Dạ Chi Sát

Chương 15



“Các người là ai? Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?” Sau khi tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, nằm trên một chiếc giường xa lạ, chung quanh là những người xa lạ, Bích Ti hoảng hốt hỏi.

Nàng… nàng tại sao lại ở đây chứ? Nàng nhớ rõ, nàng đang ở nhà chờ Sa Sa về, sau đó nàng nhìn thấy… nhìn thấy… Bích Ti mở to mắt, trước khi ngất xỉu, hiện ra trước mắt nàng chính là… Lam Đức!

“Tỉnh rồi à, Bích Ti?” Tựa như muốn xác nhận suy đoán của Bích Ti, Lam Đức từ ngoài cửa bước vào, đứng trước mặt nàng.

“Lam… Lam Đức…” Thanh âm Bích Ti có chút run rẩy, nàng kích động nhìn người xuất hiện trước mắt, người nàng đã mong nhớ suốt tám năm, tựa hồ không dám tin vào hai mắt mình, “Thiếp không phải đang nằm mơ chứ?”

“Đương nhiên không phải, Bích Ti.” Mang theo nhu tình không chạm tới đáy mắt, Lam Đức ngồi xuống giường, “Ta đã đón nàng trở về, Bích Ti.”

“Ừ! Lam Đức, Lam Đức!” Bích Ti kích động, không biết phải nói gì.

“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, Bích Ti. Ngày mai ta lại đến thăm nàng.” Lam Đức ôn nhu nói.

“Dạ!” Bích Ti gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống. Đột nhiên, nàng nắm lấy tay Lam Đức, “Chờ một chút, Lam Đức! Sa Sa, à không phải, là Tuyệt Sát, con của chúng ta, nó…”

“Nàng không cần bận tâm, ta đã phái người tới rừng rậm Bầu Trời đón nó rồi, nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!” Lam Đức hiểu rõ Bích Ti đang lo lắng điều gì.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Dưới ánh mắt dịu dàng của Lam Đức, Bích Ti dần dần chìm vào giấc ngủ.

“Ngày mai bảo Bá Lợi đến khám cho nàng.” Lam Đức ra lệnh, “Nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, không thể để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.”

……

Rời khỏi phòng Bích Ti, Lam Đức một mình một người bước xuyên qua hành lang sâu thẳm, bước lên cầu thang uốn khúc ngoằn nghoèo, chuyển sang một hành lang âm u khác. Cuối dãi hành lang dài là một cánh cửa được chạm trổ hình đôi cánh chim màu đen. Sau cánh cửa kia, chính là phòng ngủ của Lam Đức.

‘Cạch!’ Hắn mở cửa, gian phòng còn chưa thắp đèn chìm trong một mảnh u ám.

“Ha!” Lam Đức cười khẽ, thâm trầm mà vui sướng. Nhìn về phía người ngồi trên cửa sổ, hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi đến rồi à, Tuyệt Sát – La Lam – Khải Tư Lan!”

“Mẫu thân, ở đâu?” Ngữ điệu của Tuyệt Sát khá bình tĩnh. Trái ngược với sự vui sướng của Lam Đức, nội tâm y tràn ngập nộ khí phẫn hận, nhất là khi nghe Lam Đức gọi tên mình.

“Bích Ti rất tốt, đã ngủ rồi. Ngươi muốn đến gặp nàng sao?”

Lam Đức chậm rãi bước đến gần Tuyệt Sát, nhưng khi còn cách y khoảng một thước thì hắn dừng chân. Bởi vì hắn nhìn thấy, tay phải của y đã nắm chặt chuôi kiếm, bộ dáng đề phòng. Một thước, đó là giới hạn của Tuyệt Sát!

“Mẫu thân, ở đâu?” Tuyệt Sát lặp lại, có chút không kiên nhẫn.

“Ngươi tới đây là vì muốn mang Bích Ti đi, đúng không?” Lam Đức biết rõ còn cố hỏi, “Chính là như vậy, đúng không?”

“Có, ý gì?” Tuyệt Sát hỏi. Ý nghĩa trong câu nói của Lam Đức, y cái hiểu cái không.

