Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 39



Thu Tử Thiện đi tới cửa, quay đầu lại thì thấy Bạch Phú Mỹ còn đứng ngơ ngác tại chỗ, cô lập tức lắc đầu nghi hoặc hỏi: "Bạch phú Mỹ, cô còn không nhanh lên?"

"Tôi cũng phải đi hả" Bạch Phú Mỹ không thể tin được lấy tay chỉ chỉ chính mình. Cô nàng lớn lên ở thị trấn nhỏ, dân phong tuyệt đối được cho là thuần phác, gặp chuyện lớn nhất cũng chẳng qua là hai người đánh nhau. Nhưng bây giờ lại đối mặt với vụ việc cưỡng bức tập thể, dù hành vi chưa thành nhưng đó cũng là phạm pháp đấy.

Sắc mặt Thu Tử Thiện có chút khó coi, đêm nay cô đã bị nhiều kích thích lắm rồi, giờ thấy bộ dạng Bạch Phú Mỹ còn do dự dự liền cười lạnh: "Sao hả, mới vậy đã muốn phủi sạch quan hệ với tôi?"

Bạch Phú Mỹ quay đầu vô tội nhìn hai người bên cạnh, ngờ đâu hai người này chả tỏ vẻ gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho. Được rồi, mình vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời.

Vì thế cô nàng nhanh chân bước đến bên cạnh Thu Tử Thiện, đứng bên cạnh nữ vương cao 168cm lại mang thêm giày cao gót mười phân, Bạch Phú Mỹ mang giày đế bằng nghiễm nhiên biến thành người hầu nhỏ. Bạch Phú Mỹ yên lặng thở dài, đây có lẽ chính là vận mệnh của cô đi.

Sau khi lên xe, cô nàng còn chưa kịp cài dây an toàn thì chiếc xe liền vèo một phát xông ra ngoài. Tốc độ lái xe của Thu Tử Thiện gần đây càng ngày càng nhanh, Bạch Phú Mỹ ngồi ở một bên chỉ dám nắm chặt dây an toàn trên người, sau đó âm thầm nghĩ nếu mình bất hạnh, vậy có tính là hi sinh vì nhiệm vụ không?

Thu Tử Thiện đã hỏi rõ ràng, sau khi được người qua đường báo nguy, Hà Minh Châu đã được đưa đến một bệnh viện tư nhân. Mà hiện tại, đã có cảnh sát nhân dân đến bệnh viện chuẩn bị ghi chép lấy khẩu cung của ả.

Đáng được ăn mừng là người được Sở cảnh sát phái đi là Mục Hà, người Hòa Khai quen biết. Bởi vì lúc trước hắn ở một quán bar đánh nhau với người ta, nhà họ Hòa trực tiếp tìm đến Sở cảnh sát, cuối cùng bên đó trực tiếp hạ xuống mệnh lệnh. Cũng là lần đó, hắn nhận thức vị Đại đội trưởng đội điều tra tội phạm này.

Chuyện này nói nhỏ thì là một đám lưu manh đùa giỡn phụ nữ, nói lớn thì chính là hiếp dâm không thành. Điều Thu Tử Thiện cần phải làm bây giờ chính là xuống tay từ chỗ Hà Minh Châu.

Cô rất lo lắng về người phụ nữ này, tuy rằng mỗi một cô gái đều thương tiếc thanh danh của bản thân mà muốn xử lý êm thấm chuyện này. Nhưng Hà Minh Châu muốn tiến vào nhà họ Thu đến phát điên rồi, một khi cảnh sát bắt tay vào điều tra, chắc sẽ tra được chuyện này có liên quan đến Thu Tử Hàn.

Cô tuyệt đối tin tưởng, Hà Minh Châu chắc chắn dám công khai loại chuyện này cho người trong toàn thiên hạ biết.

Khi hai người tới bệnh viện, đầu tiên là hỏi y tá phụ trách, vừa nhắc tới tên Hà Minh Châu, cô y tá cũng không vòng vo, nói thẳng: "Các người là người nhà của cô ta à? Cuối cùng cũng tới, loại bệnh nhân như vậy tôi rất hiếm khi gặp."

