Dạ Sắc Biên Duyên

Quyển 1 - Chương 2



Feldt mỉm cười, vươn ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi Rolin, bất động thanh sắc kéo gần khoảng cách giữa hai người, “Vì sao tôi không thể đọc được suy nghĩ của cậu?”

“Hửm?” Rolin xoay người chậm rãi bước về phía ngọn đèn đường góc phố, “Đại khái thì trong đầu tôi có trang bị một vài thứ.”

“Thật thú vị, là thứ gì vậy?” Chỉ trong nháy mắt, Feldt đã di chuyển ra phía sau Rolin, dịch chuyển tức thời này cũng không hao tốn nhiều thể lực của anh lắm, trên mặt anh vẫn là biểu tình nhàn nhã.

“Bí mật.” Rolin dùng ngón trỏ gõ gõ đầu mình, điếu thuốc vẫn kẹp trong tay, nhất thời trong không khí lạnh lẽo tỏa ra một làn hơi thuốc.

“Tôi ngửi thấy mùi máu.” Ngón tay thon dài của Feldt chậm rãi lướt trong không khí, phảng phất như đang ôn nhu ve vuốt làn gió đêm.

“Đúng vậy, đêm nay chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ đầu tiên.” Rolin vẫy vẫy tay, một chiếc taxi dừng lại ngay trước mặt họ, hai người ngồi vào trong xe, cậu ném di động của mình cho Feldt, “Số 221 đại lộ Golden Palm, điện thoại của tôi có thông tin cơ bản về vụ án này.”

Feldt đảo mắt qua màn hình di động, hai chân bắt chéo, mặc dù trong không gian chật chội này, ở anh vẫn toát ra vẻ cao quý của một quý tộc, “Điều tôi thấy hứng thú không phải vụ án này, mà là… Điều gì làm cho người có ba bằng tiến sĩ, đồng thời đã phát minh ra đạn bạc – Rolin D chịu rời khỏi phòng thí nghiệm đến công hiến cho FBI?”

Từ lúc lên xe, Rolin chỉ nhìn ra ngoài màn đêm, phản chiếu trên cửa kính xe là nụ cười nhạt của cậu, phảng phất như đang tận lực mô phỏng theo giọng điệu của Feldt, cậu cố ý kéo dài từng từ, trầm thấp nên không khó để nghe ra hàm ý châm chọc, “Bởi vì toàn bộ chi phí thí nghiệm của tôi đều do chính phủ cấp, nên họ muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó.”

“Vậy sao?” Feldt ghé sát vào tai cậu chọc ghẹo.

“Đặc vụ Feldt Hassing, cấp trên đã đưa cho tôi rất nhiều tư liệu về anh, anh đã từng hợp tác với 12 người, 3 trong số đó hi sinh vì nhiệm vụ, 5 người bị anh biến thành đồng loại, 4 người còn lại vì có quan hệ với anh mà bị chuyển công tác,” Rolin quay đầu lại, chóp mũi đảo qua trán Feldt,”Anh không thích hợp tác với người bình thường, có thể vì anh nghĩ chúng tôi là loài yếu đuối không thể chịu nổi một đòn, cũng có thể vì anh chỉ thích hành sự một mình…”

“Rồi sao?” Feldt xoay người ngồi thẳng lại, hơi nghiêng đầu quan sát người cộng sự mới của mình.

“Tôi chỉ muốn nói, thứ nhất, tôi không phải phế vật. Thứ hai, chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của nhau, bên ngoài công việc anh yêu ai, làm gì cũng được, nhưng cũng đừng tới quấy rầy tôi.” Rolin nói xong lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Feldt chăm chú nhìn kỹ cậu trong hai giây rồi bật cười ha hả, “Vì sao cậu không nhìn tôi, tiến sĩ D?”

“Vì diện mạo anh rất mê người.” Rolin bĩu môi.

“Tôi thích sự thành thật của cậu.”

“Cái đó và thành thật không liên quan tới nhau,” Rolin khoanh tay nghiêng đầu đi nói, “Tôi không cần biết anh đang suy tính điều gì, có thể anh rất chán ghét tôi, thậm chí ngay tại thời khắc nguy hiểm cũng không cần lo cho tôi, chỉ cần anh đừng dùng khuôn mặt tuấn mĩ đó dụ dỗ tôi là được.”

“Yêu cầu này rất thú vị.” Feldt nhìn Rolin, nở nụ cười,”Cậu có xe chứ? Tiến sĩ D.”

