Dạ Sắc Biên Duyên

Quyển 4 - Chương 4



Rolin cầm lấy khăn ăn, lau miệng, quay mặt nhìn thẳng Elina, “Thân mến, tôi đang nghỉ phép. Ý nghĩa của nghỉ phép chính là có thể không cần làm gì hết.”

Elina ngả người dựa vào lưng ghế, dùng ngữ điệu đều đều giống Rolin nói: “Thân mến, cậu biết quy định của FBI rồi đấy – Không thể yêu đương với cộng sự của mình.”

Trái tim khẽ run lên, Rolin thu hồi hết thảy biểu tình, chỉ nhìn đối phương.

“Dấu vết lưu lại rất rõ ràng,” Ngón tay Elina gảy vòng cổ của mình, ám chỉ dấu hôn trên cổ Rolin, “Nhưng tôi đoán cậu chưa cho anh ta ăn no a.”

“Nếu cô dự định viết báo cáo cho cục, xin cứ tự nhiên.”

“Tôi mới không có nhàm chán cỡ đó. Tôi rất hiểu Feldt, ngoài mặt hắn biểu hiện như cái gì cũng không quan trọng, nhưng nếu muốn, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tay. Đến lúc đó nếu cục bị nháo đến long trời lở đất, tôi cũng không hay ho gì.” Elina xốc lại mớ ảnh chụp, đứng lên, “Tôi bên phe cậu. Ngoài ra còn một chuyện nữa, buổi đánh giá chuyên ngành ở cục có thể sẽ dùng đến máy phát hiện nói dối, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng.”

“Elina!” Rolin gọi tiến sĩ Depew đang muốn rời đi, “Cũng đã lâu rồi tôi chưa tiếp nhận vụ án của người bình thường, không biết có thể trợ giúp gì cho cô không. Có thể nhìn lại ảnh chụp một chút chứ?”

Elina lại ngồi xuống, đưa túi tư liệu cho Rolin, “Tôi cho rằng đây là cậu báo đáp cho sự ủng hộ của tôi.”

“Vụ án thứ nhất, hung thủ phá hủy thi thể. Vụ án thứ hai, người chết bị mở nắp sọ, bộ não được lấy ra một cách hoàn chỉnh, chí ít có thể nói rằng hung thủ có hiểu biết về giải phẫu não. Còn vụ án thứ ba này xử lý quá cẩu thả, nếu không phải vì thi thể bị ngâm trong nước thời gian dài, thì nguyên bản cơ hội lấy được dấu vân tay là rất lớn… Ba vụ án giết người này không phải do cùng một người làm.” Rolin nhíu mày, “Nếu như đây là một nhóm tội phạm, với động cơ gây án là lấy đi bộ não mà nói thì ba vụ án giết người này rất không có tính tổ chức.”

“Đúng vậy, có tính tổ chức thì sẽ có quy luật, nhưng chính vì không có tính tổ chức nên mới khiến người ta đau đầu a.” Elina giơ tay, “Lấy bộ não của người bị hại làm cái gì? Tôi thậm chí khó có thể đứng dưới góc độ của tội phạm mà tiến hành phân tích tâm lý tội phạm…”

“Vậy chia chúng thành những vụ án độc lập, mỗi một vụ án đều không có động cơ giống nhau.” Rolin gõ gõ tư liệu của nữ sinh viên, “Nói ví dụ như vụ án này, hung thủ tất nhiên sẽ cần đến thiết bị trong bệnh viện, những phòng khám tư nhân bình thường không có khả năng tiến hành ca phẫu thuật não.”

“Chúng tôi cũng đã từng tra qua rồi, nhưng chỉ dựa vào điểm ấy… có biết bao nhiêu bác sĩ khoa não ở thành phố K chứ?”

“Vậy nên địa điểm hành hung cũng không phải trong bệnh viện, cô cũng biết những thiết bị được sử dụng trong mỗi cuộc phẫu thuật đều được ghi chép lại cẩn thận, hung thủ sao có khả năng ở trong bệnh viện lấy đi bộ não của nữ sinh viên này mà thần không biết quỷ không hay?”

“Đai học Y…” Elina bừng tỉnh, đứng bật dậy, hôn mạnh lên má Rolin một cái, “Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Feldt!”

Rolin nhìn bóng dáng nàng rời đi, ngón tay lau đi dấu son môi, không khỏi bật cười.

Quay lại phòng, bức rèm vẫn che phủ toàn bộ căn phòng thành một mảnh tối đen, Rolin ngồi bên giường, nghiêng người nhìn người đàn ông đang vùi nửa người trong chăn.

Rolin bỗng nhiên suy nghĩ, khi mình ngủ say, có phải Feldt cũng từng chăm chú nhìn mình không chớp mắt như thế này không?

