Cửu U Long Giới

Chương 303: Hành thích vua



Thực lực vốn có không được coi là nhiều, có điều lại tạo ra hậu quả làm kinh sợ lòng người. Bởi vì một thân phận tiểu nhân đặt ở đó, thực lực của mười một người này đặt ở đó? Cái chết của họ có thể so với cái chết ngàn vạn, cái chết của bọn họ so với cái chết trăm vạn còn có sức chấn động hơn.

Ba người tồn tại đỉnh cao nhất của Bất Diệt Hoàng Triều ngồi ở đó, bọn họ đã từng nắm giữ sự sống chết của vô số người, lúc này trong lòng họ vô cùng bàng hoàng do dự, tràn ngập sự kinh hãi và khổ sở khó mà dùng lời nói để biểu đạt. Bọn họ trước nay chưa từng cảm thấy cái chết kề cận mình gần đến như vậy.

Nếu như bọn họ biết đám cường giả Hoàng Cực Tông này khi đối mặt với Bạch Khởi lại có kết quả như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không trở mặt với Bạch Khởi, nếu như bọn họ biết mình chắc chắn sẽ đối mặt với thất bại, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không trở mặt với Bạch Khởi, nếu bọn họ biết mình bị đẩy vào tuyệt cảnh như vậy, bọn họ thà chết cũng không làm như vậy.

Nhưng trên thế giới này không có "nếu như" nhiều như vậy. Bọn họ đã làm, bọn họ đã hoàn toàn trở mặt với Bạch Khởi, đã chọc thủng lớp ngăn cách vốn đã mỏng như cánh ve giữa Đế Quốc và Bạch Khởi rồi. Sau khi chọc thủng lớp ngăn cách này, bọn họ đã không còn khả năng để quay đầu lại nữa rồi. Bọn họ không chết thì là Bạch Khởi chết, kết cục hình như sớm đã quyết định rồi, bất cứ ai cũng không có cách nào thay đổi.

Yên lặng đến đáng sợ. Trong căn phòng, bốn người nhìn nhau, thứ duy nhất không giống chính là trong ánh mắt Bạch Khởi chứa đầy sự khinh bỉ và coi thường, còn ba người còn lại, trong mắt lại tràn đầy sự sợ hãi.

- Bây giờ các ngươi còn muốn giết ta không?

Bạch Khởi là người đầu tiên phá vỡ cái không khí yên lặng đó, nhẹ nhàng mở miệng nói. Ngữ khí đó đem đến cho người ta cảm giác giống như một con mèo đang đùa bỡn với ba con chuột đang kề cận cái chết, khiến cho người ta bị đè nặng vô cùng.

Bọn họ muốn giết Bạch Khởi không? Muốn, đương nhiên muốn, có điều bọn họ không có cái cơ hội này, bởi vì kết quả đã quyết định rồi, trước một thực lực tuyệt đối, bọn họ không có bất kỳ một khả năng phản kháng nào. Lời đến miệng nhưng bọn họ lại nói không ra, không hề nghi ngờ rằng Lý Tự Minh và Lý Tầm Hoan đều muốn nói ra lời này, nhưng đáng tiếc là cuối cùng bọn họ vẫn chưa có đủ can đảm.

Hoàng Đế Lý Tự Minh cho dù là sắp kề cận cái chết, sắp đi đến cuối của cuộc đời, trong khi thực sự đối mặt với cái chết cũng không có sự thản nhiên và dũng khí như trước đây. Dù sao cũng đều sợ chết, cho dù là Lý Tự Minh một đời kiêu hùng cũng không ngoại lệ.

Liếm đôi môi khô khốc của mình một chút, Tể Tướng Bối Tát Ni đứng bên cạnh Lý Tự Minh đột nhiên có động tĩnh. Hắn đi đến bên cạnh Lý Tầm Hoan, nhân lúc vị Thái Tử Điện Hạ này không chú ý, liền đâm vào tim đối phương từ phía sau. Khi hắn rút ra, máu tươi nóng hổi như suối nước phun chảy khắp người hắn.