Giọng điệu của cô ý ta mang theo chút khẩu âm Vân Đô, không khỏi làm cho Bạch Phú Mỹ bên cạnh khẽ nở nụ cười.

Nhưng cô y tá này lỗ tai rất linh mẫn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người các cô, miệng khinh thường nói: "Ngôi sao cũng chưa từng có biểu hiện giống như cô ta, trên người cũng không có vết thương gì lớn, nhưng cứ chết sống muốn nằm lại bệnh viện. Vào phòng bệnh nằm cũng không tính, còn ngại phòng có nhiều bệnh nhân. Cô phải biết rằng bình thường giường bệnh của chúng tôi cũng không phải ai muốn vào là có thể vào."

Thu Tử Thiện khó được lúc tốt tính nghe cô ý tá này oán giận, cuối cùng còn cười hỏi: "Lúc chị ta đến đây là ai đưa đến vậy chị?"

"Cảnh sát, cũng không biết là phạm vào tội gì, nhưng cũng coi như cô ta gặp may mắn, phòng bệnh VIP ở lầu 16 tối hôm qua vừa vặn đi một người. Cô ta đã trả tiền, để cô ta ở đó cũng được."

"Vậy giờ cảnh sát còn ở đó không?"

"Tôi vừa mới trông thấy một người đi ra ngoài, hình như là đi mua đồ ăn khuya, nhưng hẳn là còn hai người ở trên lầu." Nói xong, cô ta tà tà liếc nhìn Thu Tử Thiện một cái, có chút cảnh giác hỏi: "Cô không phải là người nhà cô ta à? Sao thấy cô không gấp gáp chút nào vậy."

Thu Tử Thiện đã hỏi xong những điều cần hỏi nhưng tươi cười trên mặt vẫn không thay đổi, còn tốt tính giải thích: "Không phải chị nói trên người chị ta không có thương tổn sao, nên tôi cũng không lo lắng."

Hai người vào thang máy đến lầu 16, lúc mới vừa đi ra thang máy chuẩn bị rẽ phải liền trông thấy một người đàn ông đang đứng hút thuốc ở trước cửa, cảnh phục trên người anh ta trông phá lệ nổi bật.

Thu Tử Thiện nhanh chóng kéo Bạch Phú Mỹ lại, mắt lạnh nhìn vị cảnh sát đang đứng ngay cửa. Trong lòng yên lặng suy nghĩ một lần, lúc cô và Hà Minh Châu đàm phán, tự nhiên là bất luận kẻ nào cũng không được nghe. Như vậy cô đành phải nghĩ biện pháp, vị thần giữ cửa này và cả vị cảnh sát đang ngốc trong phòng bệnh đều phải rời khỏi.

Nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, ngay lúc cô đang chuẩn bị đi thẳng qua, Bạch Phú Mỹ lại hơi khẩn trương lôi kéo cô hỏi: "Thiện Thiện, cô chuẩn bị làm thế nào?"

"Bạch Phú Mỹ, nhéo tôi đi," giọng nói của Thu Tử Thiện thản nhiên vang lên, Bạch Phú Mỹ nhìn cô, cô nàng còn tưởng rằng mình nghe nhầm, ngờ đâu Thu Tử Thiện trực tiếp kéo tay cô nàng khoác lên người mình, lập lại một lần: "Nhanh lên, không phải bình thường cô có thể tự mình khiêng một thùng nước sao? Chút sức lực đó chắc hẳn phải có chứ."

Bạch Phú Mỹ nhìn nhìn ngón tay mình, lại nhìn nhìn Thu Tử Thiện, có chút không đành lòng nói: "Tôi không nhéo đau đâu, nhưng nếu đau thì cô phải cho tôi biết đấy."

"Ừ," Thu Tử Thiện liều mạng hít sâu một hơi, mới ngăn trở mình thiếu chút nữa thốt ra tiếng, thật sự rất con mẹ nó đau.