“Xe của tôi đem đi bảo trì rồi.” Không đợi Feldt kịp nói, xe taxi đã tới đại lộ Golden Palm, cách đó không xa là căn biệt thự nhỏ màu trắng được vây quanh bởi dải vàng ngăn cách của cảnh sát. Rolin mở cửa xe, không để ý tới người cộng sự phía sau, đi về phía người cảnh sát đã chờ ở đó từ lâu.

“Chào anh cảnh sát, tôi là đặc vụ Rolin D, còn đây là cộng sự của tôi, đặc vụ Feldt Hassing.” Rolin chỉ chỉ phía sau, quả nhiên, sau khi nhìn thấy Feldt thì anh cảnh sát ngây người đứng sững sờ tại chỗ.

Cố gắng nhịn cười, Rolin dùng vai huých nhẹ Feldt, “Mị lực của anh thật lớn a.”

Feldt im lặng nhìn người cộng sự, vì hơi nghiêng đầu nên để lộ ra đường cong của chiếc cổ, trong nhất thời mùi máu thơm ngon tỏa ra khắp nơi trong không khí.

Bụng bỗng sôi ùng ục, Feldt tự cười chính mình, chắc là vì lâu rồi chưa ăn cơm nên khi ngửi được mùi máu toát ra từ dưới lớp da kia thì cảm thấy có chút đói bụng.

Rolin kéo anh cảnh sát lên lầu, vừa đi vừa nói chuyện vụ án, tỷ như bối cảnh của người bị hại, nhưng Feldt biết, Rolin chỉ nói chuyện để giúp anh cảnh sát kia khôi phục lại ý thức mà thôi.

Là một Huyết tộc, vẻ bề ngoài mị nhân cũng là một trong các công cụ để “săn bắt”.

Có điều những người bị anh bắt chưa ai có được cơ hội nhìn thấy anh.

Đi tới phòng ngủ trên lầu, toàn bộ căn phòng thoạt nhìn trông vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, không có vết tích của ẩu đả, thậm chí không có một vệt máu, nhìn thế nào cũng không có cảm giác đây là hiện trường của một vụ án mạng.

Gió đêm liên tục thổi bay rèm cửa sổ. Khung ảnh kính trên đầu giường khúc xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trong bức ảnh này đã chỉ còn là quá khứ.

Rolin ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, chân mày chậm rãi nhíu lại.

“Tôi nghĩ là tôi nên tự giới thiệu một chút.”Rolin nghiêng đầu, hơi mất tự nhiên chống lại ánh mắt của Feldt. “Tôi là đặc vụ Mott, bên cạnh tôi là đặc vụ Scarlett khả ái, hoan nghênh đến với hồ sơ X.”

Fledt mỉm cười, vẫn như cũ không nói gì.

Trên trần nhà, một cô gái bị đính trên tường. Hai mắt cô bình thản, biểu tình trên mặt trọn vẹn giống như đang được người mình yêu ôm ấp lấy, trên người cô là một bộ áo ngủ tơ tằm màu xanh chỉnh tề.

Điểm này trông không giống như hung án, ngược lại còn tạo cảm giác giống như người kia đang chìm trong thế giới mộng ảo của riêng mình.

“Bị đính trên tường như vậy… thì bên trong…” anh cảnh sát nhịn không được nuốt nuốt nước bọt, “Đầu khớp xương hẳn là đều đã bị nát… vì sao một giọt máu cũng không chảy xuống…”

Rolin đảo mắt nhìn lướt qua Feldt, đối phương trên môi vẫn duy trì một đường cong hoàn mỹ.

Hiển nhiên là máu đã bị hút cạn rồi, đương nhiên câu này Rolin chỉ nói thầm trong lòng, sẽ không nói ra ngoài.

“Điều không thể lý giải được là… Hung thủ đính nạn nhân lên trần nhà bằng cách nào? Ở đây cũng không có thang… Cho dù có thang, sức mạnh của hung thủ quả thực rất kinh khủng…” anh cảnh sát lắc đầu, nhìn về phía Rolin, “Đặc vụ FBI thường xuyên phải chứng kiến các vụ án mạng như này sao?”

“Cũng không hẳn.” Rolin ngẩng mặt, từ trong túi áo khoác lấy ra một cặp mắt kính, cậu chậm rãi đi dọc theo giường, ngước mắt quan sát dấu vết để lại trên trần nhà, ngón tay thỉnh thoảng gảy nhẹ môi dưới.