Lý Tầm Hoan không ngờ kết quả lại như vậy, Bối Tát Ni lại ra tay giết hắn, khi sắp chết trừng to mắt, nhưng một lời cũng không nói hết rồi không cam tâm ngã xuống.

- Ngươi ngươi… Ngươi… Bối Tát Ni, ngươi dám giết con trai ta… Ngươi, ngươi dám phản bội ta!!

Lý Tự Minh gào thét ầm ĩ lên, kéo cái thân thể yếu ớt đó đứng dậy, chỉ vào Bối Tát Ni nói. Hắn thế nào cũng không ngờ được rằng trong lúc nguy hiểm nhất, Gia chủ Lan Lăng Gia, thủ hạ thân tín nhất của mình, Tể Tướng Bối Tát Ni lại có thể phản bội mình, đích thân bất thình lình giết chết con trai mình ngay trước mặt mình.

- Xin lỗi, Bệ Hạ, tôi không còn lựa chọn nào khác. Các người không chết, ta sẽ không thể sống. Ta có thể chết, nhưng là Lan Lăng Gia không thể bị diệt. Vì Lan Lăng Gia, ta đành phải làm như vậy.

Bối Tát Ni nheo mắt lại, lạnh lùng nói, ánh mắt vô cùng phức tạp. Có thể thấy, hắn cũng trải qua một sự đấu tranh mạnh mẽ mới đưa ra sự lựa chọn như vậy.

- Ngươi…

Lý Tự Minh khi chưa nói hết câu thứ hai, con dao gắm lóe sáng trong tay Bối Tát Ni đã xuyên qua cổ của hắn. Vị Hoàng Đế Bệ Hạ này của Bất Diệt Hoàng Triều, Lý Tự Minh, Đại Đế Lý Tự Minh, vị Hoàng Đế từng đưa Vương Quốc trở thành Đế Quốc, vị Hoàng Đế mở rộng lãnh thổ Đế Quốc của mình… lại hạ tấm màn che cuộc đời mình, trong thời khắc cuối cùng lại chết trong tay kẻ tín nhiệm nhất của mình.

Hoàng Đế và Thái Tử của Đế Quốc đều chết trong tay Tể Tướng, có thể nói đây là sự châm biếm lớn nhất từ trước tới nay trong lịch sử, thế nhưng điều này đã thực sự xảy ra rồi. Hơn nữa, còn xảy ra ngay trước mặt Bạch Khởi, tất cả đều là sự thực… máu tươi chính là sự chứng minh tốt nhất. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Đối với mọi chuyện xảy ra trước mắt, Bạch Khởi có thể ngăn cản, nhưng cuối cùng Bạch Khởi cũng không ra tay. Hắn và Đế Quốc đã đi đến biên giới vách đá, buộc phải xuất hiện trong tình trạng đối lập nhau. Hắn và Lý Tầm Hoan, còn cả Lý Tự Minh, hai bên chắc chắn một bên phải chết. Rõ ràng Bạch Khởi không cam tâm bó tay chịu trói, như vậy kẻ bị chết chỉ có thể là Lý Tự Minh và Lý Tầm Hoan.

Nói thật, để Bạch Khởi tự mình ra tay, nói thế nào vẫn có chút không đành lòng, bây giờ Tể Tướng đã làm thay mình rồi, đó đương nhiên là việc tốt, Bạch Khởi không có lý do để ngăn cản.

- Vi thần Bối Tát Ni tham kiến Bệ Hạ. Bệ Hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Vứt bỏ thanh chủy thủ còn dính đầy vết máu trong tay mình, Bối Tát Ni đi xuống cao đài, đến trước mặt Bạch Khởi, thần sắc bình tĩnh, quỳ xuống trước mặt Bạch Khởi, trầm giọng nói, tỏ vẻ thần phục của mình.