Đôi khi, cậu cũng hoài nghi tình cảm của mình đối với Feldt như đã sụp đổ sau khi tính mạng bị đe dọa.

Rốt cuộc người kia như thế nào lặng yên không một tiếng động mà len lỏi vào cuộc sống của mình, làm cho mình khó mà dứt bỏ đây?

Ngay lúc cậu đang ngẩn người, ngón tay Feldt đã bò lên ngón tay cậu, “Tôi nghe được mùi nước hoa Dior, cậu đã gặp Elina?”

“Khứu giác của anh thật bất thường a.” Rolin hơi phì cười.

“Đúng vậy, cho nên cho dù ở nơi đông người, tôi cũng có thể ngửi được mùi vị của cậu.” Feldt chậm rãi mở mắt, ánh mắt thản nhiên, cổ tay kéo một cái, Rolin liền ngã vào ***g ngực anh.

Theo bản năng mà giãy dụa, Rolin cảm thấy Feldt cứ hở ra là hôn rồi ôm mình thật sự có chút… Ngay lúc ấy, khi đầu nằm gọn trong ngực Feldt, anh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

“Cậu thì sao? Có thích mùi vị của tôi không?” Ngón tay Feldt dọc theo sống Rolin một đường trượt xuống dưới, dừng lại vuốt ve bên thắt lưng.

“Cũng may tôi không sống với anh đủ lâu, bằng không dù có là mùi vị cũng sẽ chán ngấy.” Rolin bắt lấy cổ tay đối phương, tay kia thì đặt bên tai Feldt, chóp mũi cơ hồ chạm vào đối phương, “Đừng mơ tôi sẽ cùng anh lăn lộn trên giường mỗi ngày, ngài Hassing à – tôi là một người bình thường.”

Feldt nhướn nhướn mày, mặc dù là động tác tinh nghịch đấy, nhưng ở trên mặt Feldt cũng gợi lên một chút vẻ đẹp cổ điển. Rolin nhanh nhẹn bò lên từ người Feldt, mở đèn, ngồi bên bàn lật xem một quyển tạp chí học thuật.

Feldt ngồi dựa vào giường, đại đa số thời gian trong đời anh đều là im lặng, giờ phút này cũng vậy.

“Đang xem gì vậy?”

“Bài luận của Keene, cậu ta có rất nhiều quan điểm giống tôi.”

“Vậy là cậu đã tìm được người có thể có lối tư duy tương đồng với cậu?”

“Cho là vậy đi.” Rolin không ngẩng đầu, chỉ lật sang một trang khác.

“Cậu thật là một người khô khan.”

“Đúng đấy, tôi là một người vừa cố chấp lại vừa buồn tẻ a.” Rolin dừng một chút, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Feldt nheo mắt nhìn, hơi hơi quay mặt đi, trong ánh mắt trêu gheo có vài phần ý tứ muốn thăm dò, “Elina đã nói gì với cậu?”

“Đều là chuyện công việc thôi.” Rolin ngước lên nhìn anh, khóe miệng cong lên, “A ha, người nào đó ghen nha, bèn bắt đầu đoán mò rồi?”

Lúc này, chuông điện thoại di động bỗng reo lên, Feldt quay mặt qua nhận điện thoai, “Lena, Cô cũng tới thành phố K?”

Hai người nói chuyện một lát, sau khi cúp điện thoại, Feldt đi tới tủ quần áo, lấy áo khoác mặc vào, “Đi thôi, Lena đang ở cục cảnh sát địa phương chờ chúng ta.”

“Tôi còn đang nghỉ phép, hơn nữa cô ta mời anh đi là muốn anh trợ giúp cá nhân đi?” Rolin đang cao hứng, ngay cả Feldt đã tới bên cạnh cũng không biết.

Ngón tay đang muốn lật sách bị đối phương đè lại, Rolin vừa ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, Feldt đã dán sát vào mặt cậu, “Tôi muốn cậu đi cùng tôi.”

“Uy…” Rolin nghiêng đầu né Feldt.

“Tôi nói, chúng ta cùng đi.” Tay kia của Feldt nâng mặt cậu.

Đờ người ra với động tác ngẩng mặt nhìn lên khoảng ba giây, suy nghĩ của Rolin dường như bị đối phương đọc được, rõ ràng là ngữ điệu hàm ý ra lệnh, vậy mà biểu tình của đối phương lại ôn nhu đến bất ngờ.

Không lẽ miếng chip trong não mất hiệu lực rồi?

Thẳng đến khi Feldt chậm rãi đứng lên, lấy đi cuốn tạp chí của Rolin, cậu mới hồi phục tinh thần.

