Cửu U Long Giới

Chương 179: Trưng binh Bạch Vân Thành



Phạm vi chiến tranh đã mở rộng, thời gian chiến tranh điều lệnh đã bắt đầu, nếu đã để cho Bạch Khởi một mình trưng binh, điều này đã cho thấy rõ một chuyện, tình hình đã vô cùng nguy cấp, nếu không Vương Quốc sẽ không cho phép một Quân đoàn tự tổ chức trưng binh, và sẽ càng không cho Bạch Khởi quyền ủy nhiệm và còn điều động toàn bộ binh sĩ dưới tay Bạch Khởi trở thành quân đoàn, làm như vậy tuy có thể khiến cho một quân đoàn rất nhanh hình thành nên sức chiến đấu, hơn nữa vô cùng chặt chẽ, nhưng vấn đề ở chỗ là không dễ khống chế, quân đoàn cấu thành như vậy, sức khống chế của Vương Quốc có hạn, trái lại, khả năng khống chế của tướng lĩnh sẽ được phát huy đến cực hạn, quân đoàn như vậy tuyệt đối không phải là thứ mà Vương Quốc muốn nhìn thấy, có điều, bây giờ xem ra bây giờ Lý Tự Minh đã cấp bách lắm rồi… nếu không cũng không làm như vậy.

- Điều này… chúng ta còn bao nhiêu chiến lực?

Bạch Khởi không thể nhẫn nại được, thấp giọng hỏi, tuy hắn cũng biết ý chỉ này cho thấy quân lực của Vương Quốc vô cùng căng thẳng.

- Cái này a… không dễ nói, Có điều Quốc vương Bệ hạ đã ra lệnh cưỡng chế dừng lại việc tấn công A Nhĩ Thái Sơn thành, hiện tại A Nhĩ Thái Sơn thành đã giữ lại hai quân đoàn, một là Quân Đoàn 28, còn có một Quân đoàn Cấm Vệ Quân Vương Đô, hai quân đoàn nhân mã còn lại đã điều tới Đông Bắc rồi, còn chúng ta ở đây có năm quân đoàn, binh mã Vương Quốc chúng ta có thể sử dụng tổng số cũng chính là chín quân đoàn… quân đoàn khác… toàn bộ đã… chết trận ở sa trường rồi… Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Nguyên soái La Bá tì có chút bất lực nói như vậy.

Đúng vào lúc này, chiến tranh ở phía xa đã tiếp cận vĩ thanh rồi, sau khi Nguyên soái Gia Đức của Liệt Diễm Quân đã tổn thất khoảng mười vạn người đã từ từ lui lại, các kỵ sĩ của Liệt Diễm Quân cũng đang chuẩn bị vững vàng xuất quân chặn lại kỵ binh đến từ Ba Phạt Lợi Á, có điều, sau khi bọn họ chặn lại được cũng không phản kích, cũng không có ý định triển khai đại chiến mà từ từ lui về phía sau, thu quân về, bởi vì Nguyên soái Gia Đức hiểu hai mươi vạn kỵ binh như thủy triều này đến đây sẽ cho thấy đối phương ít nhất mấy chục vạn, thậm chí mấy trăm vạn viện trợ đã cảm thấy, hiện nay quân sĩ Liệt Diễm Quân khí thế suy sụp, một khi giao chiến, e là sẽ thất bại không còn nghi ngờ gì.

Bởi vậy, sau khi giao thủ, Nguyên soái Gia Đức dẫn theo hơn hai quân đoàn khoảng bốn mươi, năm mươi vạn tham gia trận chiến nay bắt đầu lần lượt lui về phía sau, bọn họ bây giờ đã bắt đầu từ tấn công chuyển sang phòng ngự, phòng ngự sự tấn công khu vực Tây Bắc của đại quân đối phương…

Có điều, may mà trong tay An Đức Liệt vẫn duy trì binh lực năm quân đoàn, cộng thêm tân binh của hai quân đoàn, tổng cộng bảy quân đoàn vẫn có sức tái chiến, ai thắng ai bại e là khó nói trước.