- Đứng lên đi, Tể Tướng đại nhân của ta. Ngươi vẫn là Tể Tướng của ngươi, Lan Lăng Gia ta sẽ không động đến. Bất luận là nói thế nào thì Bối Tác Tư cũng là bạn tốt của ta, hắn và Lý Tầm Hoan không giống nhau. Ta và Lý Tự Minh đã đến bên bờ vách đá, hơn nữa hắn đã lựa chọn phá hoại sự hữu nghị này, ta cũng bất lực. Có điều ta và Bối Tác Tư vẫn chưa đến mức như thế này, vì vậy ta sẽ không làm khó Lan Lăng Gia. Thực ra vừa rồi ngươi cũng không cần phải làm như vậy. Ta biết, ngươi cũng không nhẫn tâm giết chết Hoàng Đế và Thái Tử phải không…

Bạch Khởi đứng đó thở dài một hơi, thần sắc phức tạp nói.

Nói một cách thẳng thắn, Bạc Khởi cũng không có dã tâm làm Hoàng Đế. Trước kia có lẽ có, nhưng cùng với sự nâng cao thực lực của bản thân, dã tâm của Bạch Khởi trái lại càng nhỏ đi. Tu vi đến cấp bậc này của Bạch Khởi, có cái gì muốn mà không đạt được? Hà tất phải đi tranh giành quyền lực, lao tâm lao lực làm Hoàng Đế.

Chỉ tiếc, Bạch Khởi có sự theo đuổi của Bạch Khởi. Có những thứ Bạch Khởi buộc phải đạt được, ví dụ như thành lập Đại Đế Quốc lớn. Trong ba nhiệm vụ nặng nề hầu như không thể hoàn thành này, đây là nhiệm vụ duy nhất Bạch Khởi có thể làm được cho tới nay, cũng là mục tiêu phấn đấu cho tới nay. Nhưng cha con nhà Lý Gia lại chặn lại trước mặt Bạch Khởi hết lần này đến lần khác.

Thực ra, nếu bọn họ không làm như vậy, Bạch Khởi có lẽ sẽ chuyên quyền, có lẽ sẽ tùy ý khuếch trương, nhưng chí ít Hoàng quyền vẫn nằm trong tay bọn họ. Đợi sau khi Bạch Khởi hoàn thành tất cả những thứ này, thiên hạ vẫn là của Lý Gia, Đế Quốc vẫn là của Lý Gia, hơn nữa lại càng lớn mạnh hơn, càng phồn vinh thịnh vượng hơn. Thế nhưng bọn họ không nhìn thấu điểm này, bọn họ nhìn không thấu, vì vậy bọn họ muốn giết Bạch Khởi.

Là chính tay bọn họ đã từng bước từng bước ép Bạch Khởi đến tình trạng như bây giờ, là chính bọn họ đã tự tay đẩy Bạch Khởi, người vốn đứng về phía mình, kiên định không thay đổi đẩy về phía vách đá đối lập, để mà đến bây giờ hai người bọn họ lại chết trong tay của Tể Tướng.

Đối với lời của Bạch Khởi, Bối Tát Ni không mở miệng nói gì. Thật ra hắn dù sao cũng không muốn giết chết Lý Tầm Hoan và Lý Tự Minh, có điều hắn đã không còn lựa chọn nào nữa rồi. Bạch Khởi và Lý Tự Minh ở vào hai phía đối lập, nếu có thể giết chết Bạch Khởi, hắn đương nhiên không cần làm như vậy, thế nhưng bọn họ lại không thể, hơn nữa đã mất đi chỗ dựa cuối cùng của mình. Ngay cả cường giả Hoàng Cực Tông cũng chết trong tay Bạch Khởi dễ dàng như vậy, tính mạng ba người bọn họ cũng sẽ như vậy. Bối Tát Ni cũng không phải là rất sợ chết, nhưng hắn lại sợ sau khi mình chết đi, Bạch Khởi sẽ làm khó Lan Lăng Gia.

