Đã Có Tôi Bên Em

Chương 41: Sự trở về



Có những thứ đã là dĩ vãng con người ta chỉ muốn quên đi để bắt đầu lại một cuộc sống mới.

Có những người không muốn gặp lại để khơi gợi nỗi đau nhưng số phận đã định không thể không đối mặt.

Tử Phong vẫn như mọi ngày hôm nay lại đến tập đoàn làm việc. Đã cáchmấy ngày anh cho người điều tra về thân thế của Kỳ Quân nhưng vẫn khôngthấy tin tức gì đặc biệt. Ngoài thông tin đã biết ra, một chút thông tin trước khi Kỳ Quân được ông bà Dương nhận về nuôi cũng không có.

Như vậy có thể nói là có người cố che giấu hay xác thực thân phận Kỳ Quân không có gì đặc biệt.

Tử Phong anh đây tuyệt đối không tin, một con người lí nào lại không có nguồn gốc. Cho dù là đứa trẻ mồ côi cũng sẽ có một chút thông tin vềgia đình vì sao Kỳ Quân lại không.

Tiếng gõ cửa vang lên, Tử Phong cũng không buồn ngẩng đầu lạnh lùng đáp gọn:

- Vào đi!

Tiếng bước chân 3K vang lên từng bước liền tiến đến bàn làm việc của Tử Phong. Trên bàn Tử Phong liền xuất hiện tờ báo cùng một tập tư liệu. Tử Phong nhíu mày cầm tờ báo lên xem, hôm nay anh ra khỏi nhà từ sớm đểđón Tâm Di nên không đọc báo.

- Chủ tịch đây là tin tức về ôngHạo Ưng và cả tin tức về Kỳ Quân mà cậu nhờ tôi điều tra._3K nhàn nhạtđáp có chút căng thẳng.

- Ông ta lại về nước, xem ra tôi cũng muốn một lần được thỉnh giáo tiền bối._Tử Phong nhếch môi cười.

Ba Hạo Minh là một con người bí ẩn khó tiếp cận, những chiến tích oanhliệt trên thương trường cũng không ít. Ông ta gây thù chuốc oán cũng vôsố kể, hầu hết những ai nghịch với ông ta đều không được sống tốt. Những đối thủ trụ vững được với ông ta cho đến bây giờ cũng chỉ đếm trên đầungón tay, đối thủ mạnh nhất vẫn là P&A. Mà người lãnh đạo P&Ahiện lại là hậu bối làm sao ông ta có thể cam tâm, ông ta vốn có dã tâmlớn muốn thâu tóm tất cả quyền lực cùng cổ phần của các tập đoàn danhtiếng.

- Tôi cảm thấy ông ta về lần này không phải vì chuyện kinh doanh._3K gõ gõ ngón tay lên bàn hơi suy nghĩ.

- Tôi cũng nghĩ vậy, ông ta về chắc chắn để giải quyết chuyện có thể sẽ uy hiếp đến tiền đồ cùng danh vọng hiện giờ._Tử Phong ngã người khẽnhắm mắt hướng mặt lên trần nhà.

- Vậy có cần để ý đến động thái của ông ta hay không?

- Có nhưng cũng không cần quá khẩn trương._Tử Phong mặt không đổi sắc thần thái lãnh đạm.

- Vì sao? Không phải cậu bảo ông ta rất thủ đoạn hay sao?

- Vì ông ta mới về chắc chắn sẽ có nhiều dư luận tạm thời sẽ không hành động ngay đâu, không chừng sẽ chơi trò doanh nhân thành đạt một thờigian._Tử Phong một chút nghi ngại cũng không có.

3K nhíu mày một cái cố nuốt trôi hết ý Tử Phong vừa nói, sắc mặt lập tức trở về bình thường hơi trầm tư suy nghĩ.

- À đúng rồi mấy ngày tới cậu đi công tác có cần tôi đi theo không?

- Không cần, anh ở lại để tâm đến Tâm Di một chút sẵn tiện tìm hiểu về cô nhi viện Lạc Dương.

Tử Phong khẽ thở dài, anh thật sự không an tâm khi để Tâm Di ở lại mộtmình. Nhưng vì công việc anh vẫn phải rời đi, đây là một hợp đồng hợptác không nhỏ. Tại sao anh lại cảm thấy trong tâm bất an, anh không mong trong thời gian tới không có anh bên cạnh Tâm Di lại xảy ra chuyện. Anh không ở bên cạnh khó tránh khỏi Hạo Minh tiếp cận Tâm Di nhưng trongtình hình hiện tại có lẽ cậu ta sẽ chẳng làm gì tổn hại đến cô.

- Cậu vì sao lại muốn điều tra thân thế của Kỳ Quân.

3K thắc mắc đã lâu không hiểu vì sao Tử Phong lại muốn điều tra thânthế của Kỳ Quân. Nếu Kỳ Quân đã là em trai Tâm Di có gì phải điều tratrừ phi mối quan hệ kia có vấn đề.

- Bởi vì tôi hoài nghi thân thế của Kỳ Quân không tầm thường.

