Dạ Diên

Chương 39



Dạ Minh Hiên dẫn theo một nhóm thị vệ đuổi tới biệt viện của Lục Tư công tử là lúc nơi đó đã bị Ngự lâm quân vây trụ. Toàn bộ đều lâm vào giới nghiêm. Vô số dân chúng tò mò đứng ngoài vòng vây, đối với việc biệt viện kia phát sinh kỳ dị sự kiện mà không ngừng chỉ trỏ.

“Tấm tắc, một tòa nhà xinh đẹp như vậy sao có thể nói lập tức phá hủy là bị phá hủy a.”

“Đúng vậy, Lục Tư công tử kia chắc là đắc tội đại nhân vật nào đó đi?”

“Ai, ta xem việc này có điểm kỳ hoặc nha. Hay là có chuyện quỷ quái xảy ra.”

Một đường đi tới, nghe thấy vô số lời dân chúng nghị luận, Dạ Minh Hiên hơi hơi nhíu mày.

Tìm được Đầu mục Ngự Lâm quân trong coi hiện trường, Dạ Minh Hiên trực tiếp truy vấn:

“Đây là chuyện gì xảy ra?”

Đầu mục Ngự Lâm quân cung kính trả lời:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, tòa nhà tại địa phương này bên trong đột nhiên xuất hiện từng đợt hắc vụ không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Sau khi hắc vụ biến mất liền biến thành cái dạng này. Việc này thập phần bất ngờ. Thuộc hạ đành phái người trước hướng Hoàng thượng bẩm báo chờ ngài định đoạt.

“Ân, ngươi trước đi xuống đi.”

Dạ Minh Hiên phất tay ý bảo tiểu Đầu mục đi xuống, chính mình tiến lên phía trước tra xét.

Một tòa nhà chiếm diện tích khá lớn, hiện tại chỉ còn là một mảnh hoang vắng, nơi chốn lộ ra nhiều điểm quỷ dị .

Đầu tiên, tường đá hình thái bên ngoài thập phần cổ quái. Biệt viện của Lục Tư công tử nằm trong dãy biệt viện cao cấp trong Kinh thành cho nên ngay cả tường đá bao bọc bên ngoài cũng đều là tốt nhất, vừa cao lại vừa dày. Thế mà hiện giờ cao lớn vách tường lại vặn vẹo tê toái, có địa phương còn trở nên mục nát, có địa phương hầu như trống rỗng. Những mảnh tường đá vỡ vụn nơi mép cắt lại thập phần trơn nhẵn, không giống như bị lợi khí đập nát hoặc thuốc nổ oanh tạc, dường như là bị cái gì đó ăn mòn.

Nhìn xuyên thấu qua lổ hổng tường đá, bên trong tất cả mọi thứ cơ hồ đều biến mất vô tung, chỉ để lại mấy tảng đá to cùng một ít tường nát. Toàn diện không khí trầm lặng, lộ ra một cỗ tỉnh lặng quái dị.

Dạ Minh Hiên nhìn tòa nhà cổ quái này, trong lòng càng khẳng định việc này cùng Diên nhi có quan hệ. Vừa lo lắng Dạ Minh Hiên vừa tùy tiện chọn lựa vài tên Ngự lâm quân. Sau đó tính toán mang theo bọn họ tự thân đi vào xem xét.

Tòa nhà này trở nên trống trơn như thế xem như cũng rất tốt để điều tra đi. Ở tận cùng bên trong tòa biệt viện đổ nát, Dạ Minh Hiên liếc mắt một cái liền thấy hài tử bảo bối đang hôn mê nằm trên mặt đất.

Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến Dạ Minh Hiên khó nhịn đau lòng:

Dạ Diên chật vật nằm úp trên mặt đất, quần áo rách mướp khoác trên người, dưới lớp quần áo bị thoát phá là từng đạo hồng ngân, thoạt nhìn chói mắt phi thường, môi khô nứt, vừa thấy có thể biết bé đã mất nước rất lâu, mày gắt gao nhíu, trên mặt đỏ ửng bất thường, sờ lên trán, quả nhiên bị sốt mà. Hình ảnh của Dạ Diên hiện giờ không hề giống một vị hoàng tử tôn quý mà tựa như tiểu khất cái chân chính bị vứt bên lề đường.

Thật cẩn thận ôm lấy Dạ Diên, Dạ Minh Hiên dẫn Ngự lâm quân rất nhanh hồi cung.