Thu Tử Thiện cuối cùng gần như là nghiến răng nghiến lợi bỏ tay Bạch Phú Mỹ ra, cô nhìn Bạch Phú Mỹ biểu tình vô tội, muốn đưa tay chụp lấy bả vai cô nàng, ai ngờ vừa chụp lên, chỗ sườn thắt lưng đau khiến cho cô co lại một chút, cuối cùng cô cắn răng nói: "Được rồi."

Lúc này, Thu Tử Thiện cũng thành công xuất hiện nước mắt, cô lại dùng sức trợn to mắt, cuối cùng nước mắt cũng theo hốc mắt chảy xuống dưới.

"Chú cảnh sát, chị Minh Châu nhà tôi thế nào rồi," Thu Tử Thiện vừa tới cửa, không đợi cảnh sát nói chuyện, liền túm chặt lấy quần áo hắn, vốn là vạt áo thẳng thớm lại bị nắm nhăn nhúm hết.

Vị tiểu cảnh sát được phái đến này là người vừa mới tiến vào Sở không lâu, nếu không phải đêm nay hơn phân nửa cảnh sát đã ra ngoài làm nhiệm vụ thì việc này cũng sẽ không đến phiên hắn. Hắn cũng chỉ là một thằng con trai hai mươi mấy tuổi, gặp một cô bé xinh đẹp thế này túm lấy áo hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, đáng thương hỏi chuyện của chị mình.

Tâm của chú cảnh sát thuận thế liền mềm ra, còn đâu mà để ý chuyện cô túm lấy quần áo của mình. Bạch Phú Mỹ liền nhân cơ hội đi lên, lôi kéo cô khuyên: "Thiện Thiện, cô đừng như vậy, tôi nghĩ chị cô nhất định sẽ không có việc gì."

Nhưng ngay lúc kéo Thu Tử Thiện ra, bịch xốp trong tay Bạch Phú Mỹ đột nhiên bị tuột ra, hộp canh bên trong lập tức bị đổ ra. Tuy rằng đó chỉ là một hộp canh nhỏ, nhưng mà nước bên trong cũng không ít, lập tức đổ hết lên người chú cảnh sát.

Thu Tử Thiện lúc này "Vừa đúng" bị Bạch Phú Mỹ kéo ra nên cô tránh thoát được một kiếp. Vị cảnh sát nhìn thoáng qua ống quần dính chất lỏng của mình, mặt thiếu chút nữa liền tái luôn.

Thu Tử Thiện đang im lặng đột nhiên lại nức nở, thanh âm thê thảm lại mang theo đáng thương: "Vốn tôi còn tính mang bữa an khuya cho chị Minh Châu ăn, chúng tôi mới đó còn trò chuyện vui như vậy, sao chị ấy lại đột nhiên nằm viện thế này."

Thấy cô như vậy, thiên tính muốn an ủi của đàn ông trên người tiểu cảnh sát liền xông ra, hắn không bận tâm lau dọn thứ dính trên người mình, nhanh chóng an ủi: "Chị của em không có việc gì, chỉ bị chút kinh hách thôi."

Động tĩnh bên ngoài làm vị nữ cảnh sát ngồi bên trong phòng cũng mở cửa ra, đầu tiên nhìn thoáng qua hai cô gái, rồi thoáng nhìn quần của anh cảnh sát, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Đinh, anh bị làm sao vậy?"

Tiểu Đinh tùy ý khoát tay, không bận tâm nói: "Không có việc gì, không có việc gì, không cẩn thận chút thôi."

Đầu sỏ gây nên là Bạch Phú Mỹ liền nhanh chóng cúi đầu, ra vẻ ăn năn hối lỗi.

Nhưng nữ cảnh sát sát vẫn tiếp tục truy vấn: "Nếu không anh đến toilet xem một chút đi, chắc không bị phỏng chứ. Tôi thấy đây chắc là canh nóng." Nhìn nữ cảnh sát này tuổi cũng không lớn, xem cũng gần gần tuổi với Tiểu Đinh, tại sòng bạc luyện hai năm hoả nhãn kim tinh, vẫn có phát huy tác dụng. Chỉ nghe Thu Tử Thiện ôn nhu nói: "Chị, hay là chị theo giúp anh này một chút đi, em có thể vào phòng giúp chị Minh Châu."

