Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 45



Thu Kiều há miệng thở dốc, vốn định nói gì đó thì từ trong miệng nôn ra một ngụm máu, chỉ trong chốc lát, y phục trước người hắn đều nhiễm đỏ.

Hắn đối diện với ánh mắt của Tô Kiền Nhi, trong mắt dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn kể cho nàng.

“Ngươi không cần tiếp tục giảo biện, ta không muốn nghe”, Tô Kiền Nhi quay đầu đi, che lại lỗ tai, nàng nói với Kiều Chấn Bang: “Ngoại công! Ta không muốn nhìn thấy bọn họ.”

Linh khí khắp người Kiều Chấn Bang quay cuồng, thoạt nhìn còn rất đáng sợ, hắn vốn trừng mắt nhìn Thu Kiều, muốn nhìn xem hắn ta còn có thể nói cái gì, nghe Tô Kiền Nhi nói xong, hắn lập tức đáp: “Được được được, ngoại công sẽ khiến cho hắn không bao giờ có thể xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa.”

“Kiền Nhi ngoan của ta, sau này ngoại công sẽ tìm hôn phu khác tốt hơn cho ngươi a.”

Kiều Chấn Bang dỗ dành Tô Kiền Nhi, vừa nói chuyện vừa giơ bàn tay lên cao, chuẩn bị phất về phía hai người Thu Kiều.

Thu Kiều sợ tái mặt, trong mắt hắn xẹt qua một tia tàn nhẫn, liếc mắt nhìn Yến Trục Quang một cái: “Từ từ, Kiều gia chủ, ta có chuyện quan trọng muốn nói!”

Kiều Chấn Bang lạnh giọng hừ nhẹ: “Kiền Nhi không muốn nghe ngươi nhiều lời, ngươi cũng đừng hy vọng có thể giảo biện với ta, nếu ngươi ra tay với Kiền Nhi thì nên lường trước hậu quả ngày hôm nay.”

“Tiểu nhân!”

Lực lượng cường đại ngưng tụ ở lòng bàn tay Kiều Chấn Bang, Thu Kiều nhìn thấy sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, “Đừng giết ta! Ta biết ——”

Hắn há to miệng, cử động vài lần, lại phát hiện mình bị mất tiếng, muốn nói cái gì cũng không được!

Sao lại thế này! Tại sao lại không nói được!

Thu Kiều muốn nói ra chuyện bí cảnh cùng bản vẽ, để đổi lấy một con đường sống.

Hắn biết tấm bản vẽ kia là vật mà gia gia của Tô Kiền Nhi bí mật để lại cho nàng, Tô Kiền Nhi cũng không nói với Kiều Chấn Bang, cho nên Kiều Chấn Bang không biết chuyện bản vẽ, đây cũng là nguyên nhân mà hắn muốn ra tay cướp lấy bản vẽ từ Tô Kiền Nhi.

Hiện tại Tô Kiền Nhi đã giao bản vẽ đó cho nữ nhân kia, nếu hắn bị Kiều Chấn Bang một chưởng chụp chết, bảo bối trong bí cảnh đó liền hoàn toàn rơi vào tay Yến Trục Quang!

Thu Kiều không cam lòng, hắn hao hết tâm tư, thậm chí không tiếc giết chết vị hôn thê Tô Kiền Nhi chính là vì tấm bản vẽ kia, không nghĩ tới trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không những không có được bản vẽ, ngược lại còn bị bắt.

Tô Kiền Nhi chưa chết mà hắn sẽ phải chết, nói hắn làm sao có thể cam tâm đây?

Yến Trục Quang không cần tốn nhiều sức cũng có được thứ mà hắn phải hao hết tâm tư nhưng vẫn không được, dựa vào cái gì chứ?

Thứ mà hắn không chiếm được, người khác cũng đừng mong lấy đi dễ dàng! Chỉ cần hắn đem chuyện bí cảnh nói ra, Yến Trục Quang có Nguyên Anh kỳ cao thủ làm chỗ dựa thì như thế nào? Kiều gia phía sau Kiều Chấn Bang cũng sẽ không để nàng dễ dàng độc chiếm bản vẽ!

Chỉ là vì cái gì, rõ ràng hắn muốn nói ra chuyện bí cảnh đó với Kiều Chấn Bang, vì cái gì hắn lại bỗng nhiên vô pháp phát ra âm thanh?!

Nếu không thể đưa ra lợi thế nhất định, hắn sẽ mất mạng! Hắn có thể khẳng định, Kiều Chấn Bang tuyệt đối sẽ không nương tay với hắn!

