feldt chuẩn bị đến ‘Đỉnh Tháp’, nhưng anh sẽ không để Rolin một mình ở lại, cho dù được chính huyết hệ của mình canh chừng, không biết được Lilith người đàn bà kia sẽ làm ra chuyện bất ngờ gì.

Xe đã đợi trước cửa biệt thự, nó sẽ đưa Feldt và Rolin đến bến tàu.

Gió lạnh thổi qua mặt Rolin, hàn ý làm cậu nhíu mày, rúc sâu vào ngực Feldt.

Sau hai ba tiếng ngồi thuyền, họ đến được đảo nhỏ kia.

Rolin mở to mắt trong sương mù, dường như nhìn thấy một tòa tháp đá dưới ánh trăng lạnh lẽo, khi thuyền lắc lưu vào bờ, cậu được ôm thật chặt. Feldt mang cậu đi đến tòa tháp, bước lên bậc thang đen ngòm hình xoắn ốc.

Phía trước có một cô gái đang chờ.

“Lena, cô đến rồi.”

“Đúng vậy a.” Lena cười cười, phía sau cô là một căn phòng, “Giao tiến sĩ cho tôi đi, Lilith không thể tránh được phần đông cảm giác của Huyết tộc ở đây mà lẻn vào tòa tháp.”

Feldt tiến vào phòng, đặt Rolin lên một chiếc giường đá, “Vậy xin nhờ cô.”

Đi đến tầng cao nhất, bên trong một mảnh tĩnh lặng đến trang nghiêm, anh liếc mắt liền thấy Oliver đang ngồi ở trung tâm, đối phương nhìn anh rồi gật đầu một cái xem như chào hỏi.

Buổi hội nghị không có lời thừa vô ích, mà trực tiếp vào chủ đề chính.

Lilith sử dụng virus Leen tấn công Oliver đã khiến nhiều người tức giận, tất cả mọi người đồng ý bay vây diệt trừ nàng.

“Đây là trung tâm thí nghiệm của Lilith.” Katherine đưa hai phần văn kiện khác nhau cho Feldt và Oliver.

“Trên thuyền?” Feldt vuốt mũi, trách không được mất lâu như vậy mới tra được tung tích của ả, nguyên lai nữ nhân này xây cho mình một con thuyền Noah, “Sao ngươi có được những tài liệu này?”

“Chiếc thuyền kia do công ty Jefferson chế tạo, thiết bị trong thuyền do công ty Dynamic cung cấp, ta dựa theo những đầu mối này để truy tìm, tự nhiên sẽ phát hiện một ít chi ti mã tích (thành ngữ = đầu mối). Hơn nữa ‘Thành phố trên biển’ này cần tiếp tế, vậy tất nhiên sẽ phải vào bờ, một khi đã cập cảng thì việc cho người lên thuyền điều tra không phải việc khó.” Katherine nhíu mày, “Cho dù con thuyền này không phải căn cứ của Lilith, thì ít ra nó cũng thuộc về người đàn bà đó, hủy diệt nó cũng có thể…”

“Cũng có thể trả thù cho huyết hệ Josephine của ngươi sao?” Feldt nhìn như chỉ lơ đãng xem lướt qua, kì thực đã ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt.

Katherine cười nhạo một tiếng, ngồi xuống.

Trong tài liệu có bản đồ cấu tạo con thuyền, có điều không xác định rõ sự phân bố của từng phòng thí nghiệm, nhưng Katherine có thể tìm hiểu đến bước này đã tương đối không dễ dàng gì.

“Lần cập cảng tiếp theo sẽ ở đâu?” Người luôn im lặng là Oliver bỗng mở miệng nói.

“Barcelona, hẳn là nửa tháng sau, thời gian cụ thể thì không biết chính xác.” Katherine trả lời.

Một Huyết tộc đứng lên, “Giả thiết nàng ta cập cảng Barcelona, như vậy kế hoạch vây bắt của chúng ta như thế nào? Ta đã không thể đợi thêm nữa, chỉ cần ả đàn bà kia còn sống một ngày, không biết nàng ta sẽ chế tạo ra những thứ gì khiến toàn bộ Huyết tộc chúng ta rơi vào nguy hiểm!”

Những Huyết tộc khác cũng đều hưởng ứng.