"Thì ra em là người nhà Minh Châu à, tốt lắm, các em nhanh vào phòng đi, ngồi trò chuyện với cô ấy, đêm nay cô ấy bị kích thích không nhỏ đâu."

Đợi nữ cảnh sát lòng tràn đầy vui mừng cùng Tiểu Đinh đi thu thập quần áo, Thu Tử Thiện liền đẩy cửa đi vào phòng. Cô quay đầu phân phó Bạch Phú Mỹ: "Cô đứng ngay cửa canh chừng, tôi muốn cùng chị Minh Châu ôn chuyện thật tốt."

Hà Minh Châu mới vừa rồi còn nằm nghiêng hướng về cửa sổ, lúc này nghe được giọng nói quen thuộc, lập tức quay người nhìn về phía Thu Tử Thiện.

"Sao cô lại tới đây?" Hà Minh Châu vẻ mặt cảnh giác nhìn Thu Tử Thiện. Giống như Thu Tử Thiện hiểu được, Hà Minh Châu tùy thời chuẩn bị hại chính mình thì Hà Minh Châu cũng chưa từng yên tâm với Thu Tử Thiện. Hai người các cô tùy thời chờ đợi cơ hội, một khi bắt lấy cơ hội sẽ không chút do dự đẩy đối phương xuống địa ngục.

"Nghe nói chị nằm viện, tôi tự nhiên muốn đến thăm chị." Thu Tử Thiện nhìn ả, dưới đáy lòng thì đang suy nghĩ làm cách nào để Hà Minh Châu sửa miệng.

"Cô có tâm tốt như vậy sao, cô là chồn..." Ả đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức dừng lại, lời muốn nói trong lòng cũng không tiếp tục nói ra. Mà lúc này ánh mắt ả sáng quắc nhìn cô gái đứng đối diện, cùng lắm mới hơn một tháng mà thôi, nhưng Thu Tử Thiện cho ả cảm giác cô giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Vốn lúc nào cũng trang điểm lòe loẹt nay lại biến thành đơn giản tinh xảo, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, con ngươi đen bóng khi nhìn Hà Minh Châu lại trở nên phá lệ ám trầm, phấn môi hơi hơi gợi lên, tựa hồ như có tâm sự. Bộ dáng cô xinh đẹp có chút quá đáng, lại khiến trong lòng Hà Minh Châu bốc hỏa.

Hà Minh Châu không thể không thừa nhận, từ nhỏ đến lớn, ả trừ bỏ ghen tị thân phận của Thu Tử Thiện, thì ả cũng ghen tị tướng mạo của cô. Cho nên sau khi Thu Tử Thiện lên trung học lại học được cách trang điểm không giống ai, ả so với ai khác đều cao hứng.

Nhưng hiện tại không còn như lúc trước nữa, cô đã không còn là một cô bé ngốc hễ bị khích bác là lại làm chuyện ngu xuẩn nữa. Suy nghĩ trong lòng cô ngay cả Hà Minh Châu cũng xem không hiểu. Giữa lúc hai người không ngừng giao phong, trong lòng ả bắt đầu e ngại giằng co với một Thu Tử Thiện xa lạ như vậy.

"Là cô sao? Cô cho những người đó đến bao vây tôi, thậm chí còn sai bọn họ đến luân phiên cưỡng bức tôi" Đôi đồng tử của Hà Minh Châu hơi phóng đại, giọng nói hơi khàn mang theo đao phong sắc bén.

Thu Tử Thiện đột nhiên cất bước tiến lên, mắt lạnh nhìn Hà Minh Châu. Trong ấn tượng của cô, miệng lưỡi Hà Minh Châu luôn luôn khéo như rót mật.

Lúc nãy cô có nghe Hòa Khai nói, vì phòng ngừa mấy tên côn đồ đó khinh suất, kỳ thực hắn cũng cố ý dặn dò mấy người đó không được uống rượu, đừng làm ra chuyện gì xúc động, nhưng lại cố tình truyền đến tin tức Hà Minh Châu bị rồi.