- Được rồi… tên Gia Đức kia đã bị đánh đuổi rồi, Bạch Khởi, chuyện ở đây ta giao hết cho ngươi, hãy nhớ kỹ, Vương Quốc cần các ngươi, động tác của các ngươi phải nhanh một chút, Quốc vương Bệ hạ đã dành cho ngươi sự ủng hộ lớn nhất, ngươi có thể tùy ý chiêu nạp binh mã ở khu vực Tây Nam, có điều, hãy nhớ… tốc độ phải nhanh… chiến tranh không đợi người… Đế Quốc Gia Lam lúc nào cũng có thể phát động xâm lấn… một quân đoàn của chúng ta ở đó cơ bản không ngăn lại được đối phương…

Sau khi Nguyên soái La Bá Tì vỗ vào vai Bạch Khởi đã nói như vậy, nói xong liền quay người rời khỏi, không dừng lại quá lâu, chỉ là sai người giữ lại vô số binh mã áo giáp ở phía sau, còn có lương thảo đầy đủ, bắt đầu suất đội truy kích…

Sấn nhĩ mệnh yếu nhĩ mệnh là châm ngôn của La Bá Tì, lúc này hắn cũng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Mặt khác, Bạch Khởi lại dẫn một vạn binh sĩ bị thương của mình từ từ quay về, đi về phía Bạch Vân Thành cách phía sau Gia Lăng Quan khoảng chừng ba trăm dặm, Bạch Vân Thành là thành lớn nhất phía Tây Nam, có hơn hai trăm vạn người thường trú ở đó, hơn nữa kinh tế phồn vinh, vô số thương nhân lui tới đây, có thể nói là ngựa xe như nước vô cùng nhộn nhịp, mà vật tư mà Nguyên soái La Bá Tì đã để lại cho Bạch Khởi chính là ở đây, ngoài ra còn có một quân doanh nằm trong Bạch Vân Thành…

- Đứng lại… các ngươi là ai?

Khi Bạch Khởi dẫn theo thủ hạ của mình, trải qua ba ngày kỵ mã cuồng chạy đến Bạch Vân Thành, một giọng nói vang lên trước mặt bọn họ, khoảng mấy chục binh sĩ Thành Vệ Quân dồn dập cầm vũ khí chặn ở đó, có điều đáng tiếc là, tuy bọn họ chặn ở đó nhưng vẫn có chút sợ hãi nhìn Bạch Khởi và những người khác, tuy người của Bạch Khởi bị thương, nhưng may rằng đó đều là thượng vạn kỵ binh… bọn họ dám mở miệng hỏi như vậy bởi vì trên người đối phương mặc y phục Vương quốc, nếu là quân phục của Liệt Diễm Quân, e là bọn họ ngay đến dũng khí chống lại cũng không có.

Quân đồn trú địa phương sớm đã bị Bạch Khởi điều động hết sạch hai tháng trước, hiện nay, cho dù là binh mã phòng giữ thành như vậy của Bạch Vân Thành cũng không đến ba ngàn, hơn nữa đại đa số là sau này chiêu mộ, sức chiến đấu của những người này không nghĩ cũng biết, đối mặt với ngàn vạn kỵ binh, bọn họ không dám mở miệng hỏi hoàn toàn vì đối phương là người của mình…

- Thiết Huyết Quân Đoàn… Bạch Khởi!

