Dạ Chi Sát

Chương 17



Chập tối, Tuyệt Sát mang theo thân thể nhếch nhác quay lại Khải Tư Lan gia, xiêm y làm bằng tơ tằm thượng hạng đã không còn nhìn ra hình dạng, gương mặt thanh tú cũng dính đầy bụi bặm, trên người lốm đốm vết máu không rõ là của kẻ khác hay của bản thân, càng khiến cho y có vẻ thảm hại hơn.

“Quả nhiên, còn quá yếu a…” Tuyệt Sát thì thào tự nói. Liên tiếp mấy ngày, y đều sáng sớm tiến vào rừng rậm Bầu Trời, mục đích đương nhiên không cần phải nói, chính là muốn làm cho bản thân mình mạnh mẽ hơn.

Tuy rằng công lực hiện tại của y so với kiếp trước chỉ có hơn không kém, nhưng y hiểu rõ năng lực của mình, đem ra so sánh trước mặt Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan thì vẫn là quá yếu ớt. Y không biết, cũng không muốn biết trong mắt người khác y là mạnh hay yếu, hiện nay trong mắt y chỉ có thực lực của nam nhân kia. Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, đó chính là người mà y phải đuổi kịp… Không, chính xác hơn là sự tồn tại y phải vượt qua! Trước khi đánh bại được nam nhân kia, y vẫn là một kẻ yếu ớt. Sự thất bại ấy, y… không cho phép!

Càng tiếp cận trung tâm rừng rậm Bầu Trời, thực lực của ma thú càng mạnh hơn, đây là phát hiện của Tuyệt Sát sau tám năm sinh sống nơi đó. Muốn trở nên mạnh mẽ hơn, cách tốt nhất chính là tiến vào trung tâm khu rừng, đối mặt với ma thú. Nhưng bấy lâu nay, bởi vì có sự tồn tại của Bích Ti nên y không cách nào thực hiện, tuy nhiên hiện tại y đã không cần lo lắng nữa.

Đã bao lâu rồi mình không thê thảm như vậy? Tuyệt Sát vừa nghĩ vừa kéo lê tấm thân mệt mỏi, không ngờ được rằng ma thú nơi trung tâm khu rừng mạnh đến thế, đám ma thú ngoài bìa rừng không cách nào sánh nổi… Y quả nhiên còn chưa đủ mạnh, suốt mấy hôm nay vẫn không cách nào tiến đến trung tâm, chỉ là dần dần tiến vào sâu hơn một chút.

“Lần sau có thể vào sâu hơn chứ?” Tuyệt Sát bắt đầu mong đợi.

“A– Ngươi… ngươi… ngươi sao lại ở đây? Không phải Khả Lạp nói ngươi đã đi rồi sao? Tại sao ngươi còn quay lại? Ngươi có mục đích gì? Nếu ngươi muốn làm tổn hại tộc trưởng, Bá Lợi ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Chỉa ngón tay về phía Tuyệt Sát, Bá Lợi oai phong lẫm liệt nói.

“…” Tuyệt Sát tựa như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục tiến về phía trước.

“Ê! Sao ngươi lại không để ý tới người ta hả? Lần trước ngươi bị thương chính là ta cứu ngươi đó, Bá Lợi ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi!”

“…” Tuyệt Sát không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

“Nè nè! Ngươi thật quá đáng, thế nhưng lại vô lễ như vậy đối với ân nhân cứu mạng của mình.”

“…” Tuyệt Sát vẫn là tiếp tục đi.

“Ngươi… ngươi… ngươi…” Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Bá Lợi vì tức giận mà run rẩy liên tục, gương mặt trắng nõn nghẹn đến đỏ bừng.

“…”

“Đứng lại!!” Bá Lợi bước một bước dài, vọt đến trước mặt Tuyệt Sát, hai tay giữ chặt vai y, bắt buộc y phải dừng bước, “Hừ, ta xem ngươi bây giờ có chịu dừng hay không… A! Ngươi… ngươi sao lại bị thương?” Nhìn thấy trên quần áo Tuyệt Sát dính đầy vết máu, Bá Lợi kêu: “Ngươi như thế nào có thể bị thương chứ!? Nếu tộc trưởng mà biết, khẳng định sẽ bắt Bá Lợi ta trị thương cho ngươi, ta không cần đâu!”

“Câm miệng, ồn quá!” Tuyệt Sát quát lên, toàn thân tản mát ra áp suất thấp rét lạnh, cái tên to mồm này so với mẫu thân còn dài dòng hơn.