"Không phải tôi, có điều tôi đến đây là muốn chị thay đổi chủ ý," Thu Tử Thiện cẩn thận quan sát gương mặt của ả, hy vọng có thể từ mỗi tiếng nói, cử động của ả nhìn ra sơ hở, nhưng người này rất bình tĩnh, chứng tỏ ả quả thật không có bị.

Hà Minh Châu lúc này nhìn thoáng qua cửa, biểu tình có chút đắc ý lại mang theo vài phần đùa cợt nói: "Như thế nào, em trai cô phái người đến cường gian tôi xong, cô lại tính đến bịt miệng tôi. Vậy cô chuẩn bị lấy cái gì để đàm phán."

Lúc nảy ả thoáng vươn mình hoạt động vài cái, điều chỉnh tư thế bản thân, khoanh tay trước ngực ung dung nói: "Bên ngoài đang có hai cảnh sát, chỉ cần tôi với bọn họ, người phía sau màn này chính Thu Tử Hàn, cô đoán bọn họ có thể đi bắt người hay không?"

"Chị đừng xúc động, nếu chị thật sự làm như vậy, đối với mỗi người chúng ta đều có hại mà không có lợi. Chị từ nhỏ đến lớn luôn luôn thông minh, so với bọn tôi luôn biết làm thế nào lấy hay bỏ dở, không phải sao?" Thu Tử Thiện vô cùng bình tĩnh nói, nước mắt vừa rồi sớm đã không còn bóng dáng.

"Đúng vậy, tôi rất hiểu được việc lấy hay bỏ dở, đó là bởi vì tôi muốn có được thứ này thì phải buông tha cho thứ khác. Mà các người thì sao, hai chị em các cô chỉ có thứ không muốn, chứ chưa từng có thứ không chiếm được." trên mặt Hà Minh Châu lúc này mang theo một vể điên cuồng, ả dường như có thể trông thấy viễn cảnh bản thân mình chiến thắng Thu Tử Thiện.

Cho dù cô ta không ai bì nổi thì thế nào, hiện tại là ả nắm giữ quyền chủ động: "Vận mệnh của em trai cô giờ đang bị tôi nắm giữ trong tay, nếu để mọi người biết chuyện này, cô cho là cổ đông cùng Ban Giám Đốc Trung Vực sẽ đồng ý để nó thừa kế Tập đoàn sao?"

Nói tới đây, trên mặt có phần tái nhợt của ả lại đột nhiên nhiễm lên một tầng hồng, Hà Minh Châu cười duyên hai tiếng: "À đúng rồi, tôi quên mất là giờ cô cũng đang làm ở công ty. Như vậy tôi nghĩ so với tôi, hẳn là cô càng thêm chờ đợi nó thân bại danh liệt đi, như vậy sẽ không còn ai chắn bước chân lên làm người thừa kế công ty của cô nữa."

Hà Minh Châu giống như đã trông thấy cảnh tượng tranh đấu nhau giữa hai chị em nhà họ Thu, ả thậm chí còn ra vẻ cổ động nói: "Tôi thật ra muốn hỏi một câu, cô tới đây là vì che giấu chuyện này, hay là muốn cho mọi người đều biết chuyện này."

Tuy rằng Bạch Phú Mỹ đang đứng ở cửa, gắt gao nhìn chằm chằm khung cửa sổ nhỏ trong phòng bệnh, nhưng trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi. Cô nghe thấy Hà Minh Châu khi thì đắc ý khi thì điên cuồng, khi thì mang theo giọng nói mê hoặc, vì Thu Tử Thiện lo lắng, cũng vì Thu Tử Hàn lo lắng.

Cô nàng không hiểu chuyện ở trong công ty, chuyện thừa kế này nọ, nhưng cô biết, tiền có thể làm cho người ta điên cuồng.

Nhưng cô không muôn thấy Thiện Thiện điên cuồng.

Thu Tử Thiện vẫn im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn Hà Minh Châu, ánh mắt cô không gợn sóng không sợ hãi cục diện đáng buồn này, ngay cả con ngươi đều nằm yên một chỗ.