Không… Không phải sợ, mà là hắn cho rằng Bạch Khởi nhất định sẽ làm khó cho Lan Lăng Gia. Bất kỳ một Hoàng Đế nào cũng sẽ không cho phép kẻ đã từng là kẻ địch của mình tồn tại, đặc biệt là sự tồn tại giống như Lan Lăng Gia. Nếu như Bạch Khởi giết chết Lý Tự Minh và bản thân lên làm Hoàng Đế thì Lan Lăng Gia nhất định sẽ bị diệt trừ. Bối Tát Ni là thần tử trung thành nhất của Bất Diệt Hoàng Triều, thế nhưng trước tiên hắn là Gia chủ của Lan Lăng Gia, sau đó mới là thần tử của Bất Diệt Hoàng Triều, vì gia tộc, hắn nhất định phải có sự lựa chọn.

Mà sự lựa chọn của Bối Tát Ni rất rõ ràng, đó chính là giết chết Lý Tự Minh và Lý Tầm Hoan, lấy cái này làm vốn để đi nương nhờ vào Bạch Khởi, bảo toàn Lan Lăng Gia.

Bạch Khởi thần sắc phức tạp nhìn Tể Tướng một cái, cũng không nói gì, nhìn những thi thể bốn phía và cả hai người chết trên ngai vàng, cuối cùng Bạch Khởi vỗ vào vai Bối Tát Ni, ngữ khí có chút trầm trọng nói:

- Tể Tướng, ngươi biết không? Nếu như bọn họ không ép ta, kết quả sẽ không như vậy.

- Ta biết! Có điều… Bệ Hạ, chuyện đã xảy ra rồi thì sẽ không thể thay đổi.

Bối Tát Ni rất nhanh tham gia vào vai diễn của Bạch Khởi, một mực cung kính nói. Sự phản bội của hắn chứa đầy máu, nước mắt và sự bất đắc dĩ, nhưng lại không lộ ra vẻ vô sỉ và hèn hạ.

- Ừm, Tể Tướng, chuyện ở đây giao cho ngươi, tạm thời… ta sẽ không làm Hoàng Đế. Ta cũng không muốn để người ta mượn cớ đặt điều, ta hy vọng ngươi có thể khiến cho ta hài lòng.

Bạch Khởi gật đầu, tuyệt không lo lắng, giao nhiệm vụ nặng nề này giao cho Tể Tướng Bối Tát Ni.

Bởi vì Bạch Khởi biết nếu Bối Tát Ni đã có sự lựa chọn như vậy thì hắn sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ cho mình. Bối Tát Ni là một người thông minh, một người rất thông minh, người như vậy làm cho người ta bớt lo. Hắn biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì làm như thế nào cho tốt, chuyện gì làm không tốt như thế nào… có hắn ở dây, Bạch Khởi căn bản không cần quá lo lắng.

Nói xong Bạch Khởi liền xoay người rời khỏi Hoàng cung, trong đại điện chỉ còn lại một mình Tể Tướng Bối Tát Ni. Nhìn những thi thể khắp trên mặt đất, Bối Tát Ni trong lòng cảm khái vô cùng, cuối cùng hắn đã đi đến phía trước Lý Tự Minh, nhẹ nhàng quỳ xuống.

Sau khi Bạch Khởi rời khỏi, chiều ngày hôm đó trong Hoàng cung truyền đến tin tức, có một đám thích khách thân phận không rõ ràng đột nhập vào Hoàng cung, ám sát Hoàng Đế và Thái Tử. Hoàng Đế và Thái Tử đồng thời gặp nạn, mười một tên thích khách bị chém đầu. Trước khi chết, Hoàng Đế dặn dò Tể Tướng Bối Tát Ni truyền ngôi vị Hoàng Đế cho Thập Lục Hoàng tử Lý Kỳ, Tây Bắc Vương Bạch Khởi được thăng nhiệm Đế Quốc Nhiếp Chính Vương, toàn quyền xử lý tất cả mọi chuyện của Đế Quốc.