Thu Kiều cũng không nghĩ tới chính mình vì cái gì lại bị đẩy đến bước này, hắn có nghĩ tới trường hợp bị phát hiện ra tay với Tô Kiền Nhi, nhưng không nghĩ rằng chính mình vậy mà chẳng hề có đường lui! Không nghĩ tới hôm nay cuối cùng cũng phải chết.

Xét đến cùng, rốt cuộc vẫn là do Tô Kiền Nhi!

Thu Kiều cảm thấy nàng trở nên rất kỳ quái, trở nên thực xa lạ.

Thu Kiều mới vừa cùng nàng đối diện, chỉ cảm thấy nàng thay đổi thành một người khác, cho dù ánh mắt nàng nhìn hắn tràn đầy hận ý, lại như là xuyên thấu qua hắn mà nhìn một người khác.

Một người khác? Nàng còn có thể nhìn ai?

Nếu là Tô Kiền Nhi của lúc trước, Thu Kiều tin rằng có thể khiến nàng tha thứ cho mình, vì mình cầu tình, nhưng với người hiện tại, hắn rõ ràng cho dù bản thân làm gì cũng vô dụng.

Cho nên, trong khoảnh khắc trước khi Kiều Chấn Bang động thủ với hắn, ngắn ngủn trong phút chốc, Thu Kiều vội vàng suy nghĩ rồi từ bỏ con đường liên quan đến Tô Kiều Nhi, chỉ có thể suy xét biện pháp khác để thoát thân.

Đúng rồi, Yến Trục Quang! Hắn không biết vì sao không thể nói nữa, linh thức cũng bởi vì thân thể bị thương nặng mà không thể phóng ra ngoài, bất quá, cho dù không thể dùng tin tức của bí cảnh ngăn cản Kiều Chấn Bang xuống tay với hắn, nhưng chẳng phải còn có Yến Trục Quang ở đây sao?

Hắn còn chưa nói cho nàng về vị trí cụ thể của bí cảnh đó, Yến Trục Quang khẳng định sẽ không dễ dàng để người khác giết hắn!

Nghĩ đến việc này, Thu Kiều đầy cõi lòng chờ mong mà quay đầu, nhìn về phía Yến Trục Quang đang đứng ở cửa, hy vọng nàng có thể mở miệng cứu mình.

Thật không nghĩ tới, Yến Trục Quang nhìn hắn, ánh mắt lại tràn đầy ý vị thâm trường. Nữ nhân này thế nhưng chỉ ở một bên xem kịch vui, một chút ý định ngăn cản cũng không có.

Chẳng biết vì sao, trong đầu Thu Kiều bỗng nhiên hiện lên một loại khả năng —— hay là, hắn không thể nói ra bí mật của bí cảnh, là bởi vì nữ nhân này đã làm gì đó với hắn?!

Đúng là lúc này, Yến Trục Quang cong cong môi, giống như đang nói cho hắn, không sai, nàng thật sự đã động tay động chân.

Thu Kiều mở to hai mắt nhìn, ngón tay run rẩy muốn chỉ về phía Yến Trục Quang, muốn lớn tiếng tố giác nữ nhân âm hiểm này với mọi người, ngay sau đó, Kiều Chấn Bang hạ xuống bàn tay đang nâng lên, "oanh" một tiếng, máu tươi chảy ra khỏi mắt mũi miệng của Thu Kiều, hắn liền chết không nhắm mắt trong tư thế vươn ngón trỏ, ngã về phía sau.

Chưởng quầy của hắn cũng theo sát, bước lên vết xe đổ của Thu Kiều.

Yến Trục Quang nhìn thấy có chút tiếc nuối, uổng công lúc trước nàng còn cố tình dùng ảo cảnh làm mấy tên thuộc hạ của Thu Kiều oán hận hắn, muốn xem một tuồng kịch chủ tớ phản bội, không nghĩ tới Tô Kiền Nhi tuyệt tình như vậy, Kiều Chấn Bang dứt khoát như vậy, hỏi cũng không hỏi mà trực tiếp giết chết bốn người này.

Ánh mắt Yến Trục Quang mịt mờ dừng ở trên người Tô Kiền Nhi, vị hôn phu nàng vừa yêu vừa hận là Thu Kiều đã chết, mà nàng lại có bộ dạng như thở phào nhẹ nhõm, thực sự thú vị.

Kiều Chấn Bang đã giết chết cả bốn người, lúc quay đầu lại trấn an Tô Kiền Nhi, Tô Kiền Nhi chỉ rũ xuống mí mắt, không nói chuyện nữa.