3K không những không được giải đáp thắc mắc còn tăng thêm tính tò mò.Xưa nay, Tử Phong bảo làm gì anh ta sẽ làm cái đó bây giờ cũng vậy chỉcó điều gan anh ta lớn hơn thấy khó hiểu liền hỏi. Anh ta biết Kỳ Quânkhông phải em ruột Tâm Di bất quá cũng là một đứa trẻ bình thường có gìphải điều tra. Nhìn dáng điệu Tử Phong rõ ràng bảo anh ta tự mình điềutra lấy, không điều tra được thì cũng không cần phải hỏi nhiều làm gì.

3K gật đầu đã hiểu, nhiệm vụ quan trọng sắp tới của anh ta chính làthay Tử Phong giải quyết một số công việc ở đây đồng thời làm vệ sĩ ngầm bảo vệ Tâm Di. Nghĩ lại nhiệm vụ này không hề nhẹ. Cơ mà Tử Phong không cần anh ta đi theo thì anh ta không cần phải xa Phương Tuyết, như vậyrất tốt rất hợp ý anh ta. Tốt nhất đừng để Tử Phong phát hiện ý địnhmang tính lười biếng của anh ta nếu không dù có mười 3K Tử Phong cũnglôi theo để trừng phạt.

- Được rồi tôi sẽ tỉ mẫn điều tra, sẽ tận lực bảo vệ Tâm Di._3K cười bất lực.

- Tốt! Đừng để tôi biết anh lười biếng.

Tử Phong liếc mắt nhìn 3K cảnh cáo, đừng tưởng anh không biết ý nghĩcủa anh ta. Chẳng qua Tử Phong biết rõ năng lực của 3K cho dù có lườibiếng anh ta cũng sẽ hoàn thành công việc một cách tốt nhất. Chính điềunày đã khiến 3K trở thành một trợ lí đắc lực. Một câu của Tử Phong khiến tóc tai 3K dựng đứng, anh ta quả thật xem thường Tử Phong.

- Chủ tịch, tôi nào dám.

Tử Phong lãnh đạm không quan tâm liền tiếp tục hướng mắt vào máy tínhvà bản hợp đồng sắp tới phải kí kết. 3K biết thân biết phận chào mộttiếng liền đi ra ngoài.

-----------------------------

Tại sân bay, một cặp nam thanh nữ tú đang đứng chờ một chuyến bay hạcánh. Không lâu sau từ bên trong liền đi ra một người đàn ông trungniên, ông ta đeo kính đen diện trên người bộ âu phục đen toát lên vẻnghiêm nghị cùng lãnh khốc. Theo sau ông ta là hai người cận vệ đen toàn tập.

- Ba mới về, khỏe chứ ạ?_Hạnh Nghi mỉm cười bước đến trước mặt ông Hạo Ưng.

- Ừm vẫn khỏe._ông ta khẽ nhếch môi lãnh đạm đáp trả.

Từ trước đến giờ cho dù là con ông ta cũng không tỏ vẻ yêu thương huống hồ đối với ông ta Hạnh Nghi chỉ là một con cờ. Đối với ông ta chỉ cótiền tài cùng danh vọng. Trong tâm ông ta một chút tình cảm cũng khôngcó, nếu theo cách đánh giá của Hạo Minh thì ông ta là người không tim,không nước mắt.

- Ba về bao lâu?_mặt Hạo Minh không đổi sắc trên mặt cũng là tảng băng dày không kém.

- Khi xong việc ta sẽ đi! Các con cũng nên làm những chuyện mà ta đã giao cho đi!

Ông Hạo Ưng nhẹ giọng đáp liền bước vào bên trong xe ô tô đã chờ sẵn,hai người cận vệ cũng bước theo sau nhanh chóng giục tài xế chạy đi. Hạo Minh cùng Hạnh Nghi nhìn nhau cũng không biết phải nói cái gì. Nhìnđiệu bộ của ông ta hai người không thể đoán được rằng ông ta đang nghĩgì. Sự im lặng chính là sự đáng sợ nhất. Mỗi lần ông ta ra mặt giảiquyết công việc liền đem đến cho họ một hồi khiếp sợ.

Hạnh Nghi cùng Hạo Minh cũng tiến vào bên trong xe của Hạo Minh. Hai người khẽthở dài họ mãi chần chừ chưa làm theo những gì ông ta dặn dò cũng khôngbiết rằng lần này ông ta về lại muốn giở trò gì.

- Anh HạoMinh, anh nghĩ ba định làm gì?_Hạnh Nghi có chút bối rối cũng không biết vì sao thần thái Hạo Minh không có gì biến đổi.

- Anh khôngquan tâm miễn sao ông ta đừng xen vào việc của anh là được._Hạo Minh đáy mắt có chút hoang mang nhưng vẫn điềm tĩnh đáp.

- Em nghĩ kế hoạch kia em phải tiến hành rồi.

- Em định làm gì?

- Vào nhà họ Du như lời ba nói.

Hạo Minh liếc mắt kinh ngạc nhìn Hạnh Nghi, cô tìm cách nào để vào được nhà họ Du nếu lúc trước không có Tâm Di thì ý định của cô chính là tiếp cận Tử Phong. Nhưng trong thời gian ngắn kế hoạch kia liền sụp đổ, TửPhong đã có Tâm Di cơ hội Hạnh Nghi tiếp cận hoàn toàn không có. HạoMinh cũng đã cố tách Tâm Di ra nhưng xem ra cho dù cố cách mấy cũngkhông tách được họ, thật chất Hạnh Nghi không có khả năng chen chân vàotim Tử Phong.

