Cửu Vương Gia Hầu Bao Bạc Triệu

Chương 9



CHƯƠNG 9



Trang Di có quan hệ gần gũi với Trang Cửu nên thường xuyên đến Cửu vương phủ ở lại một thời gian, lần này cũng vậy.

Biết Tiền Vinh không phải dạng hiền, dễ chọc, Trang Di phi thường thức thời, nước giếng không phạm nước sông, tôn trọng nhau như khách. Chỉ là nó đối với y vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Tuy từ Trang Cửu biết rằng Tiền Vinh và Ngân Tùng Bảo tuyệt đối có thể tin tưởng được, nhưng nó vẫn có giữ một chút cảnh giới như cũ. Người của hoàng thất, cho dù là thiên tính hay do nuôi dạy, tất cả đều như thế.

Tiền Vinh dĩ nhiên cũng không chủ động đi trêu chọc Trang Di, cho dù tiểu tử mới lớn ấy – người Trang Cửu tận lực bảo hộ, thích nghiên cứu tỉ mỉ nguyên nhân “thông gia”.

Trang Di tự đắc với trò đùa của mình, nán lại tại Vương phủ hai ngày liền, chợt muốn ra ngoài dạo chơi một chút. Suy nghĩ một hồi, quả tình là không định thông báo Tiền Vinh một tiếng, nó cứ thế mặc thường phục chạy ra ngoài Vương phủ.

Trang Di không xa lạ gì với Hoàng thành, quen thuộc đường xá, phố lớn ngõ nhỏ, dạo quanh đường phố ước chừng nửa canh giờ. Phía sau nó đương nhiên có người âm thầm đi theo bảo hộ, nhưng vì biết nó không thích có người theo đuôi, nên giữ khoảng cách khá xa, cũng không để người khác chú ý.

Dừng lại ở sạp đường nhân **một lúc,  Trang Di đứng xem bác thợ làm hai con búp bê béo, miệng cười hì hì, trả tiền xong liền cầm trên tay rời đi.

(đường nhân = dùng đường loãng thổi thành hình người, con vật, có thể chơi, cũng có thể ăn)

Càng nhìn búp bê càng thấy dễ thương, Trang Di cước bộ dần dần nhanh nhẹn thoải mái. Chậm rãi rời khỏi con đường phồn hoa sầm uất, Trang Di đi ngược lại tới khu vực dân cư thưa thớt người ở. Sau đó đi qua mấy con phố, đến trước một khu nhà hoang lớn thì dừng lại.

Dưới con sư tử bằng đá trước cửa đại môn, một tên khất cái tuổi niên thiếu đang lim dim. Bỗng nhiên trong những bóng người đi qua, có một người dừng lại, tiểu khất cái định nói lời cảm tạ, nhưng thấy đôi hài màu tím vàng xen lẫn quen thuộc.

Có điểm ngạc nhiên, mừng rỡ ngẩng đầu, quả nhiên là hắn!

Trang Di ngồi xổm xuống, cười cười, cầm món đồ chơi làm bằng đường hươ huơ trước mắt thằng nhóc.”Có muốn không?”

Tiểu khất cái lườm nó một cái, hất đầu sang chỗ khác.

“Tính ngươi còn khó chịu hơn ta.” Trang Di cũng không buồn, “Nè, cho ngươi.”

Tiểu khất cái lúc này mới cười nhận lấy :” Hôm nay ngươi tới làm gì?”

“Sao hôm nay ta không thể tới?” Trang Di cười cười, đứng lên chìa tay ra.

Tiểu khất cái do dự một chút, nắm lấy tay nó, sau đó mượn lực đứng dậy :”Làm gì đó?”

“Đi chơi cùng ngươi chứ gì nữa.” Trang Di cười nói.

“Đi đâu?”

Trang Di đảo mắt, nhún vai : “Ta cũng không biết, ngươi rành hơn ta mà?”

Tiểu khất cái nhớ ra tên này từng nói nó là con một hộ giàu có, hưởng nền gia giáo rất nghiêm khắc, bình thường rất ít ra khỏi cửa. Bèn nghĩ một chút, nói :”Ta đưa người đến Hạnh hoa lâu, chỗ đó hôm nay phát điểm tâm miễn phí, đi ngay còn kịp.”

“Được.” Trang Di cười toét.

Khi hai đứa đến Hạnh hoa lâu thì thấy phía trước đã có một hàng dài đứng chờ, tiểu khất cái cáu kỉnh nói :”A,  sao hôm nay lại có nhiều người thế, không biết xếp hàng đến bao giờ….”

Trang Di tất nhiên không quan tâm chuyện đó, nó thầm nghĩ như vậy tha hồ hưởng thụ thời gian ở bên tiểu khất cái, mỉm cười dễ dãi :”Không lo, chưa biết chừng chúng ta có vận khí tốt thì sao?”