Vân Mật Tuyết thu lại ánh mắt đang nhìn đám người Thu Kiều, bỏ qua thi thể của bốn người bọn họ mà nhìn về phía Kiều Chấn Bang: “Kiều gia chủ, ta đoán chuyện ở đây đã xong rồi nhỉ?”

Kiều Chấn Bang lấy lại tinh thần, mới nhớ tới vị cao thủ Nguyên Anh kỳ bị hắn quên ở một bên này: “Mới vừa rồi vãn bối thất lễ, xin hỏi tiền bối có phải là Phong Hoa Tiên Tông Liễn Cơ tiên tử, Vân lão tổ?”

“Xẹt ——”

Một tiếng xé rách bỗng nhiên vang lên trong không gian nhỏ hẹp của đan đường, vốn dĩ chỉ là âm thanh nho nhỏ, nhưng hiện giờ ở trong đan đường đều là người tu chân tai thính mắt tinh, âm thanh này đương nhiên không thoát khỏi lỗ tai của những người ở đây.

Yến Trục Quang vốn chưa từng rời mắt khỏi Tô Kiền Nhi, thanh âm kia lọt vào tai, nàng dời mắt xuống, liền thấy Tô Kiền Nhi thế nhưng xé rách tay áo của mình.

Tô Kiền Nhi ăn mặc nguyên liệu tốt nhất, cho dù từng bị đuổi giết, y phục cũng chỉ lộn xộn chứ không hề rách nát, hiện giờ lại bị người chưa tu hành tay trói gà không chặt như nàng xé rách, có thể thấy được nàng dùng sức lớn đến mức nào.

Yến Trục Quang nheo nheo mắt.

Tô Kiền Nhi xé rách tay áo rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn thoáng qua hướng của Vân Mật Tuyết, lại giống như nhìn thấy hình ảnh đáng sợ gì đó, thân mình run rẩy, đột nhiên lại cúi đầu.

Yến Trục Quang đứng ngay cạnh Vân Mật Tuyết, nàng biết Tô Kiền Nhi cũng không phải đang nhìn nàng, nàng lén xem xét xung quanh, lại không nhận thấy có cái gì khác thường.

Nàng đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ còn có thể bị dọa bởi thứ gì mà các nàng không thấy được sao?

Yến Trục Quang âm thầm ghi nhớ điểm này.

Những người khác cũng không có suy nghĩ gì về hành động không cẩn thận xé rách ống tay áo của nàng, lực chú ý của bọn họ không ở trên một người thường có thân thể gầy yếu đến vô pháp tu hành, cho rằng nàng bởi vì việc của vị hôn phu kia mà trong lòng rối rắm, tâm tình kích động, nhất thời vô ý mà thôi.

Đối với câu hỏi của Kiều Chấn Bang, Vân Mật Tuyết gật đầu khẳng định, nói với hắn: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, có Kiều gia chủ ở bên cạnh Tô cô nương, ta cũng có thể yên tâm.”

“Đa tạ Vân tiền bối quan tâm, nếu không nhờ ngài, ngoại tôn nữ này của ta...” Kiều Chấn Bang lắc đầu thở dài: “Là vãn bối không biết nhìn người, thế nhưng hại Kiền Nhi rơi vào miệng hổ, khiến cho tiền bối chê cười rồi.”

Vân Mật Tuyết lắc đầu: “Chẳng ai có thể đoán trước được việc này”, nàng giải thích: “Bất quá, Kiều gia chủ đừng cảm tạ ta, người cứu Tô cô nương chính là sư muội của ta Yến Trục Quang, chính nàng đã tìm được tung tích của Tô cô nương.”

Kiều Chấn Bang nhìn về phía Yến Trục Quang đang đứng sau Vân Mật Tuyết: “Thì ra là vị tiểu cô nương này.”

Yến Trục Quang nói: “Ta gặp Tô cô nương lúc nàng đang trên đường đến Thu Minh Đan Đường, được mời hộ tống Tô cô nương tiến đến nơi này. Sau khi đưa Tô cô nương đến đan đường, ta vốn đã đi rồi, lại ngẫu nhiên gặp được Đại sư tỷ vừa vặn cũng muốn đi đến đây, ta liền làm người dẫn đường...”

Yến Trục Quang kể đại khái quá trình nàng cứu Tô Kiền Nhi, chỉ là cách tìm Tô Kiền Nhi như thế nào lại bị nàng lướt qua, cũng không nói tỉ mỉ.

Ánh mắt của Kiều Chấn Bang nhìn Yến Trục Quang từ hoài nghi đến bán tín bán nghi, nhưng hắn không nói thêm gì: “Đa tạ Yến cô nương trượng nghĩa tương trợ, không biết Yến cô nương có mong muốn gì, nếu Kiều mỗ có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ.”