Feldt lùi về phía sau một bước, mùi máu thơm ngon lại lần nữa tỏa ra trong không khí, đây không phải mùi máu của nạn nhân, bởi vì huyết tộc không có dục vọng đối với máu của người chết, mùi này là từ trên người Rolin phát ra, Fledt xác định, hiện tại anh rất muốn hung hăng chà đạp môi dưới của Rolin, thậm chí còn tưởng tưởng khi dòng máu kia chảy vào khoang miệng của mình khiến anh… rục rịch.

Bất lực đứng ngốc tại chỗ một lúc, Feldt xoay người rời khỏi phòng ngủ, trong nháy mắt đã đi ra khỏi căn biệt thự.

Đứng giữa tiếng côn trùng kêu vang trong đêm, Feldt hít một hơi thật sâu mùi vị cỏ tươi cùng bùn đất.

“Này, cộng sự thân mến của tôi, anh bị sao vậy? Đừng nói với tôi là anh bị mùi máu của nạn nhân làm cho hưng phấn!”

Feldt ngẩng đầu, thấy Rolin đang dựa vào lan can sân thượng quan sát mình.

Mặc dù là trong đêm tối, Feldt nhận ra mình cũng có thể nhìn rõ từng nếp nhăn trên mặt đối phương, hàng lông mi run rẩy khi cậu cười, anh phát hiện bản thân đối với Rolin không chỉ có sự khát cầu về thức ăn, “Cậu nói gì?”

“Ác…” Rolin phe phẩy tay, “Theo kết quả nghiên cứu của tôi, vì tế bào mất đi sự sống nên máu của người chết sẽ tỏa ra một loại mùi vị, mùi vị này sẽ kích thích một bộ phận nào đó trong cơ thể anh, khiến anh triệt để mất đi cảm giác đói bụng.”

“Dĩ nhiên tôi thấy đói không phải do cái thi thể kia.” Feldt chậm rãi vươn tay gạt những sợi tóc rối bời trên trán, anh biết cách làm thế nào để dụ dỗ con mồi, mặc dù biết rằng không nên dụ dỗ Rolin… Thế nhưng, đó lại là bản năng khi anh quá đói.

Rolin nhìn vào mắt Feldt, nụ cười nhạt trên khóe miệng biến mất, “Tôi nói rồi, đừng dụ dỗ tôi.” Sau đó không chút lưỡng lự xoay người ra chỗ khác.

Ánh trăng soi chiếu nụ cười đạm nhiên của Feldt.

Xoay người trở lại trong phòng, Rolin vỗ lên vai anh cảnh sát nói:” Sáng sớm mai sẽ có cô gái tên Melanie Edward đến lấy thi thể và khám nghiệm hiện trường, mong anh sẽ hỗ trợ cô ấy.”

“Điều đó là đương nhiên.” Cảnh sát gật đầu, “Các anh xác định sẽ tìm được hung thủ chứ?”

Rolin không trả lời, chỉ nói một câu: “Ngày mai gặp, anh cảnh sát.”

Xuống dưới lầu, Rolin thấy Feldt vẫn như cũ đứng lặng ở phía xa, không hỏi thăm, chỉ trực tiếp đi đến bên anh, hai người sóng vai nhau đi dọc bên đường, “Nè, đây có phải do đồng loại của anh làm?”

“Tôi còn nghĩ cậu đang giận tôi kia.”

“Đúng, tôi đúng là có giận anh, hy vọng chuyện này sẽ không lập lại.”

“Chuyện gì?” Feldt dừng lại, đợi Rolin quay đầu lại.

Cười nhạt một tiếng, Rolin đi tới trước mặt anh, hơi ngẩng đầu, hầu kết như ẩn như hiện trước mặt Feldt, “Đặc vụ Feldt Hassing, anh hãy nghe cho kỹ, tôi hy vọng anh sẽ không bao giờ… dùng ánh mắt đó dụ dỗ tôi, cũng đừng cố gắng để đọc suy nghĩ của tôi, đương nhiên anh muốn đọc cũng không được, nhưng quan trọng nhất là – đừng bao giờ xem tôi như “con mồi” của anh.”

Feldt cũng không tức giận, chỉ đi lướt qua Rolin, “Ân, giờ tôi đã thực sự tin rằng cậu là chuyên gia nghiên cứu huyết tộc.”