Sau khi Hà Minh Châu im miệng, trong phòng xuất hiện sự yên tĩnh tịch mịch ngắn ngủi.

Sau đó Thu Tử Thiện cử động, cô bỗng nhiên sải từng bước đến phía trước, duỗi tay ra bắt được mái tóc dài rối tung của Hà Minh Châu, cô kéo mạnh tóc làm cho Hà Minh Châu đau đến độ không nói nên lời.

Cô tàn nhẫn nói: "Hà Minh Châu, xem ra khách khí đối với chị là vô dụng. Được rồi, tôi nói cho chị biết, tôi đến đây không phải vì cùng chị thương thảo cái gì cả, chuyện này chị không muốn nghe cũng phải nghe."

"Chị sẽ không muốn cho tất cả mọi người biết chị bị cưỡng bức tập thể chứ."

Thu Tử Thiện khí lực quá lớn, Hà Minh Châu chỉ có thể lấy tay nắm lại tóc mình để cho da đầu không bị thương. Ả run run nói: "Tôi không bị cưỡng bức tập thể, cô đừng hòng uy hiếp được tôi."

"Ha ha," Thu Tử Thiện khinh miệt nở nụ cười, giọng điệu ôn nhu săn sóc nói: "Nhưng ai biết đâu, đến lúc đó mặc kệ mọi người biết chị bị hay không, đều chỉ nhớ kỹ chị là một người phụ nữ bị người ta luân phiên cưỡng bức."

"Không phải chị thích chơi đùa thủy quân (*) trên Internet sao? Chân tướng trước mặt lời đồn đại hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, tất cả mọi người chỉ biết nhớ kỹ chân tướng bọn họ cảm thấy hứng thú. Mà đến lúc đó, khi người khác nhắc đến chị, họ chỉ nói, à, chính là cái ả bị người ta luân phiên cưỡng gian, Hà Minh Châu."

(*): Thủy quân là nhân viên mạng làm thuê cho công ty PR mạng, mở topic tạo thế cho người khác.

Nói xong cô liền thả mạnh tay, đầu Hà Minh Châu cũng theo quán tính đụng mạnh vào vách tường, một tiếng "rầm" nặng nề mà hữu lực khiến Bạch Phú Mỹ đang đứng giữ cửa cũng rung lên.

Sắc mặt Hà Minh Châu lập tức trở nên trắng bệch, làm sao ả có thể không biết hiện tại tốc độ truyền bá trên Internet nhanh như thế nào, ả nhìn thoáng qua Thu Tử Thiện, ả biết Thu Tử Thiện thật sự sẽ làm như vậy.

Thu Tử Thiện thản nhiên nói: "Không phải chị thích Dung Trạch sao? Vậy chị cho rằng anh ta sẽ tiếp tục ở cùng một chỗ với một người phụ nữ bị người ta thay nhau cưỡng gian sao? Huống hồ cho dù anh ta nguyện ý, chị cho rằng người nhà họ Dung sẽ nhận người như vậy làm con dâu sao?"

Nhìn hai má Hà Minh Châu trắng giống như giấy bạc, Thu Tử Thiện biết, mình đã bắt được bảy tấc của Hà Minh Châu.

"Trừ bỏ tiến vào nhà họ Thu là không có khả năng, chị nói ra điều kiện của mình đi." Thu Tử Thiện thấy uy hiếp đã được được rồi, không hề vô nghĩa mà trực tiếp khai bảng giá với Hà Minh Châu.

Cô không có khả năng trông cậy vào vài câu uy hiếp liền thay đổi được tâm ý Hà Minh Châu, cho nên cô quyết định tung một dây leo.

Hà Minh Châu ngẩng đầu dùng biểu tình oán độc nhìn Thu Tử Thiện, ngay lúc Thu Tử Thiện nghĩ rằng ả sẽ cự tuyệt mình thì nghe ả chậm rãi mở miệng nói: "Tôi muốn có một khoản tiền, một số tiền lớn."

"Được, chị muốn bao nhiêu?"

"Tám trăm vạn."