- Em làm cách gì để bước vào đó?_Hạo Minh chăm chú nhìn đường giữ vững tay lái, giọng nói có chút tò mò cùng lo lắng.

- Nếu không thể lấy thân phận hiện tại để tiếp cận Tử Phong thì cứ trởvề với thân phận khác._Hạnh Nghi khẽ cười một cái đáy mắt chứa tia cảmxúc phức tạp nhìn sang Hạo Minh.

Khóe môi Hạo Minh giật giậtmuốn nói gì đó nhưng lại thôi, Hạnh Nghi muốn làm thế nào cũng được chỉcần không tổn hại đến bản thân cô thì cứ việc.

Chiếc xe nhanhchóng đến trước biệt thự nhà họ Doãn, Hạnh Nghi cùng Hạo Minh nhanhchóng xuống xe để vào trong cùng với ông Hạo Ưng.

---------------------------------Tại nhà họ Dương, ông Dương Thanh đang chăm chú đọc báo liền giật thótngười. Bàn tay ông run run cầm tờ báo cố đẩy gọng kính trên sóng mũi đểnhìn cho rõ. Đáy lòng ông liền dâng lên sự lo âu không rõ nguồn gốc.Người đàn ông đó sau nhiều năm biến mất liền trở về, ông ta trở về làmgì? Mặc dù biết thế lực ông ta không nhỏ muốn đi đâu có khó gì nhưng ông Dương Thanh vẫn có chút ngờ vực. Bình thường ông ta chỉ hoạt động ởnước ngoài, bây giờ lại trở về chắc chắn có điều không lành.

Năm đó trước khi ông Diệp qua đời khi trút hơi thở cuối cùng còn căn dặn ông đừng để người đàn ông này biết được thân phận của Thiên Tư. Nhưngchi tiết này ông đã không nói cho Tử Phong biết, ông nghĩ rằng chuyện đã qua cứ để nó qua dù sao mọi thứ về nhà họ Diệp đã chìm vào dĩ vãng thìcứ để nó ngủ mãi ở đó. Nhưng dù không muốn nó xảy ra thì cũng đã đến lúc phải chấp nhận đối mặt, ông chỉ mong rằng người đàn ông kia không biếtđến sự tồn tại của Thiên Tư.

- Ông vì sao sắc mặt kém như vậy?_ bà Ngọc Hoa nhẹ nhàng đưa cốc nước đến trước mặt ông Dương Thanh

- Người đàn ông đó đã trở về._ông Dương Thanh khẽ thở dài một tiếng.

Cả bà Ngọc Hoa hiện giờ cũng có chút lo sợ, họ rất muốn tách khỏi cáinơi này để người đàn ông kia đừng biết đến sự tồn tại của Thiên Tư nhưng quá khó. Họ có thể để cô sống yên vui đến hiện giờ đã là một may mắnlớn. Họ không tiền không thế có thể làm gì đây, họ nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng không có chứng cứ thì lấy gì buộc tội.

- Vậy ông tính như thế nào?

- Tạm thời cứ như vậy, đã nhiều năm ông ta không về nước lần này ông ta trở về âu cũng là chuyện bình thường không cần quá căng thẳng.

- Nhưng...con bé ở rất gần đó, ông không sợ..._bà Ngọc Hoa đan chặt hai bàn tay, trên khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng.

- Đã có Tử Phong tôi nghĩ con bé sẽ không sao._ông Dương Thanh nhẹ vỗ vào bàn tay bà Ngọc Hoa để trấn an.

Dẫu biết một ngày nào đó sẽ có nguy hiểm cho Tâm Di nhưng họ không thểcho cô biết nguy hiểm đó. Sự im lặng đã làm cô sống một cuộc sống vô ưuvô lo cho đến bây giờ, nếu mọi sự vẫn tốt như bây giờ thì họ không có gì để lo. Trái lại bây giờ sự nguy hiểm của cô càng đến gần có chắc TửPhong bên cạnh đã bảo vệ được cô?

-------------------------

Những thời khắc yên bình đối với Tâm Di rất dài, đối với cô thì đời bao giờ chẳng đẹp vì bên cạnh cô luôn có Tử Phong. Thế mà hôm nay cô lạithấy trời u ám lạ kì, đơn giản vì cô đang cùng 3K tiễn Tử Phong đi côngtác. Anh đi đến hai tuần, đối với Tâm Di thời gian này thật lâu. Nhưngtrước mặt Tử Phong cô vẫn cười rất tươi, cô không muốn anh lo lắng chocô. Anh suốt ngày bên cạnh cô cũng không tốt, anh có công việc của anhcô có thể hiểu .

- Anh nhớ chăm sóc sức khỏe đó, đừng mãi làm việc mà quên ăn quên ngủ._Tâm Di nắm tay Tử Phong đi đến nhà chờ.

- Anh chỉ đi có hai tuần rất nhanh sẽ về, không cần phải nghiêm trọng như vậy._Tử Phong khẽ cười.

Miệng thì nói như vậy nhưng anh cảm thấy hai tuần quá lâu, anh thậtmuốn mang cô theo. Anh có một dự cảm lạ thường, tại sao anh cảm thấy đilần này giống như sẽ lại để mất cô lần nữa.

- Em chỉ nói như vậy thôi, khi đến nơi nhớ gọi cho em đó.

- Được rồi anh không quên nhiệm vụ đó đâu.