Bạch Khởi lạnh lùng nói một câu như vậy, thực ra sau khi hắn nói xong vẫn còn muốn bổ sung thêm hai câu nữa, dù sao cái tên Thiết Huyết Quân Đoàn không mấy người biết, hắn cũng không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà xảy ra hiểu lầm gì…

Có điều, điều mà khiến người ta không ngờ tới là những binh sĩ thủ thành này nghe xong lời nói đó tất cả đều run rẩy, vội vàng tránh ra, sau đó cung kính quỳ xuống đất hô:

- Tham kiến Tướng Quân đại nhân…

Sau khi nói xong liền mở ra một con đường lớn, thái độ hết sức cung kính đó khiến cho Bạch Khởi có chút khó chịu không hiểu đây là chuyện gì, Bạch Khởi không biết tuy thời gian hai tháng nay Quân Đoàn 35 chống lại Liệt Diễm Quân mà Bạch Khởi chỉ huy chưa xuất hiện, nhưng chiến sự ở Gia Lăng Quan lại được cả vùng Tây Nam quan tâm, bởi vì chiến sự ở Gia Lăng Quan liên quan đến sự an toàn của cả vùng Tây Nam, tên của Bạch Khởi sớm đã được cả vùng Tây Nam biết đến.

Còn về cái tên Thiết Huyết Quân Đoàn hoàn toàn là vì sau khi cảnh tượng Quân Đoàn 35 và quân phòng bị địa phương dũng cảm tác chiến đã được các dân phu vận chuyển vật tư nhìn thấy có cảm giác và phát ra cái tên ấy, ý nói bọn họ đều là hán tử ý chí như sắt đá, lời này đầu tiên lưu truyền ở Tây Nam, sau này mới truyền đến tai La Bá Tì, mà biên hiệu Thiết Huyết Quân Đoàn cũng là do La Bá Tì nói cho Lý Tự Minh và từ đó được phê chuẩn.

Có thể nói, hai cái tên Thiết Huyết Quân Đoàn và Bạch Khởi, mấy tháng gần đây là từ mà vùng Tây Nam bàn luận nhiều nhất, hình như mỗi một người dân ở Tây Nam thời gian nhàn rỗi đều nói đến hai cái tên này không ngừng đề cập, sớm đã khắc cốt ghi tâm.

- Các ngươi biết ta?

Bạch Khởi có chút kinh ngạc hỏi.

- Đương nhiên, tại chín tỉnh Tây Nam Ba Phạt Lợi Á không có ai là không biết đến ngài và Thiết Huyết Quân Đoàn, nếu không phải Thiết Huyết Quân Đoàn dưới trướng của ngài chặn lại Liệt Diễm Quân đoàn, nơi này của chúng tôi, e là sớm đã rơi vào tay giặc rồi.

Một người sĩ quan cấp úy dẫn đầu quỳ xuống cung kính vạn phần nói vậy, ánh mắt nhìn Bạch Khởi mang theo một chút sùng bái.

- Ha ha… thật sao? Không ngờ chúng ta lại có danh tiếng như vậy… được rồi, dẫn chúng ta vào quân doanh… Nguyên soái La Bá Tì không phải đã chuẩn bị cho chúng ta một quân doanh sao? Dẫn chúng ta đến đó!

Ngữ khí mệnh lệnh không cho phép từ chối, sĩ quân thủ thành đó không do dự nhận mệnh lệnh, quay người cưỡi ngựa dẫn Bạch Khởi và người của hắn vào thành.

Người của Bạch Khởi cũng không nhiễu dân, tuy đại quân tiến vào nhưng bước đi thong thả, gây sự chú ý cho vô số người, không ít người ghé mắt nhìn một người trước mặt, trên người đầy vết thương, cột băng vải, nhưng kỵ binh oai phong lẫm liệt, sát khí nghiêm nghị chậm rãi tiến vào, từng người từng người bất giác tránh đường, nhìn thấy Bạch Khởi trong lòng tràn đầy vẻ kính nể.