“Ngươi nói ta ồn?” Chỉ ngón tay vào chính mình, Bá Lợi không thể tin được mở to mắt nhìn Tuyệt Sát.

“…” Dùng kiếm đẩy bàn tay Bá Lợi đang đặt trên vai mình ra, Tuyệt Sát lách qua người hắn, tiếp tục hướng về phía trước.

Sửng sốt hết mấy giây, Bá Lợi theo động tác của Tuyệt Sát mà ngơ ngác xoay người, cho đến khi y đã bỏ đi khá xa mới phản ứng lại, “Nè! Ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là ai ồn ào hả?” Ba bước cũng thành hai bước đuổi theo, hắn bước sau Tuyệt Sát truy vấn.

“…” Nghe tiếng kêu gào càng lúc càng gần, Tuyệt Sát bước nhanh hơn, thật sự chưa bao giờ gặp qua một nam nhân dài dòng như vậy.

“Nè! Không được trốn, nói rõ ràng cho ta!” Bá Lợi kêu to, cũng bước nhanh hơn.

“…” Tuyệt Sát một lần nữa tăng tốc.

“Ta nói không được trốn!” Bá Lợi không cam lòng chịu yếu thế.

Vì thế, hoa viên Khải Tư Lan gia xuất hiện một màn quái dị — thiếu niên tóc đen chạy ở phía trước, người có vẻ ngoài giống như thiếu niên tóc vàng đuổi theo phía sau, thiếu niên tóc đen ở phía trước im lặng chạy, người có vẻ ngoài giống như thiếu niên tóc vàng ở phía sau kêu gào, thiếu niên tóc đen ở phía trước im lặng chạy nhanh hơn, người có vẻ ngoài giống như thiếu niên tóc vàng ở phía sau kêu gào cũng đuổi theo nhanh hơn.

Tên đó rốt cuộc bị cái quái gì vậy, vẫn còn chưa chịu để yên cho y? Hắn không chỉ dài dòng mà còn rất đáng ghét. Tuyệt Sát ở phía trước rất không nhẫn nại nghĩ, nếu như không phải sợ mang đến phiền toái cho Bích Ti, y rất có thể sẽ một kiếm khiến cho Bá Lợi muốn nói cũng nói không được.

“Ê! Ngươi đứng lại đó cho ta!” Bá Lợi không bỏ cuộc, vẫn đuổi theo Tuyệt Sát. Kỳ quái! Thiếu niên này thật sự rất kỳ quái! Không có dấu hiệu sử dụng ma lực, lại có thể chạy nhanh như vậy, hắn làm cách nào chứ!?

Hai người cứ như vậy ngươi chạy ta đuổi, đột nhiên Tuyệt Sát chạy đằng trước lách người một cái, thay đổi lộ trình ban đầu, Bá Lợi đuổi theo sau nhất thời sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn Tuyệt Sát trong nháy mắt xoay người. Bất quá trạng thái như đi vào cõi thần tiên của hắn không duy trì được bao lâu, chỉ nghe ‘Rầm!’ một tiếng, đầu hắn đã đâm sầm vào cây cổ thụ vững chắc, sau đó quỳ úp sấp trên mặt đất hết sức khó coi, hai tay ôm đầu nước mắt trào ra xối xả, “Ai da, đau quá! Đau chết đi được!”

“Hừ!” Nghe thấy thanh âm va chạm êm tai kia, Tuyệt Sát không biết là cười nhạt hay châm biếm.

“Ngươi… ngươi cố ý đúng không?” Nghe tiếng cười, Bá Lợi từ dưới mặt đất bò lên, vọt đến trước mặt Tuyệt Sát nhìn y chằm chằm: “Ngươi nhìn thấy phía trước có cây cổ thụ nên mới cố tình chuyển hướng hãm hại ta đúng không?”

“Nhàm chán!” Trào phúng phun ra hai chữ, Tuyệt Sát xoay người bỏ đi.

Cố ý, hãm hại, y không có rảnh để làm mấy chuyện đó. Nhận ra vật cản phía trước sau đó né tránh là bản năng của con người.

“Ta nhàm chán?” Bá Lợi lại đuổi theo Tuyệt Sát, “Nè! Đầu tiên nói ta ồn, bây giờ còn nói ta nhàm chán, ngươi có ý gì hả?”

Lần này, Tuyệt Sát không trả lời, cũng không bước nhanh hơn. Y giống như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Bá Lợi, không né không tránh đi thẳng về phía trước. Về phần thanh âm dông dài không ngừng nghỉ của hắn, y chỉ xem như tiếng vo ve của loài ruồi bọ phiền toái, tự động phớt lờ.