Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp

Chương 37



“Hảo, ta sẽ chờ ngày đó!” Phỉ Ngâm Mặc mỉm cười, gảy nhẹ chiếc chuông bạc trước ngực đối phương, tiếng chuông đinh đinh đang đang cực kỳ đáng yêu.

“Ngươi là đồ gian ác!” Quý Lạc đau buốt nghiến răng, mắt mèo mở to trừng nam nhân.

“Mắt nhìn của ngươi không tồi nha!” Phỉ Ngâm Mặc giống như đang ôm thú cưng, xoa xoa đầu thiếu niên, “Ta thấy ngươi xách một túi to về, bên trong có gì vậy?”

“Không, không có gì! Không được xem!” Cậu đã bị nam nhân đeo cả chuông lên nhũ tiêm, cái kia . . . . . quên đi.

“Gì cơ? Ta đây nhất định phải xem.” Phỉ Ngâm Mặc đứng dậy, đem chiếc túi Quý Lạc mang về mở ra, kết quả lúc đầu không nói gì sau liền cười cười —– trong đó là một đôi tai mèo, một cái đuôi mèo, còn có cả chiếc áo lông mèo ngăn ngắn.

“Rất vừa ý ta.” Nam nhân nâng cằm, ánh mắt khêu gợi lướt qua thân thể Quý Lạc, “Muốn ta giúp ngươi thay không?

“Bỏ, bỏ đi!” Quý Lạc bị ánh mắt nóng cháy của đối phương nhìn chằm chằm có chút xấu hổ.

“. . . . . Lão tử tự mặc!” Vẫn là bại dưới cái nhìn gợi cảm của nam nhân.

Nếu ngày hôm đó hắn không đối tiểu mỹ nam vận đồ sủng vật kia cười thành như vậy, cậu cũng sẽ không tại đúng sinh nhật tuổi mười tám của mình kêu người chuẩn bị riêng trang phục tiểu miêu thế này.

Kiên quyết, tai mèo bằng nhung mang được rồi.

Từ mái tóc vàng của Quý Lạc lộ ra một cái tam giác nho nhỏ, đặc biệt khả ái.

Áo lưng mèo cũng mặc xong.

Cái tấm lưng áo đó thiết kế rất mê hoặc, bản thân cũng rất ngắn, mặc vào căn bản che không được đầu nhũ nhỏ bé kia.

Chiếc chuông bạch sắc xinh xắn ở trên đầu nhũ hồng hồng không ngừng lay động.

“Tốt, hiện tại chỉ còn lại có đuôi mèo thôi a.” Phỉ Ngâm Mặc mỉm cười, cầm đuôi mèo đưa qua. Quý Lạc nhìn một chút có điểm sợ, cái đuôi kia, đuôi . . . . .

Toàn bộ đuôi của loại đồ sủng vật này . . . . . đều là cắm ở chỗ đó . . . . .

“Tự mình làm, hay để ta giúp?”

Quý Lạc không có lên tiếng.

“Để ta đến giúp ngươi thì hơn.” Phỉ Ngâm Mặc cười cười, khẽ hôn lên môi đối phương một cái, đem thân thể ngây ngô của thiếu niên lật úp xuống, kéo ra hai cẳng chân thon dài trắng nõn, làm lộ rõ hậu huyệt nho nhỏ ở giữa.

Vùa nãy khoảng thời gian dạo đầu cũng không dài. Tiểu huyệt phấn nộn cũng đã tự động phân bố ra dịch trơn trong suốt. Phỉ Ngâm Mặc híp mí, tuy rằng là lần đầu tiên cùng đồng tính mập hợp, bất quá trước đây cũng từng tiếp xúc qua với An Ấp, hắn ít nhiều cũng hiểu rõ phương diện này.

Phỉ Ngâm Mặc vươn một ngón tay, tiến vào trong đóa hoa chật hẹp chặt nóng của Quý Lạc, phi thường thông suốt. Hắn lại gia nhập thêm thành hai ngón, ba ngón ở bên trong thông đạo chặt chẽ chậm rãi đè nén, bên trong rất chặt, rất nóng, giống như muốn hút lấy tay hắn, co dãn mà sít chặt vô cùng.

Phỉ Ngâm Mặc nhìn nhìn đùi của thiếu niên một chút, đường cong đẹp đẽ trôi chảy từ xương bả vai đến hết lưng kéo dài đến tận cặp mông trắng nõn, đầu vai đơn bạc mượt mà, nhìn qua có loại cảm giác quyến rũ ghê người.

Quả nhiên là . . . . . vưu vật (vật báu) trời sinh.

“Không được rồi! Nếu không thì trực tiếp tới đi!” Quý Lạc nằm úp trên đầu gối nam nhân có điểm không nhịn được, khiến cho giống như lần đầu tiên, cậu muốn làm nhanh lên một chút, “Lão tử nằm úp sấp rất mỏi a!”

“Câm miệng.” Phỉ Ngâm Mặc ra lệnh, đem đuôi mèo hung hăng cắm vào.