Con đường vốn nhộn nhịp đã trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngừng thở, từng người đứng đó lẳng lặng nhìn hổ lang chi sư trước mặt, Khi đội quân của Bạch Khởi tiến vào được một nửa, lá cờ của Thiết Huyết Quân Đoàn xuất hiện ở giữa của đội ngũ, trong nháy mắt tất cả kinh ngạc, ban đầu bọn họ vẫn chưa biết lai lịch của đoàn bộ đội này, nhưng sau khi nhìn thấy lá cờ đỏ tươi có in hai chữ lớn "Thiết Huyết", không ít người bắt đầu hoan hô, đối với nhân dân Tây Nam mà nói, Bạch Khởi và Thiết Huyết Quân Đoàn là anh hùng, là anh hùng thuộc về họ, nếu không phải có họ… Tây Nam sớm đã rơi vào tay giặc.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Bạch Khởi và đoàn quân tiến vào trong một đại doanh nằm ở thành Nam, nơi này vốn là nơi đóng quân thuộc về quân đoàn phòng vệ Tây Nam, nhưng tiếc là quân đoàn phòng vệ Tây Nam sớm đã điều động đi nơi khác, nơi này đã hiu quạnh gần hai năm rồi, bây giờ được người của Bạch Khởi sử dụng.

Mấy trăm binh sĩ ở đây trông chừng vật tư mà Nguyên soái La Bá Tì điều động, còn về phần số lượng lớn quân phí toàn bộ đều ở trong phủ Tổng đốc trong thành, Bạch Khởi chỉ huy binh sĩ từ từ tiến vào đại doanh, sau khi đoàn người của Bạch Khởi tiến vào doanh trại của đại doanh, bên ngoài đã có người đến thông báo nói là thành chủ Bạch Vân Thành dẫn đầu các quý tộc, người giàu có trong thành đến bái kiến Bạch Khởi.

Nghe xong lời này, đầu tiên Bạch Khởi hơi do dự một chút, ngay sau đó Bạch Khởi ra lệnh Mạt La Sâm suất quân cắm trại đóng quân, sau đó một mình Bạch Khởi dẫn theo một đội thân binh rồi đi ra ngoài, đương nhiên không thể thiếu Độc Cô Chiến Thiên bên cạnh Bạch Khởi.

Xuất hiện trước mặt Bạch Khởi là một người trung niên có thân hình mập mạp, không cao, khuôn mặt phúng phính và nụ cười dối trá, trên người mặc một bộ quan phục do Vương Quốc quy định, tuyệt đối là nhân vật thuộc cấp thủ phủ, hơn nữa phía sau hắn có một đội ngũ lớn lớn nhỏ nhỏ mấy trăm người đi theo, thoạt nhìn đều là những địa chủ có quyền thế trong vùng, sau khi bọn họ nhìn thấy Bạch Khởi, người nào người nấy vội vàng đi tới, người mập mạp dẫn đầu chắp tay về phía Bạch Khởi nói:

- Thành chủ Bạch Vân thành Liễu Nguyên Trai tham kiến đại nhân… đại nhân vất vả công lao to lớn, ta sẽ cùng với các quý tộc địa chủ của địa phương lao quân, có chút lễ mọn xin đại nhân vui lòng nhận cho.

Bạch Vân thành là đại thành thủ phủ, một thủ phủ của tỉnh ở đây, chức vị thành chủ tuy không thấp, tại thượng võ Ba Phạt Lợi Á mà nói cũng tương đương với cấp bậc Sư đoàn trưởng mà thôi, đối mặt với quân đoàn tinh nhuệ như vậy của Bạch Khởi, hắn cơ bản chẳng là gì, khúm núm như vậy cũng có thể hiểu.

Trong khi nói, một tay vung lên, mấy nghìn nô bộc theo sau liền vội vàng mang đủ loại thứ đi vào, thịt gà vịt cá, thứ gì cũng có, bò dê cũng không thiếu, ngoài những thứ này còn có mấy trăm xe lương thực và mấy ngàn vò rượu ngon, đương nhiên rõ ràng nhất mà mấy chục hòm lớn đặt trước mặt, trong những hòm lớn này đựng thứ gì Bạch Khởi không đi nghiên cứu kỹ, nhưng đại khái cũng có một suy đoán.