Chính mình lại bị người này xỏ mũi dắt đi…

Đi vào cục cảnh sát, chẳng những Lena và cộng sự của nàng ở đây, mà ngay cả Elina cũng đã có mặt.

Thở dài trong lòng, Roliln biết vụ án trong tay Elina e là đã được chuyển giao cho tổ chuyên ngành rồi.

“Ba cỗ thi thể trên ảnh chụp kia tôi đã nhìn rất nhiều lần.” Rolin lắc tay áo, dựa vào vách tường ngoài nhà xác mà hút thuốc.

Vụ án có tiến triển bất ngờ. Elina dựa theo gợi ý của Rolin tìm được hung thủ đã giết nữ sinh viên, là một phó giáo sư khoa não của Đại học Y. Hắn từ chối nói bất cứ thứ gì, cảnh sát thành phố K cũng có chút sốt ruột, thậm chí mém nữa tuyên bố với truyền thông rằng người này chính là hung thủ của ba vụ án. Elina vì để tiết kiệm thời gian, đã mời Lena đúng lúc đang ở thành phố K kết án đến để đọc suy nghĩ của phó giáo sư này, có một gã tự xưng là Huyết tộc đến thôi miên hắn, lấy cái giá bất tử để đòi hắn mang bộ não người đến.

“Nga?” Feldt sờ sờ cằm, vẻ mặt suy nghĩ, “Không thấy mặt người đồng loại kia của chúng ta sao?”

“Không thấy, hắn ở trong bóng tối. Nên biết rằng chúng ta chỉ có thể thông qua phó giáo sư kia mà nhìn thấy những việc hắn đã trải qua, nếu hắn không thấy rõ, tôi cũng vô pháp thấy được.” Lena nhíu mày, “Vốn tôi nghĩ nói không chừng chính là một vụ giật giây phạm tội, nhưng người báo án của vụ án phân thây đầu tiên – người lang thang khi vào cục cảnh sát lấy lời khai, tôi không những đọc được hắn chính là hung thủ… tôi còn đọc được hắn cũng bị thôi miên.”

“Ân, thật may tôi đang nghỉ phép.” Feldt cười cười.

Elina đi về phía cửa, “Tốt lắm, vụ án này hiện tại có thể chính thức chuyển giao cho các anh! Chúc các anh sớm ngày bắt được hung thủ, mà tôi… bị vụ án không nằm trong phạm vị quản lý này làm cho sứt đầu mẻ trán, phải nên hảo hảo nghỉ ngơi!”

Ngón tay vừa chạm tới nắm cửa, nàng bị một người bắt lấy eo, kéo một cái liền rơi vào ***g ngực Feldt.

Kinh ngạc, Elina rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, “Đã lâu rồi không nhận được sự nhiệt tình như vậy từ anh.”

“Cô đã nói gì với cậu ta?” Feldt hơi gật đầu có lệ.

“Cậu ta là ai?” Elina cười càng tươi, Lena cách đó không xa cũng một bộ biểu tình đang xem kịch hay, “Trực tiếp đọc suy nghĩ của tôi không phải càng…”

Trái tim một trận co thắt, cảm giác suy nghĩ của mình đang trào ra theo tầm mắt đối phương, hô hấp của Elina cơ hồ đều phải tạm ngưng, một giây sau, Feldt nhẹ nhàng chậm chạp mà thả nàng ra.

“Cảm ơn cô đã nhắc, tiến sĩ Depew.” Vươn cánh tay, nắm lấy ngón tay Elina, Feldt tiễn nàng đến tận cửa, toàn bộ quá trình giống như nửa vòng xoay của điệu Waltz.

Rolin ngửa đầu, từ từ nhắm hai mắt lại, hút thuốc vốn là một quá trình hưởng thụ, nhưng khi Feldt đi đến trước mặt cậu, cậu biết. Ngón tay bị ngón tay hơi lạnh đụng vào, nửa điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay bị đối phương rất thành thạo lấy mất.

Chậm rãi mở mắt ra, Rolin thấy Feldt cầm thuốc lá, vài sợi tóc trên trán vì góc độ của khuôn mặt mà rơi xuống, vòng khói lại dọc theo dòng tóc đó mà uốn lượn bay lên, khi bờ môi Feldt ngậm lấy đầu mẩu thuốc lá, Rolin bỗng có lỗi giác như đang hôn môi.

“Cái… sao…” Rolin mở trừng hai mắt.

“Cậu thật giống như những gì cậu nói về bản thân mình, vừa cố chấp lại vừa buồn tẻ.” Feldt xoay người, đi ra hành lang.

“Làm sao vậy?” Rolin theo sau anh, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách.

“Đang lo sợ buổi đánh giá chuyên ngành sao?”