- Thưa chủ tịch đã đến giờ lên máy bay._người cận vệ đi theo Tử Phong lên tiếng nói.

- Được, tôi biết rồi!_Tử Phong xoay sang người cận vệ gật đầu một cái.

- Em ở lại nhớ chăm sóc bản thân thật tốt!_Tử Phong đặt lên trán Tâm Di một nụ hôn tậm biệt.

- Em tự lo được._Tâm Di nở nụ cười.

Tử Phong thở hắc một cái cười nhẹ liền vẫy tay tạm biệt Tâm Di xoayngười đi vào trong. Tâm Di nhìn theo bóng dáng anh mà có chút quenthuộc, hình như cô cũng đã tiễn ai một lần như thế này thì phải. Hìnhảnh thoáng hiện qua làm Tâm Di choáng váng sắp ngã.

3K thấy vậy liền đỡ lấy vai cô, nhìn đến sắc mặt Tâm Di kém đi anh liền có chút hoảng sợ.

- Tâm Di em sao vậy?

- Em không sao chắc là ở đây người đông quá nên em hoa mắt chóng mặt một chút.

3K thở phào nhẹ nhõm, khẽ lắc đầu. Anh ta thầm nghĩ, cô gái này rốtcuộc là làm sao mà mỗi khi ở gần sau khi rời xa liền khiến người takhông thể nào an tâm. Hèn gì Tử Phong một bước cũng không muốn rời, luôn muốn che chở bảo vệ cô. Cũng may là Tử Phong đã lên máy bay nếu thấytình cảnh như vừa rồi còn yên tâm ra đi sao, không chừng Tử Phong khôngkìm lòng được liền hủy bỏ chuyến bay kia.

- Được rồi, để anh đưa em về. Nếu thấy em trong tình cảnh này Tử Phong sẽ không an tâm để đi đâu.

- Em không sao, anh nhớ đừng nói với anh ấy._Tâm Di cố đứng thẳng người nở một nụ cười.

- Vậy em nhớ cẩn thận đừng để sinh bệnh, nếu Tử Phong về thấy em mấtsợi tóc nào cái mạng nhỏ của anh cũng giao cho cậu ta luôn._3K cười khổsở.

Tâm Di khẽ cười liếc mắt nhìn vào bên trong đã không cònthấy bóng dáng Tử Phong nữa. Tâm Di cùng 3K rời sân bay về nhà, trongmấy ngày tới cô phải tranh thủ đi khám bệnh và tìm cách nhớ lại đoạn hồi ức kia.

- Anh vì sao không đi với anh ấy?_Trong xe,Tâm Di không ngừng thắc mắc vì sao 3K không đi cùng Tử Phong.

3K bị hỏi đột ngột liền cứng người không biết đáp trả thế nào, tay láicũng có chút cứng lại. Chẳng lẽ lại nói anh ta nhận lệnh Tử Phong ở lạibảo vệ cô, điều tra thân thế Kỳ Quân. Dĩ nhiên không thể nói như vậy,anh ta cũng không ngu ngốc đến mức độ đó.

- À, bên này cũng có rất nhiều công việc anh được chủ tịch ủy quyền ở lại giải quyết.

Tâm Di gật đầu đã hiểu liếc mắt nhìn đường, hình ảnh cô tiễn Tử Phongđi lại hiện về. Anh chỉ trong chốc lát liền khuất xa cô, cô nhớ rất rõtừ nhỏ đến giờ chưa tiễn bất cứ ai đi xa vì sao lại có cảm giác cô đãtừng tiễn một người quan trọng ra đi. Cô nghĩ mãi cũng không ra vì saolại có những hình ảnh mờ nhạt kia hiện về khi Tử Phong vừa quay lưng.Đau đầu! Tâm Di thiếp đi trên xe trong thời gian chờ đợi 3K lái xe đưacô về nhà.

Sân bay đông nghẹt người, nơi đây vì sao không cómột ai Tâm Di quen biết. Cô chỉ thấy họ ôm hôn đưa tiễn nhau. Một cô békhóc sướt mướt tiễn một cậu bé ra đi.

- Anh Tử Phong anh không đi có được không?_cô bé tròn xoe mắt nhìn cậu bé, bàn tay bé tí nắm chặt tay cậu bé không buông.

- Bé Tư ngoan, anh chỉ đi học vài năm sau đó sẽ trở về với em._cậu bé nhẹ xoa đầu cô bé âu yếm nở một nụ cười.

- Được em sẽ chờ đến ngày anh trở về._cô bé mỉm cười yếu ớt nhìn cậu bé

- Thiên thần nhỏ rất ngoan! Anh sẽ lại về với em. Anh có cái này tặng em nhớ giữ thật kĩ đó.

Cậu bé lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền có hìnhngôi sao bạc, có thể tách ra làm hai bên trong rỗng chứa hình cô bé vàcậu bé. Cậu bé nhẹ nhàng đeo lên cổ cô bé như một lời hẹn ước.

- Cảm ơn anh nó rất đẹp em sẽ giữ thật kĩ._cô bé cười híp mắt nắm chặt sợi dây chuyền.

Cô bé ôm chặt cậu bé như không muốn rời, đôi trẻ tiễn biệt mà khiến lòng người đau xót.

- Tâm Di!

