Dạ Mị

Chương 16: Port Angeles



Isabella đau đầu, cô ta thực sự tức giận! Trong đầu cô ta cứ rối ren về mấy cái suy nghĩ Edward, à không, phải là gia đình Cullen liệu có phải là ma - cà - rồng hay không.

Cô ta tìm trên internet, đa số cái nào cũng na ná nhau. Isabella bực bội vò đầu, rốt cuộc thì Edward là gì của cô ta mà cô ta cứ phải nghĩ về anh chứ.

Nhưng mấy cái ý nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong đầu cô ta. Cả cái giấc mơ và những bài viết về ma - cà - rồng trên internet đó, cô ta không tài nào thoát khỏi nó!

Isabella mệt mỏi đến trường, cô ta đã làm xong bài tập và cô ta có chút gì đó gọi là tự mãn khi mình là người đầu tiên đến trường. Bàn ghế hơi ẩm và cô ta cảm thấy may mắn khi mình đã mang áo mưa.

Mike là người đầu tiên Isabella gặp trong trường sau khi cô ta kiểm tra lại cái mớ bài tập lượng giác của mình. Cậu chàng nói vài chuyện bâng quơ với Isabella và nói rằng mình sẽ mời Jessica một bữa tối và cùng làm bài tiểu luận.

Có cái gì đó không đúng ở đây! Đó là ý nghĩ đầu tiên của Isabella khi Mike nói rằng sẽ mời Jessica nhưng cô ta cũng nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu và nghĩ rằng mình nên mừng thay cho cô bạn về điều này.

Nếu Anna ở đây hẳn cô sẽ mừng rơn, sự xuất hiện của cô rốt cuộc cũng tạo ra hiệu ứng cánh bướm rồi, Mike đã không còn thích Isabella như trong nguyên tác nữa mà chuyển mục tiêu về Jessica rồi.

Jessica và cô gặp Isabella trong lớp lượng giác học, Jess mời cô ta đi Port Angeles vào tối mai vì cô nàng đã có một cuộc hẹn với Mike vào tối nay. Trong cả lớp tiếng Tây Ban Nha không ngừng líu ríu nói về điều đó, cô cũng mừng thay cho cô bạn. Isabella trông có vẻ mệt mỏi và nôn nóng, điều gì khiến cô ta trở nên như vậy?

Edward?

Anh đúng là tên đào hoa mà!!!

Cô thầm mắng trong lòng. Khi cả ba xuống nhà ăn trông cô ta có vẻ thất vọng khi nhìn về phía nhà Cullen thường ngồi. Đáng tiếc là ở đó không có ai ngồi. Cô nhếch mép, tò mò rồi sao nhưng đáng tiếc tôi mới là người chiếm thế thượng phong!

______________________Ta là ranh giới của điều gì đó không đúng______________

Port Angeles

Ba người cô, Jess và Angela vui vẻ đi lòng vòng quanh cửa hàng và đang cân nhắc chọn vài bộ đầm. Angela là một bộ màu hồng, Jess là màu xanh dài đến đầu gối, có quai đeo còn của cô là một bộ đầm màu trắng cúp ngực dài đến mắt cá chân, có đai lưng màu bạc. Isabella không mua gì chỉ bình phẩm vài câu sau đó nói rằng sẽ ăn tối với ba người bọn cô sau khi ghé qua tiệm sách.

_____________Ta là ranh giới đến tiệm sách___________________

Isabella cắn răng cô ta cảm thấy mình quả thật đúng là bị sao quả tạ chiếu vào nên mới có thể bước ra ngoài đường vài bước đã đã gặp chuyện. Cô ta bị vây hãm giữa đám thanh niên, hoảng sợ nắm chặt sợi dây xích rút ra từ chiếc túi xách.

Mặt Isabella trắng bệch dọa người, ánh mắt hoảng sợ như con thú bị lạc của cô ta khiến cho đám thanh niên cười sặc sụa. Khi chúng định bước lại gần thì ánh sáng bỗng chiếu qua từ góc phố, chiếc Volvo sáng bóng chạy đến.

Cô ngồi trong xe mở cửa ra, thở dài nhìn Isabella đang ngây người nói. "Thật đúng là không làm cho người ta hết lo, mau lên xe đi." Isabella cứng ngắc gật đầu rồi bước lên xe.

Khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Edward thì có chút sợ, cô ta chưa bao giờ thấy ánh mắt nào lại có thể lạnh lẽo đến như vậy. Không khí trầm lặng cứ như thế cho đến khi chiếc xe dừng lại nơi hai người Jessica và Angela đang đứng.

Cô kéo Isabella đến chỗ hai người họ. Kể ngắn gọn lại việc đã xảy ra với Isabella cho hai người biết.

"Thật ơn trời, may quá bồ không có bị gì Bella ạ." Jessica vừa lo vừa mừng nói.

Angela cũng gật đầu theo, Isabella cảm thấy mũi mình có chút hơi cay, mắt mờ đi.

"Ừ may mà Anna tới kịp." Cô ta hít hít mũi, cố làm giọng bình thường. Bốn người đang nói thì có mái tóc màu nâu đỏ sượt qua má phải của Anna, cô bỗng đứng chôn chân tại chỗ vậy.

"Bồ có sao không, Anna?" Jessica có chút lo lắng hỏi. "Mình không sao, ba người cứ về trước đi, mình sẽ về với Edward sau." Cô gượng cười nói. Ba người có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi gì nữa mà lái xe về Forks.

Chưa kịp nhìn chiếc Mercury của Jessica đi khuất đã chạy vụt đi. Edward lo lắng cũng lái xe đuổi theo. Cô có cảm tưởng trong đời mình chưa từng chạy nhanh như thế. Hình ảnh hai bên đường cứ vụt qua, cô va chạm vào vài người người đi đường nhưng cô không quan tâm mà chỉ chăm chăm tìm kiếm bóng dáng có mái tóc màu nâu đỏ ấy.

Kia rồi, người đó...khốc mắt của cô đỏ lên, nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Người ấy...thật lâu rồi...cũng chưa có gặp.

"Chị, chị, chị, Phong Tử Huyên chị đứng lại cho em!" Cô hô lớn, có vài người đi đường ngoái lại nhìn, bóng dáng đó dừng lại. Cô giang tay ôm chầm lấy người đó, đầu dụi vào ngực của người đó...cảm nhận hơi ấm thân quen. Cô khóc nức nở.

"Chị, chị em nhớ chị...chị ơi!" 

Sau đó có một vòng tay ấm áp dịu dàng ôm lấy cô, giọng nói trầm nhẹ như đàn vi-ô-lông-xen vang lên.

"Ừ, lâu quá không gặp chị cũng nhớ em Thần Nhi."

Chị, chị của em, cuối cùng thì chị cũng về với em, cô gào khóc trong ngực của Tử Huyên. Trời bỗng mưa như trút nước, dưới mưa vẫn có hai bóng dáng ôm nhau khóc.