Hoàng Đế cùng Thái Tử đột nhiên qua đời, khiến cho không ít người nghi ngờ cho Bạch Khởi. Thánh chỉ cuối cùng càng làm cho người hoài nghi, thế nhưng mọi người lại tìm không ra một chút chứng cứ nào để chỉ ra Bạch Khởi. Huống chi Thánh chỉ cuối cùng vẫn là do người tín nhiệm, Tể Tướng trung thành nhất của Hoàng Đế ban ra. Tuy vô số người nghi ngờ nhưng lại không tìm ra bất kỳ dấu vết nào. Bọn họ không tìm ra bất kỳ một lý do gì Tể Tướng và Bạch Khỏi cấu kết với nhau, cuối cùng chỉ có thể cho rằng Hoàng Đế và Thái Tử bị giết chết, Bối Tát Ni tự biết mình không có cách nào làm cho Bạch Khởi sợ hãi, bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp với Bạch Khởi, lấy vị trí Nhiếp Chính Vương để ngăn cản mơ ước tiến vào Hoàng cung của Bạch Khởi.

Rất nhiều người đều cho là như vậy, bọn họ cho rằng cái vị trí Nhiếp Chính Vương là sự thỏa hiệp của Tể Tướng với Bạch Khởi. Dù sao Thập Lục Hoàng tử cũng còn quá nhỏ. Thập Lục Hoàng tử năm nay mới chỉ ba tuổi, với độ tuổi lên ba thì hiểu cái gì? Có uy tín gì? Dựa vào cái gì để chống lại Bạch Khởi? Vì vậy Tể Tướng đành phải có quyết định như vậy để ổn định Bạch Khởi.

Nhưng cũng có không ít người nghi ngờ Tể Tướng và Bạch Khởi có cấu kết. Việc lên ngôi của Thập Lục Hoàng tử chẳng qua chỉ là một cái ngụy trang mà thôi, Bạch Khởi nắm giữ thực quyền, mà sau đó e là còn muốn tiến sâu thêm một bước. Nhưng bọn họ cho dù trong lòng có suy đoán, nhưng không có ai dám nói ra. Lúc này nếu nói ra, cơ bản là đang tìm cái chết.

Tất cả mọi người trong Đế Đô đều giữ vẻ trầm mặc về vấn đề này. Số lượng lớn quân đội không ngừng điều động, Hoàng Gia Cận Vệ Quân đổi hết một loạt. Những người trước đây toàn bộ đều điều động đến phương Bắc, Hoàng cung do tinh nhuệ phương Bắc tiếp nhận. Quân đội phương Nam cũng thay cho bộ đội đồn trú tại phương Bắc. Trước khi Tân Hoàng Đế lên ngôi, khoảng thời gian này binh mã toàn quốc bắt đầu điều động liên tục. Nhiếp Chính Vương Bạch Khởi với thân phận là Đế Quốc Tổng Đại Nguyên Soái từng bước nắm giữ binh mã ở các nơi. Năm mươi Quân đoàn với một ngàn vạn người của Đế Quốc toàn bộ đều rơi vào tay Bạch Khởi. Những người trung thành với Bạch Khởi đều lần lượt được đưa lên vị trí cao, tiến vào chính khu của Đế Quốc. Còn Vạn Lý Vân ở xa xôi nơi phương Bắc được điều về Đế Đô nhận chức Phó Tướng Đế Đô, cai quản Bộ Lại, Bộ Hình. A Lý được Bạch Khởi điều động từ dân thường trở thành Bộ Trưởng Tài Chính của Đế Quốc.

Tiêu Thiên Vũ trở thành Bắc phương Nguyên Soái của Đế Quốc, tiếp quản quân đội Bạch Khởi bố trí ở phương Bắc. Thần Thánh Ma pháp Liên Minh di chuyển đến Đế Đô, mang theo trăm vạn Ma pháp Học Đồ, còn có mười vạn Ma pháp Sư đến Thành Hoa Hồng Đế Đô, xây dựng Ma pháp Học Viện Đế Quốc và năm đại Ma pháp Học Viện: Thủy hệ, Hỏa Hệ, Mộc Hệ, Phong Hệ, Thổ Hệ ở đây, tổng số học sinh là một trăm vạn.