Tâm Di choàng tỉnh khi nghe tiếng 3K gọi, cô lại mơ một giấc mơ kì lạ.Sợi dây chuyền đó cô đã mơ thấy liên tục mấy tháng qua. Nó chỉ thoángqua rồi vụt mất, hôm nay cô liền mơ thấy cặn kẽ nó xuất phát từ cậu béđó. Sợi dây chuyền kia có quan hệ gì với cô? Cặp đôi bé nhỏ kia có canhệ gì đến cô vì sao cô luôn mơ thấy họ? Cặp đôi kia cô đã mơ thấy khi cô bị giam lỏng vô cớ, rốt cuộc cô bé đó có phải là bản thân cô không? Cậu bé đó là ai? Đầu óc Tâm Di rối tung đã sắp không hình dung được chuyệngì xảy ra quanh cô.

- Tới nhà rồi ạ?_Tâm Di mơ hồ hỏi 3K.

- Tới rồi , em vào đi!

- Cảm ơn anh đã đưa em về!

- Không có gì đây là nhiệm vụ của anh._3K ra mở cửa xe cho Tâm Di.

Cô vẫy tay chào 3K liền khuất sau chung cư, 3K lên xe liền gọi điệnthoại cho một cận vệ vẫn hay được Tử Phong giao cho nhiệm vụ bảo vệ TâmDi. 3K liền lái xe đến tập đoàn để giải quyết công viêc, công việc anhta phải làm quả đếm không xuể nếu Tử Phong không đi công tác có phải anh ta đã đỡ mệt rồi hay không.

-----------------------------

Sau mười mấy tiếng ngồi máy bay, cuối cùng Tử Phong cũng đến nơi. Anhđược đối tác chuẩn bị sẵn phòng tiếp đãi chu đáo. Sau khi nghỉ ngơi đàng hoàng việc đầu tiên của anh chính là gọi cho Tâm Di cùng gia đình.

Những lần trước anh đi công tác có khi cả tháng cũng không cần lo lắng gì, vì sao bây giờ có nhiều nỗi lo như vậy.

Tử Phong nhanh chóng gọi vào số của Tâm Di nhưng vì sao không thấy aibắt máy. Cô đang làm gì hay đã xảy ra chuyện gì? Tử Phong kiên trì giữmáy mong giọng nói dịu dàng từ cô, sự kiên nhẫn cùng lo lắng của anh đãsắp đạt đến cực hạn.

Tử Phong nhìn vào màn hình điện thoại tắtngấm tối đen, đã kết thúc cuộc gọi cũng không có ai bắt máy. Tử Phong cố dập tắt sợ hãi liền nhấn nút gọi lại lần nữa. Lần này rất nhanh liền có người bắt máy.

- Anh Tử Phong, anh đến rồi sao?_giọng nói trong trẻo có chút gấp gáp vang lên trong điện thoại.

Tâm Di ôm điện thoại chờ Tử Phong gọi đến không biết vì sao liền ngủ quên. Vì thế cô đã bỏ lỡ mất một cuộc gọi của anh.- Anh đến rồi, em vì sao bây giờ mới bắt máy?

Tử Phong thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng Tâm Di, cô thật biết cách làm cho người ta lo lắng.

- Chết! Lúc nãy em ngủ quên nên không kịp bắt máy, làm anh lo lắng sao?_Tâm Di khẽ cười khi nghe giọng Tử Phong đầy lo lắng.

- Ừ, nếu không có gì thì tốt, anh gọi để nói em biết anh đã đến nơi thôi.

- Hi hi lần sau em sẽ không để anh lo nữa, em biết tự chăm sóc mà. Anh cũng chú ý sức khỏe đó.

- Được anh biết rồi, chắc cũng trễ rồi em ngủ sớm đi._Tử Phong nở nụ cười an tâm

- Tạm biệt anh!_Tâm Di nói xong liền cúp máy buồn bã ngã xuống giường.

Cô mới xa anh có một ngày liền nhớ đến như vậy, hai tuần quả là một thời gian không ngắn chút nào.

Tử Phong ngay sau khi tắt điện thoại liền tất bật lao vào làm việc quảthật anh mong công việc kết thúc càng sớm càng tốt. Hai tuần này khôngdài nhưng đối với anh lại vô cùng dài.

------------------------------

Sáng sớm, 3K đã đến trước chung cư để chở Tâm Di đến trường, khi không có Tử Phong nhiệm vụ này chính là của anh ta.

- Anh Key lần sau không cần đến đón em, trường rất gần em có thể tự đi một mình.

Tâm Di biết rõ Tử Phong rất quan tâm cô nhưng cô không muốn vì cô mà làm ảnh hưởng đến công việc và thời gian của người khác.

- Không sao em coi như đi taxi cũng được, coi anh như tài xế như vậy thì được rồi._3K nói đùa cười vô tội.

Bảo anh ta không đến đón cô thì làm sao có thể giao phó với Tử Phong.Mỗi lần nhắc đến Tâm Di thì Tử Phong căn dặn đủ điều, anh ta thật khôngbiết Tử Phong vì cái gì liền lo lắng đến như vậy. Hay do chuyện Tâm Dibị bắt lần trước nên sinh ra ảo giác. Tử Phong thì không thể lo lắng vuvơ, anh lo cái gì chắc chắn phải có căn cứ rõ ràng.