“Bích Ti nhất định sẽ theo ngươi rời đi là chuyện không thể nghi ngờ. Bất quá… Bích Ti cũng rất muốn ở lại nơi này, ở cùng ngươi.” Lam Đức mỉm cười. Sau lần gặp mặt ngắn ngủi khi nãy, hắn đã phát hiện Bích Ti vẫn yêu hắn sâu đậm như xưa, đó là một lợi thế rất lớn. “Bích Ti không muốn rời khỏi ngươi, đồng thời nàng cũng không nguyện ý rời khỏi ta.”

“…” Tuyệt Sát trầm mặc. Dù y không muốn thừa nhận lời hắn nói là đúng, nhưng quả thật trong lòng mẫu thân luôn có nam nhân này. Trong lòng mẫu thân, địa vị của hắn không hề thua kém y. Mẫu thân gọi y là La Lam chính bởi vì muốn hoài niệm Lam Đức.

“Ngươi nhẫn tâm sao? Khiến cho Bích Ti đau khổ?” Lam Đức đang đánh cược, cược vị trí của Bích Ti trong lòng Tuyệt Sát.

“Ngươi, uy hiếp, ta!” Ngữ khí của Tuyệt Sát đã trở nên mất bình tĩnh.

“Không, ta chỉ thuật lại sự thật.” Lam Đức không thừa nhận hành vi của hắn là uy hiếp. Có thể lợi dụng thứ gì liền cố gắng lợi dụng, đây là nguyên tắc của hắn. Mà trước mắt, Bích Ti chính là công cụ tốt nhất thích hợp nhất. “Ta nói không đúng hay sao? Hơn nữa, thân thể Bích Ti hiện giờ… để cho nàng tiếp tục ở lại rừng rậm Bầu Trời mà được sao? Nếu ở Khải Tư Lan gia, dĩ nhiên có khác biệt, nàng sẽ nhận được sự điều trị tốt nhất.”

“…” Tuyệt Sát mặt trầm như nước. Y thầm cân nhắc mặt tốt và xấu trong lời đề nghị của Lam Đức, quả thật nếu làm vậy đối với mẫu thân là tốt nhất. “Ngươi có, điều kiện, gì?”

“Ngươi! Ta muốn ngươi và Bích Ti cùng nhau ở lại Khải Tư Lan gia, cho đến khi ngươi trưởng thành.” Lam Đức nói ra mục đích cuối cùng của hết thảy những việc hắn làm.

Nếu hỏi hắn tại sao không yêu cầu Tuyệt Sát vĩnh viễn ở lại, thì một là hắn không xác định cảm giác đặc biệt hắn dành cho y có thể kéo dài bao lâu, hai là hắn không muốn thừa nhận y vì một lời hứa hẹn mà vĩnh viễn ở lại. Hắn không nhìn thấu y, bởi vì y giống như một mê cung phức tạp, khiến cho hắn muốn tự tay hóa giải.

“Được!” Tuyệt Sát trả lời không chút nào do dự, “Nhưng, ta chỉ là, Tuyệt Sát – La Lam. Ta, lưu lại, chỉ vì, mẫu thân. Gia tộc, Khải Tư Lan, cùng, Tuyệt Sát ta, không quan hệ. Ta, không thừa nhận, là con ngươi. Chúng ta, cái gì, cũng không phải!”

“Có thể. Trước khi ngươi tự nguyện, ngươi không cần phải thừa nhận người phụ thân này. Nhưng đồng thời, trước khi ngươi trưởng thành, không có sự cho phép của ta, ngươi cũng không được quyền rời khỏi Khải Tư Lan gia.”

Đối với lời nói của Tuyệt Sát, Lam Đức không hề phản đối. Bởi vì y không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần Lam Đức hắn thừa nhận, tất cả mọi người trong gia tộc Khải Tư Lan cũng sẽ thừa nhận Tuyệt Sát là con hắn.

“Thành giao!”

Tuyệt Sát thật sự không biết y đã dùng tâm tình thế nào để giao dịch cùng tên nam nhân từng giẫm nát lòng tự tôn của mình, càng không biết tại sao mình lại vì một nữ nhân mà cùng hắn giao dịch. Y chỉ biết rằng, một ngày nào đó, y nhất định đòi lại gấp bội sự sỉ nhục mà hắn ban cho y.