Hơn nữa không chỉ như vậy, Đế Quốc còn xây dựng Giảng Võ Đường Đế Đô, thu lại các loại đấu khí pháp quyết trong cả nước, bồi dưỡng những nhân tài trung thành với Đế Quốc, hay nói cách khác là trung thành với Bạch Khởi. Phía Nam Đế Quốc chính thức mở rộng về phía Vạn Tượng Sâm Lâm. Đế Quốc cho phép bất kỳ một chủng tộc nào định cư ở Đế Quốc, chỉ cần gia nhập quốc tịch Đế Quốc là được.

Đại Lục Bách Tộc trong Vạn Tượng Sâm Lâm đã có một số bộ phận tộc nhân bắt đầu dồn dập tiến vào thế giới nhân loại, số lượng không nhiều, Bách Tộc cộng lại không quá mười vạn người. Mục tiêu của bọn họ chính là phương Nam Bất Diệt Hoàng Triều. Đương nhiên những người này chỉ là người đứng đầu trong đội dò đường, đợi sau khi bọn họ ổn định lại, Thượng cổ Bách Tộc trong Vạn Tượng Sâm Lâm mới lần lượt chạy tới Bất Diệt Hoàng Triều, gia nhập vào trong Đế Quốc. Đương nhiên quá trình này rất chậm chạp, cần phải mất năm năm thậm chí mười năm hoặc còn lâu hơn mới có thể tiến vào toàn bộ, có điều như vậy đã đủ rồi.

Ngoài ra Đế Quốc còn tuyên bố cho phép rất nhiều loại tín ngưỡng tồn tại. Rất nhiều giáo phái như Đại La Phái dần dần tiến vào, trăm vị Chư Thần trong tín ngưỡng của Thượng cổ Bách Tộc đều đã tiến vào Đế Quốc. Đương nhiên lực lượng chủ yếu nhất là đến từ Hắc Ám Thần Điện. Bọn họ lấy bộ mặt toàn tâm xuất hiện ở Bất Diệt Hoàng Triều, bắt đầu truyền tụng giáo nghĩa, thu nạp giáo đồ. Có điều đáng tiếc là mặc dù có chút hiệu quả, nhưng hiệu quả lại không lớn. Đại khái là do trước đây Hắc Ám Thần Điện đem đến cho mọi người ấn tượng không tốt.

Đương nhiên nguyên nhân cơ bản nhất là Đại Lục phương Đông xa rời tín ngưỡng, mọi người cơ bản không tín ngưỡng Chư Thần, điều bọn họ tín ngưỡng chỉ là bản thân, vì vậy tín ngưỡng khó mà truyền bá ở đây.

Tất cả những điều này đã trải qua mấy tháng mới hoàn thành. Từ sau khi lão Hoàng Đế Lý Tự Minh và Thái Tử Lý Tầm Hoan qua đời, Bạch Khởi đã từng bước lo liệu, mất khoảng nửa năm mới có thể hoàn thành.

Đương nhiên trong thời gian này điều gây chú ý cho mọi người nhất không phải là sự tiến nhập của Đại Lục Bách Tộc, không phải là việc truyền bá đạo nghĩa của Hắc Ám Thần Điện, dù sao những thứ này không phải là nơi mà người ở Đại Lục phương Đông quan tâm. Thứ quan trọng nhất chính là Nhiếp Chính Vương Bạch Khởi tuyên bố mở rộng quân đội lên một trăm Quân đoàn với hai ngàn vạn người bắt đầu khuếch trương. Sự ủng hộ về tài chính đến từ Hắc Ám Thần Điện và bản thân quốc khố của Bất Diệt Hoàng Triều, một trăm Quân đoàn không ngừng mở rộng nhân mã, lần lượt đóng quân ở các nơi của Đế Quốc. Đặc biệt là ở phương Bắc đóng quân tròn năm mươi Quân đoàn, tuy nhiên trong đó có một nửa là tân binh. Có điều ý nghĩa trong đó đã rõ ràng không thể rõ ràng hơn nữa, một khi đợi đến lúc những binh sĩ này toàn bộ huấn luyện hoàn thành, kết quả có thể nghĩ là biết.

