Đã Qua

Chương 15: Bạn Bè



Tôi đã nghĩ ra đủ câu hỏi, đủ cách trả lời chuẩn bị cho cuộc chất vấn của An An. Thế nhưng, nó lại chẳng được sử dụng tới.

Hôm ấy là một ngày nắng gắt. Từng làn gió mang hơi nóng thổi tới khiến con người ta thấy thực sự khó chịu và chẳng muốn làm gì cả. Bốn đứa chúng tôi uể oải ngồi trên ghế đá dưới gốc phượng.

"Nóng thật đấy!"- Dung lên tiếng.

"Ừ"-Cô bạn Tiêu Giang hôm nay có vẻ chán chường ra mặt.

"Sao thế? Có chuyện gì với tên họ Vương kia hở?"-Vẻ mặt này của cô bạn thực đáng nghi a. 99% là có chuyện với người yêu rồi!

"Ừ. Lại cãi nhau rồi"

"Tao thấy chúng bây suốt ngày cãi nhau thôi! Chia tay sớm đỡ khổ"-Dung ra vẻ triết lý.

"Mầy!! Sao lại nói thế?"-Giang lại bắt đầu nổi đóa lên với cô bạn. Vốn dĩ lần nào kể chuyện cãi nhau thì Dung cũng cảm thán một câu như vậy thành quen thuộc, chẳng có ý gì đặc biệt.

"Thì chúng bây suốt ngày cãi nhau! Sao nào, lần này tên họ Vương đó lại không trả lời điện thoại hả? Hay là hắn tiếp chuyện một cô bạn nào đó"- Dung thẳng thắn tiếp lời. Còn bản thân tôi thấy, hay kẻ này thường xuyên cãi nhau bởi những vấn đề vô cùng nhỏ nhặt, mà thực sự thì giống trêu nhau cho đỡ buồn thì đúng hơn. Như vậy cũng rất hay, đời sống tình cảm không hề nhàm chán chút nào a.

"Hứ!!"

"An An của chúng ta sao hôm nay lại im lìm vậy?"-Tôi ẩn ẩn cô bạn ngồi bên. Nãy giờ, bao trùm cô bạn vẫn là một sự tĩnh lặng lạ thường. Trong đôi mắt An còn có đôi chút thất vọng, không biết cô đang để tâm đi đâu nữa.

"Tình ơi."-Mãi cô bạn mới nặn ra nổi một chữ.

"Ơi"

"Tình ơi"

"Ơi"

"Chị muốn từ bỏ. Nhưng vẫn khó chịu"

"Lại có chuyện gì sao?"-Tôi bắt đầu căng thẳng, kiểu này chắc chắn là liên quan đến anh tôi đây mà.

"Khó chịu lắm! Chị... Linh và Phong... Chị không biết nữa. Chị mất....Phong.... chị không thể "- Đôi mắt An trĩu nặng, nhìn xuống vài viên đá nhỏ gốc cây.Tôi có nên gọi giữa họ là tình tay ba không? Có lẽ là không nhỉ? An An vốn chỉ là một kẻ yêu đơn phương đến sau...

"Quên đi nào, bạn tôi ơi"-Giang lên tiếng.

"Chuyện tình cảm này, tao cũng chẳng nói được gì"-Dung vốn là một người nghiêm túc, quan điểm của cô là không yêu đương sớm, hiện tại là học và ăn chơi.

"Tý nữa Tin được nghỉ, mày có muốn lượn lờ chút không? Giải sầu luôn đó! Dù sao tao và mày đều đang không vui."-Giang lên giọng lớp trưởng.

"Được.Đi thôi!!"-Tôi lay người cô bạn.

"Ờ thì nếu chúng bây muốn, tao cũng không ngại góp vui"-Cơ bản là chẳng thể nói lời nào khuyên nổi cô bạn nên Dung đành chọn cách này để giúp đỡ cô bạn.

"Vui lên đi nào. Lát ta quẩy!!" Giang ẩn ẩn An vài cái.

"Thôi nào, bạn bè để làm gì chứ! Đi, chiều nay của tao là để cho chúng mày"-Không thể để An An trở về với tâm trạng này được. Ít nhất cũng nên làm cô bạn nguôi ngoai chứ. Tôi không thể trách anh tôi, không thể trách Linh, bởi vậy nên tôi chỉ có thể ở bên cô bạn thân này thôi.

Chiều hôm đó là một chiều mà cả đời tôi cũng không thể quên nổi.

Bốn chúng tôi đi xe dàn hàng ra ngoài đường như thể những đứa trẻ cứng đầu. Chọn một chiếc cầu lớn, chúng tôi leo lên mặc sức hò hét.

"Họ Vương chết tiệt!!! Đồ đáng ghét"-Giang cầm đầu đi trước hét lớn.

"Hạ An An!! Đừng buồn nữa!!"

"Hạ An An!! Cười lên nào"-Ngày hôm đó, sự nghiêm túc của Dung hoàn toàn mất đi vì những cô bạn.

Thực ra, có những việc, khi ta làm một mình sẽ rất ngại ngùng, không dám. Thế nhưng khi cả tất cả cùng làm, nó lại mang đến cho ta sự vui vẻ. Đúng vậy, mặc cho những người xung quanh nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ quặc, chúng tôi vẫn cứ hò hét, rồi lại lăn ra cười vì sự ngu ngốc của bản thân. Niềm vui thật đơn giản, phải không?

Không chỉ đứng trên cầu, suốt dọc đường về, chúng tôi cũng hò hét như một lũ trẻ.

Sau này nghĩ lại ngày ấy, tôi lại bật cười một mình. Sao lúc đó mấy đứa chúng tôi lại nghĩ ra cái trò tinh quái đó chứ?

Sau đó tôi lại hạnh phúc. Không phải ai cũng có thể có những kỷ niệm đẹp như thế đâu.

Thật may mắn, ông trời đã ban cho tôi những người bạn tốt.