Ngự lâm quân là lực lượng trọng yếu bảo vệ Hoàng cung, mỗi lần xuất động đều là đại sự, dân chúng không rỏ cớ sự nhìn thấy biệt viện của Lục Tư công tử đột nhiên biến thành tử trạch (Quỳnh: biệt thự hoang), còn nhìn thấy rất nhiều Ngự lâm quân vội vàng tiến đến, lại vội vàng rời đi, nghị luận nổi lên không ngừng. Sự tình quỷ dị này trong dân gian nhanh chóng truyền lưu, suy diễn ra vô số nội dung.

Dạ Minh Hiên vốn nghĩ việc nhìn thấy hình dạng Diên nhi lúc đó đã là chuyện khiến mình đau lòng nhất rồi. Nhưng không ngờ quá trình trị liệu mới thực sự là dày vò.

Huyết lưu trên người Dạ Diên đã khô cạn, rất nhiều địa phương cùng quần áo dính vào cùng nhau, nếu muốn tẩy trừ miệng vết thương, nhất định phải cởi quần áo, Dạ Diên da thịt tề nộn nếm qua loại đau khổ này, trong lúc hôn mê càng không ngừng hô:

“Đau a…. Phụ hoàng….”

Dạ Minh Hiên ngồi bên cạnh gắt gao cầm tay Dạ Diên, ánh mắt nhìn chằm chằm động tác của lão thái y. Lão thái y động một chút, Dạ Minh Hiên lặp tức cảm thấy được tâm liền bị cắt một chút. Trong vô thức Dạ Diên gọi Phụ hoàng một tiếng, Dạ Minh Hiên ngay bên cạnh ôn nhu an ủi một lần:

“Diên nhi ngoan, Phụ hoàng ở đây.”

Lão thái y thật cẩn thận vì Dạ Diên xử lý hảo tất cả vết thương là lúc đêm đã về khuya. Lão thái y mới nói cho Dạ Minh Hiên, Thất hoàng tử chỉ bị thương ngoài da, hảo hảo tu dưỡng là được.

Dạ Minh Hiên xoay người nằm xuống long sàn, đem Dạ Diên cẩn thận ôm vào ngực, cảm nhận được ôn độ của bào bối trong lòng, tâm Dạ Minh Hiên bất an đã lâu cuối cùng mới vững vàng lại. Nhẹ nhàng hôn lên trán Dạ Diên, nhìn ngắm Diên nhi bởi vì động tác của mình mà đô đô miệng, sau đó liền đáng yêu chui rúc sâu vào lòng mình, không khỏi yếu ớt cười nhẹ, nhắm mắt lại, Dạ Minh Hiên mệt nhọc nặng nề ngủ.

Ba ngày sau, Dạ Diên rốt cục tỉnh lại sau đoạn thời gian dài mê man.

Dạ Diên mở to song nhãn, nhìn thấy đầu tiên chính là Phụ hoàng đang canh giữ bên cạnh. Phụ hoàng thấy mình tỉnh lại, liền tủm tỉm nhìn mình cười.

Cảm giác trải qua một giấc ngủ say, Dạ Diên rất có tinh thần lập tức bổ nhào vào người Dạ Minh Hiên, giống cún con không ngừng cọ đến cọ đi, không những vậy mà còn hít sâu một hơi mùi hương trên người Phụ hoàng, sung sướng nói:

“Phụ hoàng hương vị, lần này đúng là Phụ hoàng nha.”

“Ha hả.”

Cười vuốt ve mái tóc bảo bối, Dạ Minh Hiên ôn nhu nói:

“Diên nhi mê man đã nhiều ngày, Phụ hoàng ôm người đi ăn chút gì đi.”

Dạ Minh Hiên nói xong tính cúi người ôm lấy Diên nhi, không nghĩ tới bé lại không phối hợp, cố chấp ngồi trên giường, mắt to lắp lóe nhìn chằm chằm Dạ Minh Hiên.

“Diên nhi làm sao vậy?”

Dạ Minh Hiên có chút khó hiểu, mê man lâu như vậy, chẳng lẽ Diên nhi không cảm thấy đói sao.

“Diên nhi mê man bao nhiêu ngày a?”

“Ân, hồi cung liền mê man ba ngày, đều làm Phụ hoàng lo lắng gần chết.”

“Vậy chẳng phải rất nhiều ngày Phụ hoàng chưa hôn Diên nhi sao. Phụ hoàng phải đem hôn phần mấy ngày nay đền bù hết, Diên nhi mới đi ăn cơm đó nha.”

Dạ Diên ngây thơ mở miệng yêu cầu, tay nhỏ bé còn chỉ chỉ nộn má của mình.