Tâm Di mỉmcười nghe lời 3K bước vào trong xe để anh ta đưa đến trường. Lần nào côcũng được Tử Phong đưa đi có lẽ đã thành thói quen, lâu lâu cô liền liếc nhìn bên cạnh. Nhưng hiện tại cô không thể nhìn thấy Tử Phong, anh đang ở cách xa cô cả nửa địa cầu.Tâm Di thất vọng liền quay mặt nhìn bênngoài.

3K khẽ cười một cái, anh ta liếc một cái cũng biết TâmDi vô cùng nhớ Tử Phong chỉ là không nói ra mà thôi. Cũng giống như anhta hiện tại cũng rất nhớ bạn gái mặc dù hằng ngày đều gặp.

- Em nhớ chủ tịch đến vậy sao?_3K giữ vững tay lái nhếch môi cười, mắt vẫn nhìn đường cũng không để ý thái độ Tâm Di.

- Có...có một chút._Tâm Di giật mình ấp úng liền không dám nhìn 3K.

Cô thật là dối lòng, không phải một chút mà là vô cùng nhớ. Nhưng côlàm sao thốt ra được những lời này. Cho dù có nói cô cũng chỉ có thể nói cho anh nghe mà thôi.

3K nghe Tâm Di nói cũng biết cô đang nói dối chỉ là anh ta không muốn chấp mà thôi. Cô gái nhỏ này xem ra vôcùng yêu Tử Phong cũng không uổng Tử Phong đặt tâm tư nhiều như vậy.

Đến cổng trường, Tâm Di liền bảo 3K dừng xe để cô tự đi vào. Tâm Dibước vào khỏi cổng trường liền có tiếng hô hoán dữ dội, cô không rõchuyện gì đang xảy ra đã bị một vòng tay kéo ngã vào lòng. Ngay sau đó,một chiếc xe đỏ chói vượt qua với tốc độ kinh người chạy vào bãi đỗ xe.Hạo Minh ôm lấy Tâm Di ánh mắt tức giận hướng theo chiếc xe vừa khuất.Tâm Di bị dọa cho sợ hãi, sao trong trường lại có người chạy xe với tốcđộ kinh người vậy chứ? Cô nhận thức được điều gì liền xoay mặt nhìn cáingười đã cứu cô lúc nãy.

Tâm Di kinh ngạc nhanh chóng thoát khỏi vòng tay kia, khuôn mặt điển trai có chút giá lạnh.

- Em không sao chứ? Lần sau cẩn thận một chút!_Hạo Minh nhìn chằm chằmTâm Di như muốn đem thân ảnh cô nhốt vào trong nhãn thần kia.

- Không sao, cảm ơn anh!_Tâm Di nhẹ cúi đầu nói lời cảm ơn.

Cô đã rơi vào vòng tay Hạo Minh hai lần rồi thì phải, một lần ở thưviện và lần thứ hai là lần này. Tâm Di chỉnh sửa lại váy áo rồi cùng Hạo Minh bước đi.

- Hôm nay sao Tử Phong không đưa em đi?_Hạo Minh nhẹ giọng hỏi ánh mắt không rời gương mặt cô.

- Anh Tử Phong đi công tác rồi ạ!

- À, ra vậy.

Hạo Minh cười một cái, quả thật giả tạo đã biết vẫn hỏi. Vừa biết TửPhong đi công tác cậu ta còn định sáng nay thuận tiện đưa cô đến trường. Thật không ngờ còn chậm hơn so với 3K. Cậu ta thật không thể xem thường tên trợ lí này, nếu anh ta mà đi học chắc chắn cũng sẽ theo sát Tâm Dimột bước không rời. Những người dưới quyền của Tử Phong không có một aitầm thường. 3K chính là một trợ lí cao cấp, một cận vệ cực kì trungthành.

Đi đến dãy lớp học Tâm Di vẫy tay tạm biệt Hạo Minh đivề lớp. Cô mãi nhớ không ra cái xe đỏ chói kia của ai, chiếc xe đó trông rất quen. Rõ ràng có tính ám sát người nên mới chạy với tốc độ này, cho dù không muốn giết cô cũng muốn làm cô bị thương. Không có Tử Phong bên cạnh cô quả thật gặp vô số nguy hiểm.

Tâm Di bước vào chỗ ngồi liền thấy Tiểu Kì lo lắng hỏi:

- Mặt mày bà sao vậy? Trông cứ xanh xao thế nào ấy?

- Tôi không có sao._Tâm Di thở dài một cái.

Cô không sao mới lạ vừa nãy bị chiếc xe kia dọa cho một trận thất hồnlạc vía. Chỉ nghĩ tới thôi cô liền không dám bước ra đường.

- Hay là bà nhớ anh Tử Phong quá nên mới như vậy?_Tiểu Kì nở nụ cười trêu chọc.

- Không có đâu bà đừng nói lung tung.

- Không có thật sao? Tôi thấy tôi nói trúng đến chín mươi phần trăm rồi đấy chứ.

- Cũng chỉ là một phần thôi.

Tâm Di thở dài liền kể hết chuyện xảy ra cho Tiểu Kì nghe. Tiểu Kì lolắng nhìn Tâm Di xem cô có bị thương tích chỗ nào không. Tâm Di lắc đầubảo không sao, chỉ là cô bị dọa tinh thần kém một chút thôi. Sáng sớm đã gặp chuyện xui xẻo.