“Ừ.” Tiểu khất cái nhún nhún vai.

Người qua đường đều nhìn hai đứa trẻ hoàn toàn đối lập đứng cùng một chỗ —một thì quần áo sang trọng, một thì quần áo rách rưới — họ đều thầm kinh ngạc. Hai đứa trẻ dường như không nhận ra những ánh mắt đang nhìn, thản nhiên đùa nghịch,  trò chuyện vui vẻ cả ngày.

“Ngươi thích điểm tâm tửu gia này à?” Trang Di hỏi.

“Thích.” Tiểu khất cái trả lời.

“Vậy là ngươi thích mùi vị của nó?” Trang Di tiếp tục nói bóng nói gió, ngầm tính toán trong bụng sau này gặp lại sẽ đem ít điểm tâm ngự trù (bếp hoàng cung) làm cho cậu bạn.

“Ta thích nhân bên trong, là lòng đỏ trứng gà bọc hạt sen.” Tiểu khất cái nói “Đáng tiếc là hơi ít, ăn không đã.”

“Ưhm, ta vẫn thường đem cho ngươi vài thứ  kia mà? Ngươi chưa dùng sao?” Trang Di nghi hoặc, nó lần nào cũng đưa cho tiểu khất cái không ít bạc à.

Tiểu khất cái vò vò đầu :”Ta chia cho mọi người rồi.”

Trang Di không biết nên cười hay nên khóc :”Ngươi làm người tốt hay quá ha!”

“Không đâu.” Tiểu khất cái nhìn thần sắc Trang Di, cẩn thận giải thích, dẫn theo ý nhu hòa :”Rất nhiều người cần hơn ta– tỷ như cụ Triệu, vốn bệnh nặng sắp chết, sau khi tìm được đại phu chẩn bệnh, giờ đã khá hơn nhiều; còn có…..”

“Được rồi, được rồi, ta biết.” Trang Di tức giận ngắt lời :”Là ngươi thiện lương.”

Tiểu khất cái nhún vai,  không ý kiến gì thêm.

Đã đến giờ Hạnh hoa lâu phát điểm tâm, hàng người bắt đầu nhích dần lên phía trước. Hai cậu bé cũng tiếp tục nói chuyện, vừa cười đùa, chuyện phiếm vừa tiến lên về phía trước.

Đột nhiên đằng trước bỗng xảy ra hỗn loạn, vừa đúng lúc tiểu khất cái nhìn lên, Trang Di nhờ trực giác bẩm sinh cũng cảm thấy một tia uy hiếp, lập tức kéo tay tiểu khất cái rời khỏi đám đông, nhanh chân bỏ chạy.

“Ê, ngươi làm gì thế?” Tiểu khất cái bị kinh động, ngơ ngác chạy theo sau nó.

Trang Di không có thời gian trả lời thằng bạn, mấy kẻ nhìn như người thường đang truy đuổi bọn họ ngay phía sau.

Tiểu khất cái bị lôi đi chạy đôn chạy đáo, thở không ra hơi, đang muốn kêu Trang Di ngừng chạy thì Trang Di đột nhiên dừng lại thật, làm thằng nhỏ đập mặt vào lưng nó :”Đau quá đi, đau…”

Trong ngõ nhỏ, có một toán người đứng chắn trước mặt chúng.

Trang Di nhìn lại phía sau, truy binh cũng đã đổ dồn đến đây.

“Thập tam chủ tử, mời đi theo chúng tôi một chuyến.” Một tên trong đám người

trước mặt có vẻ là thủ lĩnh lên tiếng.

“Các ngươi là ai?” Trang Di thầm than : không ổn rồi, chỉ một người muốn trốn thoát còn khó, nói chi còn thêm một tiểu khất cái không có võ công.

“Thập tam chủ tử cứ đi theo chúng ta chẳng phải sẽ biết.” Người nọ nói tiếp, bắt đầu dồn ép từ từ

Trang Di thầm lo lắng, nếu chỉ có mình nó, dù có bị bắt đi thì tạm thời tính mạng chưa chắc gặp nguy hiểm, nhưng tiểu khất cái ….chỉ sợ bọn chúng cho rằng tiểu khất cái không có giá trị lưu lại, sẽ giết cậu ta bất cứ lúc nào.

“Là Tam thúc?” Trang Di muốn vòng vo dài dòng với bọn chúng.  Đều do nó chạy trước hơi nhanh, bỏ xa ám vệ.

“Xem chừng Thập tam chủ tử không muốn thuận theo chúng ta, vậy đừng trách chúng tiểu nhân động thủ.” Người nọ nói, tay chạm chuôi kiếm.

Tiểu khất cái đã bị đám lạ mặt hù sợ đến cứng người, lén siết chặt bàn tay Trang Di.

Trang Di quay đầu lại nhìn thằng bạn, càng thêm cuống.