Một tỷ của Hắc Ám Thần Điện đã đến, quốc khố có tròn 0,6 tỷ kim tệ. Trong đó 0,5 tỷ đích thân Bạch Khởi lấy để dự trữ, dùng để đổi lấy Thần Tộc Bất Tử Thân. Sau khi hoàn thành, còn lại một tỷ Bạch Khởi lấy để làm quân phí, 0,1 tỷ cho vào dự trữ quốc khố, không được đụng vào một xu. Còn về số tiền một tỷ bốn ngàn vạn kim tệ mà gia tộc Đức Hắc Lan gửi đến, cộng thêm bốn ngàn vạn kim tệ mà Bạch Khởi vốn có, Bạch Khởi làm cho thực lực của mình tiến thêm một bước, vào tầng lớp Lục Tinh Đấu Thánh. Sáu ngàn vạn kim tệ còn lại, Bạch Khởi mang bên mình để chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Bây giờ trên người Bạch Khởi có tròn năm ức sáu ngàn vạn kim tệ.

Sau khi hoàn thành tất cả việc cải cách, Bạch Khởi bọn họ chào đón một ngày vô cùng quan trọng. Đó chính là Tân Hoàng Đế lên ngôi, Tân Hoàng Đế cuối cùng đã chuẩn bị lên ngôi, dưới sự sắp xếp và thúc đẩy của Bạch Khởi, long trọng cử hành lễ lên ngôi của Hoàng Đế Bệ Hạ. Hơn nữa chính lệnh đầu tiên chính là ban hôn cho Bạch Khởi và Tam Công chúa Lý Linh Lung.

Linh Lung cũng không biết trong Hoàng cung đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết cái chết của Lý Tầm Hoan và Lý Tự Minh là do chuyện gì, cũng không có ai nói cho nàng biết, cũng không có ai dám nói cho nàng. Những ngày tháng buồn chán cuối cùng đã tìm được Bạch Khởi để bầu bạn, tình cảm của hai người cũng dâng lên nhanh chóng. Vì vậy khi Tân Hoàng Đế đăng cơ đã có một ý chỉ như vậy. Đương nhiên ý chỉ này ban ra theo ý của Bạch Khởi, có điều tuy ban hôn nhưng không tuyên bố ngày kết hôn, điều này phải xem sự lựa chọn của Bạch Khởi. Có điều ít nhất danh phận của hai người cũng đã quyết định rồi.

Sau khi làm xong tất cả, Bạch Khởi buông tất cả mọi chuyện bên mình xuống, giữ lại số lượng lớn cường giả và những Ma pháp Sư đó. Bạch Khởi chuẩn bị rời khỏi, đương nhiên không phải mãi mãi rời khỏi, mà là Bạch Khởi chuẩn bị đi đến Thiên Kiếm Sơn phương Bắc gặp mặt Lão tổ tông Độc Cô Gia. Đã kéo dài mấy tháng, cũng đã đến lúc gặp mặt, tất cả mọi chuyện ở Đế Quốc không cần Bạch Khởi lo lắng. Có Vạn Lý Vân, Bối Tát Ni, những người này sẽ làm vô cùng tốt.

Còn về quyền lực của mình, Bạch Khởi không lo lắng có người có thể cướp đi được. Vạn Lý Vân rất trung thành với mình, các tướng sĩ cũng rất trung thành với mình, hơn nữa mình còn có thực lực tuyệt đối có thể thay đổi tất cả. Các cường giả dị tộc đó, còn cả các Ma pháp Sư đều là sự bảo đảm lớn nhất. Dưới sự hướng dẫn của Tinh Linh Nữ Vương Tiên Đế, bọn họ đã lặng lẽ lẻn vào Đế Đô, bọn họ là vật chấn nhiếp tốt nhất… có bọn họ sẽ không có ai có thể tạo ra những cơn sóng lớn.