Yến Trục Quang lắc đầu: “Ta cứu Tô cô nương bất quá là xuất phát từ đạo nghĩa, cũng không mong hồi báo gì xa vời, Kiều gia chủ thật sự không cần như thế.”

Kiều Chấn Bang muốn nói gì đó, Yến Trục Quang nói thêm: “Nếu Kiều gia chủ nhất quyết muốn hỏi ta cần gì, không bằng hỏi Đại sư tỷ một chút đi.”

Yến Trục Quang chuyển hướng sang Vân Mật Tuyết: “Đại sư tỷ có chỗ nào cần Kiều gia chủ trợ giúp không?”

Vân Mật Tuyết lắc đầu: “Vậy thì thật sự không có, Kiều gia chủ không cần để ở trong lòng.”

“Hai vị cao thượng, Kiều mỗ lại không thể nhận không”, Kiều Chấn Bang dừng một chút, ánh mắt đảo qua Chử Ngưng Yên cùng Vân Trường Nguyệt, “Quý tông không phải đang muốn hỏi Kiền Nhi về chuyện của gia gia nàng sao?”

Kiều Chấn Bang nhìn Tô Kiền Nhi đang cúi thấp đầu, nhìn không thấy khuôn mặt, nàng vùi đầu không biết suy nghĩ cái gì, “Kiền Nhi?”

Tô Kiền Nhi run run ngẩng đầu, thần sắc có chút mờ mịt, Kiều Chấn Bang thương tiếc nhẹ giọng lặp lại, Tô Kiền Nhi lại lắc đầu: “Ta cũng không hiểu biết về gia gia, gia gia cũng chưa bao giờ nói với ta chuyện liên quan đến hắn.”

Kiều Chấn Bang gật gật đầu, nói với Vân Mật Tuyết: “Xin lỗi Vân tiền bối, gia gia của Kiền Nhi thật là như vậy. Hắn thường xuyên du ngoạn khắp nơi, hiếm khi trở về, cho dù thường tới thăm Kiền Nhi thì cũng chỉ là ngồi một chút liền đi. Tuy rằng thập phần quan tâm Kiền Nhi, nhưng cũng không lộ ra quá nhiều chuyện của hắn cho nàng.”

Vân Mật Tuyết gật gật đầu: “Đa tạ Tô cô nương đã cho biết, nếu là như thế, vậy chúng ta không nên quấy rầy Kiều gia chủ nữa.”

Nếu không hỏi ra được tin tức gì, Tô Kiền Nhi cũng đã có người nhà để dựa vào, các nàng cũng không cần thiết ở lại nơi này, chuyện Thu Minh Đan Đường, rốt cuộc là việc riêng của Kiều gia, những người ngoài như các nàng không tiện ở lại lâu.

Vân Mật Tuyết dẫn theo đám người Yến Trục Quang hướng Kiều Chấn Bang cáo từ.

Kiều Chấn Bang muốn báo đáp ân tình, nhưng Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang nhất định từ chối, hắn cũng không thể vội vàng một hai bắt các nàng nói điều kiện. Sau khi đám người Thu Kiều chết, còn có không ít việc cần xử lý, chuyện có quan hệ với Thu Minh Đan Đường cũng phải sắp xếp rõ ràng, Kiều Chấn Bang cũng không ở lại lâu.

Vân Mật Tuyết liền dẫn theo ba người Yến Trục Quang rời khỏi Thu Minh Đan Đường.

“Cùng Đại sư tỷ đi Thiên Ngự Thành đi”, Vân Mật Tuyết nói với Yến Trục Quang: “Đại sư tỷ còn có một số việc muốn hỏi ngươi.”

Yến Trục Quang vội gật đầu: “Được! Ta còn sợ xong chuyện Thu Minh Đan Đường rồi thì Đại sư tỷ không cho ta đi theo.” Chuyện Thu Minh Đan Đường tốt nhất nên kết thúc tại đây, Tô Kiền Nhi kỳ quái cùng khả nghi kia cũng không nên lại tìm đến nữa.

Vân Mật Tuyết bất đắc dĩ: “Như thế nào? Đại sư tỷ không phải đáp ứng để ngươi hỗ trợ rồi sao?”

“Đại sư tỷ?” Chử Ngưng Yên nhìn hai người các nàng, có chút nghi hoặc.

Vân Mật Tuyết nói: “Trở về Thiên Ngự Thành rồi nói kỹ hơn.”

Bốn người rời khỏi Đan Dã Thành đi về hướng Thiên Ngự Thành.