- Bà nói cái gì xuýt chút bị xe tông trúng? Thế có bị làm sao không?_Tiểu Kì căng mắt nhìn xem Tâm Di có tổn hại gì không.

Cô thật không biết ai lại có lá gan lớn như vậy nhắm đến Tâm Di. Ngườinày đúng là xem thường Tử Phong nên mới dám làm như vậy.

- Đúng vậy nhưng vẫn còn may tôi được người ta cứu._Tâm Di giờ mới hoàn hồn.- Thế bà có nhận ra chiếc xe kia của ai không? Mà ai đã cứu bà?

- Tôi không nhớ biển số xe vả lại lúc đó tôi hoảng quá có nhớ cái gì đâu chứ. Người cứu tôi là anh Hạo Minh.

Tiểu Kì trợn mắt kinh ngạc khi nghe Tâm Di nói, cô thật có chút bàng hoàng cùng lo lắng.

- Bà biết tên họ Doãn đó sao?

Tâm Di nhíu mày khó hiểu không biết vì sao trong lời nói của Tiểu Kì không có chút hảo cảm nào đối với Hạo Minh.

- Cái gì mà tên họ Doãn? Bà cũng biết anh ta sao?

- Tôi không biết rõ anh ta chỉ nghe anh Thiên Ân kể sơ qua thôi_Tiểu Kì nheo nheo mắt nhớ lại lời Thiên Ân đã nói.

- Nói thế nào?_Tâm Di nổi hứng tò mò.

Tâm Di đã muốn tìm hiểu về con người này rất lâu rồi, cô vẫn chưa rõmối quan hệ giữa Tử Phong và Hạo Minh là thế nào? Là bạn hay thù?

Tiểu Kì đột nhiên không biết phải nói như thế nào, Thiên Ân từng nóiHạo Minh là đối thủ của Tử Phong. Nhưng họ còn có mối tình tuổi thơ tayba với hôn thê của Tử Phong. Nhưng tay ba cũng không phải bởi lẽ chỉ cóHạo Minh yêu Thiên Tư còn Thiên Tư và Tử Phong mới là một cặp. Thật sựgiữa Tử Phong và Hạo Minh có bao nhiêu ân oán chính Thiên Ân cũng khôngrõ. Tiểu Kì khẽ thở dài đột nhiên cảm thấy giống như lịch sử đang lặplại.

Tâm Di nghe Tiểu Kì nói về mối quan hệ kia liền trợn mắtkinh ngạc, hóa ra là vì có liên quan đến hôn thê của Tử Phong nên anhchưa bao giờ nói cho cô biết về mối quan hệ này. Cô lại cảm thấy mốiquan hệ này cũng có gì phải giấu cô, phải chăng Tử Phong còn yêu vị hônthê kia? Tâm Di lắc đầu xua đi ý nghĩ kia, cô gái kia đã không còn côlấy cái gì để ghen.

- Vì vậy bà nên nhớ không nên tiếp xúc quá gần gũi với Hạo Minh._Tiểu Kì lấy tài liệu ra tham khảo liền cảnh cáo Tâm Di.

- Bà lo cái gì chứ, tôi và anh ta cũng chỉ là bạn bình thường thôi._Tâm Di nở nụ cười xua đi ý nghĩ không tốt trong đầu Tiểu Kì.

- Tôi không cần biết bà với anh ta là quan hệ thế nào chỉ cần tránh xa anh ta ra thì được rồi._Tiểu Kì thờ ơ không quan tâm nhưng chất giọng đầy quan tâm cùng lo lắng.

- Tôi biết cân nhắc mà, vả lại tôi thấy anhta cũng rất thân thiện mà._Tâm Di lắc đầu không biết là Tiểu Kì đang lolắng chuyện gì.

Tiểu Kì hết cách liền ngậm miệng lại, yếu điểmcủa Tâm Di chính là quá tin người xem ai cũng là người tốt. Trên đời này đúng là người tốt rất nhiều nhưng người xấu cũng không ít. Trong mỗicon người đều tồn tại hai mặt tùy hoàn cảnh mà con người ta sẽ bộc lộnhững tính cách riêng. Hạo Minh chính là con người hai mặt, trước mặtnhững người như Tâm Di dĩ nhiên sẽ lộ ra bộ mặt thiện lương để đánh lừangười khác.

- Sao hôm nay tôi không thấy Hạnh Nghi đi học nhỉ?_Tâm Di quan sát quanh lớp liền giương môi hỏi.

- Tôi cũng không biết mà tôi cũng cảm thấy bà cũng nên tránh xa Hạnh Nghi một chút._Tiểu Kì đúng là vô cùng đa nghi.

- Bà làm gì lại có thành kiến như vậy, tôi thấy Hạnh Nghi rất xinh đẹplại học giỏi ai mà có một cô bạn gái như vậy chắc chắn rất hạnhphúc._Tâm Di chống cằm mơ mộng.

Cô thật là có chút ghen tị vớinét đẹp kia nhưng lại vô cùng thích làm bạn với Hạnh Nghi. Hạnh Nghi cónụ cười thân thiện lại không kiêu ngạo như bao tiểu thư quyền quý khác.

- Tôi không phải thành kiến mà là dựa vào thị giác để phán đoán._Tiểu Kì có chút bức bối khi nói chuyện với Tâm Di.