Dạ Minh Hiên miệng tràn tiếu ý cúi người hôn lên địa phương Dạ Diên chỉ rồi lại tiếp tục hôn địa phương khác mà tay bé nhỏ của Diên nhi chỉ. Dạ Diên thì nhắm mắt lại, thư thư phục phục hưởng thụ .

Cảm thấy hưởng thụ đủ những nụ hôn của Phụ hoàng, Dạ Diên mới ngoan ngoãn để Dạ Minh Hiên ôm đến thiện phòng.

Vương công công đứng bên ngoài hầu hạ thấy Dạ Diên tỉnh lại, hốc mắt lập tức đỏ, thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt…. Đối với Dạ Diên từ nhỏ được mình chiếu cố đến lớn, Vương công công là thật tình yêu thương a. Có lẽ chính là vì chút tình nghĩa ấy nên lửa giận của Dạ Minh Hiên mới không trút về phíaVương công công.

Cơm ăn no say, Dạ Diên nằm trên người Dạ Minh Hiên, hai người cùng nhau phơi nắng ngoài đình viện.

Dạ Minh Hiên hỏi:

“Diên nhi, có thể kể lại sự tình đã phát sinh cho Phụ hoàng nghe một chút không?”

Cho dù Thục quý phi đã nhận tội, sự tình cũng đã được xử trí. Nhưng có rất nhiều chi tiết, Dạ Minh Hiên còn không rõ ràng, hỏi Dạ Diên đương nhiên là phương pháp trực tiếp nhất. Có điều Dạ Minh Hiên lại sợ khiến Diên nhi nhớ lại hồi ức không tốt, cho nên những lời này, Dạ Minh Hiên cũng thật cẩn thận dùng từ để hỏi.

Dạ Diên quả thật không muốn thuật lại những việc xấu xa mà phụ thân kiếp trước của mình đã làm. Nhưng mà hắn cũng biết, nếu không nói rõ Phụ hoàng khẳng định sẽ lo lắng. Nghĩ tới nghĩ lui, Dạ Diên triệu hồi Tiểu Linh, giao nhiệm vụ thuật lại sự tình đã xảy ra cho Tiểu Linh.

Ngày đó linh lực của Tiểu Linh bị cạn kiệt cho nên mấy ngày nay đều im lặng nghỉ ngơi trong cơ thể Dạ Diên. Hiện giờ linh lực cũng khôi phục không sai biệt lắm rồi. Ngày đó cùng Lạc Phong giao chiến thật sự là làm cho thần khí cao ngạo này nghẹn một bụng hỏa, lần này Dạ Diên để cho nó hảo hảo có cơ hội phát tiết.

Ai ngờ, chuyện kể mà Tiểu Linh cung cấp lại là:

“Phụ hoàng tối thân ái của chủ nhân, xin để cho “Phong châu” tối tinh thuần, trong sáng là tại hạ đây vì ngài mang đến một hồi lữ trình mộng ảo kỳ dị. Có thể nói, ngày đó bản Châu bị tiểu chủ nhân triệu hồi đến, lập tức kinh ngạc phát hiện, phía trước là một người phóng ra băng côn, nhìn người đó lớn lên thực giống như ngài…..cũng chính là Phụ hoàng tối thân ái của tiểu chủ nhân…. A, phong thái của người kia thực ra so với ngài kém xa, ngài là đại dương, người nọ chỉ là thủy cầu, ngài là minh nguyệt thì người nọ chỉ là ngọn nến…. (tác giả: tỉnh lược nịnh hót Dạ Minh Hiên hết 500 từ. Quỳnh: *lau lau mồ hôi*)…. Bổn đại gia thấy vậy lập tức nổi giận. Người như vậy sao có thể nói xấu một người anh minh vĩ đại như ngài được a. Bổn đại gia liền huy kiếm quang chém một cái đem băng côn kia phá nát… Ngài nói bổn đại gia có phải thông minh cơ trí nhiều thiệt nhiều hông… Sức phán đoán….(tác giả: tỉnh lược lời Tiểu Linh khoe khoang suốt 500 từ. Quỳnh : T^T” )…. Sau đó nha, không gian tự dưng dao động, tiểu chủ nhân cùng ta mới phát hiện chúng ta rơi vào ảo cảnh ớ nha… Sau đó chúng ta còn phát hiện bạch y nam tử. Vị bạch y nam tử đó là phụ thân kiếp trước của tiểu chủ nhân a. Bất quá người đó làm phụ thân so sánh kém xa ngài là đương nhiên…. Ngài là phụ thân đúng chuẩn nà…. Ngài là đại dương, người nọ chỉ là thủy câu, ngài là minh nguyệt, người nọ chỉ là ngọn nến….(tác giả: lại tỉnh lược nịnh hót Dạ Minh Hiên 500 từ , Quỳnh: *sùi bọt mép*)….. tên phụ thân kia thực đáng giận còn bắt chủ nhân giao ta ra nha. Điều nầy sao có thể a, bổn đại gia là ai chứ, bổn đại gia chính là Phong Châu nha, tiểu chủ nhân sao có thể đem ta giao ra đi ha…. làm gì có thể ha?…. vì thế, một hồi đại chiến bạo phát…. Bổn đại gia đánh khí hế ngất trời luôn ớ nha… Bá, một con hỏa long bắn ra… Bá, lại một con hỏa long bay ra nữa nè… Tư thế hiên ngang oai hùng thế kia… Thật sự là không làm mất đi phong phạm năm xưa…. Đáng tiếc, thể lục của chúng ta cuối cùng chống đỡ hết nổi, ta bị thu vào cơ thể tiểu chủ nhân…. Chuyện còn lại bổn đại gia cũng không rõ ràng…. Bất quá bổn đại gia phát hiện, hác ám nguyên tố trong cơ thể bổn đại gia thức tỉnh rồi nè… ha ha ha ha aa…..