Thu Tử Thiện tức giận ha ha nở nụ cười, chị ta đang sử dụng công phu sư tử ngoạm sao. Vì thế cô lạnh lùng nói: "Không có khả năng, nhất thời tôi không lấy ra được số tiền lớn như vậy, cũng không gom góp được."

"Tôi chỉ cần tiền." ánh mắt Hà Minh Châu vẫn oán độc như cũ, nhưng ả sẽ không bởi vì nhất thời phẫn nộ mà trở nên mất đi lý trí.

Cho dù ả thật đem chuyện này tuôn ra thì thế nào, sự thật là đám lưu manh chỉ phi lễ ả, cũng không có thật sự cường bạo, muốn thật sự đi cáo án, chỉ sợ ngay cả hình phạt đều không đủ trình độ. Hà Minh Châu hiểu, Thu Tử Thiện hoàn toàn là vì thanh danh của Thu Tử Hàn mà lo lắng, mới đến đây bàn điều kiện với ả.

"Tôi chỉ có thể cho chị năm trăm vạn, đây là số tiền lớn nhất rồi, chị đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Được, năm trăm vạn thì năm trăm vạn, trước buổi tối ngày mai tôi muốn trông thấy tiền."

Thu Tử Thiện cắn răng nhìn ả, nhưng trong lòng lại càng không ngừng nhớ lại, tiền mừng tuổi từ nhỏ đến lớn của cô đều được gửi tiết kiệm, bây giờ cô cũng có thể huy động tài chính. Đương nhiên trên tay Thu Tử Hàn có tiền, cô cũng nghĩ sơ qua một phen.

Cuối cùng, cô lạnh lùng nói: "Tôi có thể cho chị tiền, nhưng chị phải tuân thủ hứa hẹn quản tốt cái miệng của mình, đừng có cùng bất kì người ngoài nói chuyện này. Bằng không, tôi sẽ làm cho chị biết chữ chết viết như thế nào."

Đúng lúc này, Bạch Phú Mỹ lặng lẽ nói, "Cảnh sát đã trở lại."

--- --------

"Chị Minh Châu, chị nghỉ ngơi cho tốt, đừng thương tâm quá," Thu Tử Thiện ngồi ở đầu giường hơi thương tâm nói.

Nữ cảnh sát thấy bộ dáng này của cô thì thấy có chút đáng thương, liền an ủi nói: "Em yên tâm, chúng tôi nhất định bắt được tên tội phạm đó."

Thu Tử Thiện cầm chặt tay cô ta, giọng điệu tất cả đều là cảm kích: "Chị, thật sự cám ơn các chị đã cứu chị Minh Châu. Các chị nhất định phải bắt được kẻ xấu đó đấy."

Đợi một lát sau, Hà Minh Châu liền xa xôi mở miệng: "Thiện Thiện, đã trễ thế này rồi, em đi về trước đi. Bằng không trở về tối quá, có thể nguy hiểm."

Tiểu Đinh ở bên cạnh cũng nhanh miệng nói: "Đúng vậy, trễ quá hai cô bé như các em về cũng không an toàn. Hai em cứ về trước đi, đợi cô Hà trình báo xong, chúng tôi cũng sẽ đưa cô ấy trở về."

Dưới tình huống Thu Tử Thiện "Không nỡ" cộng với Hà Minh Châu mọi cách "Khuyên can", hai người cuối cùng cũng đi ra cửa phòng.

Lúc bọn họ ra khỏi cửa, trông thấy một cô lao công đang lau dọn vết nước canh bị đổ trên sàn.

Thu Tử Thiện liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Thật sự là đáng tiếc, lãng phí một trăm đồng tiền của tôi."

Bạch Phú Mỹ đứng bên cạnh cô, không dám nói gì. Đây là canh y tá người ta dùng để ăn khuya, Thu Tử Thiện quăng một trăm đồng mua lại, sau đó liền hắt lên người tiểu ca cảnh sát.

Thu Tử Thiện không chút do dự cất bước rời đi, trong hành lang trống trải quan quẩn tiếng cộp cộp của giày cao gót trên chân cô.