Lần đầu tiên trong cuộc đời nó hối hận đã gặp thằng nhóc, cùng cậu ta kết giao bằng hữu. Không phải thế thì nó đã không hại cậu ta lâm vào tình cảnh này.

Đương lúc hoảng loạn, Trang Di nghe thấy thanh âm lạnh lùng như tiếng nói của trời :”Mười mấy đại hán bắt nạt hai tiểu hài tử, thật xấu hổ.”

Trang Di đột nhiên ngoảnh lại, nhìn thấy Cửu hoàng thẩm thân yêu.

Tiền Vinh liếc nó một cái, chậm rãi đến gần :”Các ngươi nếu hiểu lời ta nói thì mau chạy đi. Phía sau, người của Cửu Vương phủ sắp đến đây ngay bây giờ.”

Mấy tên đó liếc mắt nhìn nhau, bọn chúng từng nghe qua chuyện của Cửu vương phi, thế nhưng hiện tại nhìn coi, y chỉ có một mình đơn độc, hơn nữa bảo hộ hai cậu bé khó tránh khỏi vướng tay vướng chân, dễ dàng bắt lại mấy hồi.

Trao đổi ánh mắt xong, chúng liền lập tức rút kiếm xông tới.

Tiền Vinh lập tức gạt tay, lùa hai cậu bé che sau lưng, một thanh bạch kiếm vọt ra trong tay, chiêu số của y không hề hoa lệ nhưng lại ngăn cản công kích những kẻ lao đến rất tốt, đồng thời y lợi dung sơ hở của chúng, xuất quyền làm bị thương nặng mấy tên.

Gần nửa khắc sau, ám vệ đi tìm người rốt cục đã nghe thấy tiếng động mà xuất hiện. Đối phương thấy tình hình bất lợi, cuối cùng thu tay :”Rút!”

Một bộ phận ám vệ đuổi theo, một bộ phận khác lưu lại bảo hộ bên cạnh Thập tam hoàng tử và Cửu vương phi.

“Thuộc hạ đến muộn, nương nương và điện hạ không sao chứ ạ?” Người dẫn đầu chắp tay cúi đầu nói.

“Không có việc gì.” Tiền Vinh lãnh đạm nói :”Không phải lỗi của các ngươi.”

Trang Di nghe thế, hơi chột dạ cúi đầu.

Tiền Vinh lướt mắt nhanh qua nó, đường nhìn chuyển dời về phía cậu bé bên cạnh.

Tiểu khất cái thấy chàng trai khí thế bất phàm kia đang nhìn mình, có chút ngượng ngịu, nhưng vẫn đánh bạo mở miệng :”Trên mặt huynh bị thương, phải mau băng bó mới tốt…”

Tiền Vinh nghe vậy, đưa tay lên, dùng tay áo quẹt mặt, thấy đau đau.

“Ngẩng đầu lên, điện hạ.” Tiền Vinh nói.

Trang Di nghe lời ngẩng đầu lên, giành nói xin lỗi trước :”Xin lỗi, ta không nên tùy hứng làm bậy, còn khiến ngươi bị thương.”

Chẳng biết Cửu hoàng thúc có đánh chết hắn hay không đây….

Tiền Vinh diện vô biểu tình, cũng hỏi :”Đây là người quan trọng sao?”

Trang Di kinh ngạc, ngầm hiểu ý của Tiền Vinh đang ám chỉ tiểu khất cái, ngập ngừng, nhưng rồi gật đầu.

“Nếu quan trọng, vì sao không thể bảo vệ nó?” Tiền Vinh hỏi.

“Bởi vì tiểu thập tam chưa đủ mạnh.” Trang Di chậm rãi nói.

“Nếu không đủ mạnh, sao không tìm người giúp?” Tiền Vinh lại hỏi.

“Tìm ai?” Trang Di hỏi lại, bỗng nhiên hiểu ra “Cửu hoàng thúc? Ngươi biết là không có khả năng mà!”

“Không thử sao biết thế nào?” Tiền Vinh khoanh tay nhìn nó.

“Không cần thử cũng biết à….” Trang Di lẩm bẩm.

Tiền Vinh nhìn hai đứa trẻ hồi lâu, lắc đầu nói :”Đối phó với người nhà mình, so với đối phó với kẻ địch, chẳng phải dễ hơn nhiều ư?”

“……” Trang Di không đáp.

Nhưng tiểu khất cái trái lại vì không hiểu bọn họ đang nói cái gì, tuy không xen vào nhưng nhìn chằm chằm mặt Tiền Vinh.

Tiền Vinh thấy thế nhìn về phía nó :”Sao thế?”

“Mặt của huynh….nên băng bó một chút đi…” Tiểu khất cái nói nhỏ.

“……” Trang Di đối với sự tốt bụng của tiểu khất cái chỉ im lặng không nói.

“…….” Tiền Vinh câu dẫn ý cười thú vị.