Lời Tiểu Linh trong lời nói khiến cho Dạ Minh Hiên cùng Dạ Diên đồng loạt lặng im thực lâu. Ngôn ngữ như vậy phoi hợp việc Tiểu Linh trong không trung giương nanh múa vuốt, hiệu quả đúng chất rung động….

Dạ Minh Hiên trấn tỉnh một chút cảm xúc mới mở miệng hỏi:

“Vậy hắc vụ xuất hiện sau đó chính là hắc ám nguyên tố ? Diên nhi có thể cho Phụ hoàng xem một chút đượcchứ?”

Dạ Diên nhảy khỏi ôm ấp của Dạ Minh Hiên, lấy một cái chén trên thạch bàn, điều động hắc ám nguyên tố, liến thấy cái chén chậm rãi bị một đoàn hắc vụ vây quanh, dần dần hòa tan trong lòng bàn tay Dạ Diên, biến mất không thấy. Dạ Minh Hiên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, lập tức hiểu nguyên lai biệt viện của Lục Tư bị loại hắc vụ này cắn nuốt.

Dạ Diên triệt điệu hắc ám nguyên tố, một lần nữa quay về nằm trong lòng Dạ Minh Hiên. Có chút rầu rĩ kể lại một chút chuyện xảy ra sau đó. Cho dù không phải thật sự, nhưng mà thuật đến đoạn Phụ hoàng dùng băng ngôn nói với mình Dạ Diên vẫn cảm thấy có chút buồn tủi. Sau khi nói xong, Dạ Diên rầu rĩ tiếp tục bổ sung:

“Phụ hoàng, diên nhi cảm thấy được nội tâm của mình có điểm hắc ám a. Diên nhi thực muốn đem tất cả những ai muốn cướp ngươi đều đánh chạy hết luôn. Nếu không có ý nghĩ như vậy, phỏng chừng hắc ám nguyên tố trong cơ thể Tiểu Linh chắc không thể thức tỉnh đâu ha. Diên nhi nội tâm hắc ám như vậy, Phụ hoàng có thể hay không không cần Diên nhi nữa?”

Dạ Minh Hiên ôm chặt bảo bối nào đó đang có chút rầu rĩ không vui, mở miệng khuyên nhủ:

“Nhửng kẻ muốn cùng Diên nhi giành lấy Phụ hoàng, Diên nhi không đánh bọn họ chạy, Phụ hoàng cũng sẽ đánh chạy hết a. Hơn nữa nội tâm Phụ hoàng khẳng định so với Diên nhi còn hắc ám hơn a. Diên nhi có thể hay không không cần Phụ hoàng?”

“Đương nhiên sẽ không nha.”

Tiểu nảo túi của Dạ Diên lập tức lắc giống như trống bỏi.

“Kia Phụ hoàng sao lại không cần Diên nhi nè?”

Dạ Minh Hiên nói xong, phụ tử hai người liền lẳng lặng rúc vào cùng nhau, hưởng thụ thời khắc ấm áp này.

Ở một bên, bị hai người bỏ quên, Tiểu Linh ra tiếng than thở :

“Ai u, thật sự là rất buồn nôn… bổn đại gia lại ngượng ngùng…..”

Dạ Minh Hiên Cùng Dạ Diên rất ăn ý không thèm để ý nó.