Xưa nay Tiểu Kì cô vô cùng sáng suốt trong cách nhìn người, nhìn sao đi nữa cô cũng cảm thấy Hạnh Nghi có vấn đề. Vậy mà mỗi lần cô đưa ra lờicảnh báo Tâm Di đều xem như gió thoảng qua tai, cho lời cô nói là thànhkiến.

- Bà lúc nào mà chẳng vậy, lúc bà ở bệnh viện chăm sóc anh Thiên Ân là Hạnh Nghi cùng tôi tán gẫu cho đỡ buồn.

Tâm Di hồi tưởng lại mấy ngày không có Tiểu Kì đi học liền có Hạnh Nghi cùng cô nói chuyện. Kì lạ là hôm nay cô còn định cùng Hạnh Nghi và Tiểu Kì trò chuyện để xóa bỏ thành kiến của Tiểu Kì đối với Hạnh Nghi lạikhông thấy Hạnh Nghi đâu. Tâm Di có chút tò mò không biết Hạnh Nghi cógia thế ra sao mà có chút bí ẩn. Hình như Hạnh Nghi chưa bao giờ cho côbiết tí gì về gia đình mình, cô cũng không quan tâm lắm đôi khi đó là bí mật mà Hạnh Nghi muốn che giấu thì cô cũng không dám hỏi.

- Được, được bà cứ tin tưởng cô bạn đó đi!_Tiểu Kì lắc đầu ngao ngán.

Cả hai cũng bắt đầu buổi học mới, những ngày qua đã có vô số chuyện xảy ra cũng không biết sẽ còn những chuyện gì đổ ập đến.

----------------------------

Ở một góc sân vắng lặng của khuôn viên trường đại học không người luitới đang có hai bóng người đứng đó nói chuyện. Họ không muốn ai biếtđược sự chạm mặt giữa hai người họ.

- Tôi đã nói thế nào, côkhông được phép chạm vào Tâm Di tại sao cô vẫn không nghe?_Hạo Minh xoay lưng về phía Y Ngân nhẹ nhàng chấp vấn.

Hạo Minh giọng điệuchầm chậm nhưng đầy đe dọa, nếu sáng nay cậu ta không xuất hiện kịp thời còn không biết Tâm Di đã xảy ra chuyện gì. Nhìn Tâm Di hốt hoảng đếnnỗi sắp ngất đột nhiên Hạo Minh vô cùng tức giận, cô gái mỏng manh kialuôn khiến con người ta muốn dang tay ra bảo vệ. Nếu không phải Tử Phong có lẽ lúc trước cậu ta đã không tổn thương đến Tâm Di.

- Buồn cười! Tôi đã làm gì đâu chỉ là sơ ý tôi cũng đâu muốn như vậy._Y Ngân nhếch miệng cười nhạt.

Chẳng qua lúc sáng, Y Ngân không thấy Tử Phong bên cạnh Tâm Di liền cóchút hả hê muốn dọa Tâm Di một chút. Thật không ngờ dù không có Tử Phong bên cạnh Tâm Di vẫn được một người khác bảo vệ. Chỉ có điều người cứuTâm Di lại là Hạo Minh khiến người ta thật khó tin.

- Sơ ý? Cô đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô nghĩ cái gì?_Hạo Minh xoay người lại với Y Ngân cười khinh bỉ.

- Xem ra lần trước tôi đã nói không sai, anh thích cô ta rồi._Y Ngânkhoanh tay trước ngực, nụ cười đắc ý hiện hữu trên đôi môi có màu son đỏ chói.

- Tôi không cần biết cô vì cái gì làm tổn hại đến Tâm Di nếu để chính tôi ra tay cô sẽ không yên ổn đâu. Còn nữa có lẽ bây giờTử Phong đã biết tin này rồi đấy cô nên chuẩn bị tinh thần đi._Hạo Minhđắc ý cười rồi xoay người rời đi.

Thật ra cảnh cáo Y Ngân cũngchỉ là lời nói mà thôi bởi vì Hạo Minh biết Tử Phong sẽ không bỏ quachuyện này. Chính vì vậy việc Y Ngân có hậu quả thế nào vốn không cầnđến sự nhúng tay của cậu ta.

Y Ngân bị một câu nói kia làm chomặt tái nhợt, cô ta không chỉ bị một người cảnh cáo mà là bị đến haingười con trai đầy quyền lực đe dọa. Tuy cô có khả năng chống chế hànhđộng của mình nhưng cô chắc chắn Tử Phong sẽ không bỏ qua chuyện này.Chỉ là không hiểu vì sao những lần trước Tử Phong không đá động đến, làanh không nở ra tay với cô ta hay vì anh không biết những chuyện mà côta làm lúc trước.

Y Ngân lại không biết rằng phía sau cô luôncó một tình yêu che chở nếu không phải tình yêu đó cô có đứng ở đây nhưbây giờ hay không? Nếu không phải người con trai kia đã nhiều lần chechở thì Y Ngân có được bình yên như bây giờ không? Quá nhiều thứ Y Ngânkhông biết đến, có thể mãi mãi cũng sẽ không biết. Vì sao cô khôngngoảnh lại để nhìn mà chỉ biết tiến về hướng đi vốn không dành cho cô.Cô làm một trái tim bị tổn thương sâu nặng vậy hiện giờ cô cũng chẳngvui khi rời xa người đó.