Thấy không ai phản ứng, Tiểu Linh u oán tiếp tục quấy rối:

“Ai, lại bị xem nhẹ. Nhớ năm xưa bổn đại gia tung hoành Thần tộc, nào có bị đãi ngộ như vậy a……”

Dạ Minh Hiên Cùng Dạ Diên vận tiếp tục rất ăn ý không thèm để ý nó.

Bị đả kích, Tiểu Linh chỉ có thể yên lặng bay qua một bên triển lãm phong tư của bản thân…….

Chỉ tiếc, hiện tại trừ bỏ Dạ Minh Hiên cùng Dạ Diên thì không có người nào khác. Cho nên, phong tư của Tiểu Linh tạm thời không có ai có vinh hạnh để thưởng thức…..

Im lặng nằm trong lòng Phụ hoàng một hồi. Dạ Diên mở miệng hỏi:

“Phụ hoàng nội tâm sao lại hắc ám nha. Diên nhân như thế nào không biết a.”

Dạ Diên cảm thấy cho tới nay, Phụ hoàng luôn ôn như đối đãi mình mà.

“Phụ hoàng là Hoàng đế Kì quốc. Mỗi ngày đều phải đối mặt rất nhiều đấu tranh chính trị. Hơn nữa Phụ hoàng còn có lực lượng đặc biệt của Kì quốc hoàng đế – Huyết Hiện. Ân, chính là khống chế huyết dịch. Lực lượng như vậy thân mình cũng rất huyết tinh hắc ám. Thục quý phi vì mưu hại ngươi đã bị Phụ hoàng dùng Huyết Hiện giết chết.”

Dạ Minh Hiên cân nhắc từng câu từng chữ, nói sự thật cho Diên nhi biết. Cho tới nay, Dạ Minh Hiên luôn hết sức bảo hộ Dạ Diên, không cho bé tiếp xúc đến những chuyện hắc ám. Nhưng khi sự kiện mất tích xảy ra về sau. Dạ Minh Hiên cảm thấy nên để cho Diên nhi hiểu biết mấy thứ này. Nói cách khác, về sau Diên nhi khẳng định còn có thể có thêm nhiều thương tổn, hơn nữa dựa vào tư tâm mà nói, Dạ Minh Hiên cũng muốn Diên nhi chân thật biết con người của mình. Mặc kệ Diên nhi thấy là người vẫn thực ôn nhu hay lãnh khốc vô tình thì cũng là chính mình.

Dạ Minh hiên thân là hoàng tử tối trí tuệ, sau lại trở thành thái tử, mỗi ngày đối mặt đều là vô chừng mực đấu tranh…..

Đăng cơ về sau, phải hao hết tâm tư cân bằng lực lượng các đại thần, phải chú ý mặt khác động thái các quốc gia, còn phải đề phòng âm mưu quỷ kế trong hậu cung…

Mỗi một ngày mỗi một giây đều sống trong âm mưu tính kế…. chung quanh căn bản không tồn tại người mình có thể hoàn toàn tín nhiệm….

Thế nhân đều biết Hoàng đế quyền khuynh thiên hạ, lại có mấy ai có thể cảm nhận được sau lưng tâm chỉ có chua xót cùng cô độc?

Bởi vậy, Dạ diên đối với Dạ Minh hiên mà nói, chính là ôn tuyền trong hàn ngục, là lửa ấm trong ầu tời rét lạnh, là liều thuốc an ủi tâm linh tốt nhất…. cho dù Hoàng cung lớn như vậy, Hậu cung người có nhiều như vậy thì trong lòng Dạ Minh Hiên, thường thường chỉ sinh ra một loại cảm giác cùng Dạ Diên sống nương tựa lẫn nhau….

Nhìn bảo bối nằm trong lòng mình nói chuyện với nhau một hai câu, lại nằm im dưỡng thần nhắm mắt, Dạ Minh Hiên nhủ thầm trong lòng:

“Diên nhi a, ràng buộc giữa chúng ta sâu như vậy. Trừ bỏ huyết thống mà bất luận kẻ nào cũng không thể sửa đổi còn có tình yêu mà phụ hoàng đối với ngươi a……….”

Lại qua một hồi lâu, ngay lúc Dạ Minh Hiên nghĩ Dạ diên đã ngủ, trong lòng truyền thanh âm trong trẻo của Dạ Diên:

“Diên nhi có hắc ám lực lượng, Phụ hoàng có Huyết Hiện lực lượng. Phụ hoàng cùng Diên nhi thực xứng đôi ha….”

Khóe miệng Dạ Minh Hiên lặp tức loan loan.