- Đại nhân… những thứ này là một chút lòng thành của các quý tộc và địa chủ địa phương đối với ngài…

Liễu Nguyên Trai mỉm cười đi đến bên mấy hòm lớn đó, từ từ mở ra, bên trong xếp đầy một hòm kim tệ, còn những hòm khác có lẽ cũng như vậy, ước lượng một hòm như thế có hơn vạn kim tệ, vậy mấy chục hòm cũng có đến mấy chục vạn kim tệ rồi?

Nhìn cảnh tượng như vậy Bạch Khởi không thể không than vãn về mức độ giàu có của đám người này, Bạch Vân thành không hổ là đệ nhất thành của toàn bộ phía Tây Nam, chỉ nhìn số tiền là biết, bỏ ra mấy chục vạn, tại một số tiểu thành ở những nơi khác, đó có lẽ là thu nhập của mấy năm ở nơi đó.

- Ha ha… Các vị khách khí rồi… đúng rồi, không biết Tổng đốc đại nhân đang bận chuyện gì mà không nhìn thấy ông ta?

Bạch Khởi vung tay ra hiệu cho Huyền Vũ và mấy người phía sau nhận những thứ này, có điều Bạch Khởi lại hỏi một vấn đề khác.

- Điều này… Tổng đốc đại nhân đang chuẩn bị quân phí cho ngài không thể đến được, xin ngài thứ lỗi, người nhà ông ấy đã chuẩn bị tiệc rượu cho ngài, xin mời ngài tối nay tham gia vũ hội chúng tôi chuẩn bị cho ngài.

Liễu Nguyên Trai khóe miệng co giật một chút, hơi bối rối nói như vậy.

Một Tổng đốc của một tỉnh, nói theo đạo lý, đó cũng là phong cương đại lại rồi, so với Bạch Khởi cũng sàn sàn như nhau, chức vị hơn kém không nhiều, chỉ là một người là quan văn một người là quan võ, hai thế lực không đối lập, hơn nữa vị Tổng đốc này thuộc về phái Hầu Tước Đỗ Tân, mối quan hệ giữa Đỗ Tân gia và Bạch Khởi không ít người đều biết, đó không được coi là hữu hảo, bởi vậy, vị Tổng đốc này không đích thân đến đón tiếp Bạch Khởi.

Đương nhiên Liễu Nguyên Trai cũng không có khả năng nói về điều này, chỉ là chuyển chủ đề câu chuyện mà nói vậy.

- Như vậy a… ha ha… cơ thể ta có chút không thoải mái… các ngươi cũng biết đã đánh trận hai tháng rồi, ta còn có những thuộc hạ đó, người nào cũng mang thương tích, đến lúc đó sẽ không tiện ra ngoài, hơn nữa, vẫn còn nhiệm vụ bên mình… chuyện về dạ hội này hãy cho qua đi… tấm lòng của các vị ta xin nhận… ta còn phải bận trưng binh, dù sao các vị cũng biết chiến tranh vẫn đang tiếp tục, ta không thể bỏ lỡ quá nhiều thời gian.

Bạch Khởi mỉm cười, tìm một lý do để từ chối chuyện này, sau đó hàn huyên mấy câu với đối phương rồi tiễn đối phương ra về, mọi thứ đã nhận rồi, nhưng tình ý này… hình như vẫn chưa nhận…

- Buồn cười thật. Cái tên Bạch Khởi này đã đánh thắng trận mà lại vô lễ như vậy, không nể mặt chúng ta cũng không sao, không ngờ ngay cả sĩ diện của Tổng đốc đại nhân cũng không nể… hừ…

Sau khi Bạch Khởi rời khỏi, một quý tộc nhìn bóng dáng của Bạch Khởi bất bình nói…

Về việc này, hai mắt của Liễu Nguyên Trai nheo lại, không biết là đang nghĩ gì, nhìn quý tộc bên cạnh mình một cái, vỗ vào vai hắn nói:

- Đừng tức giận như vậy, Bạch Tướng Quân không phải cũng nói rồi sao? Việc quân bận rộn, không thể phân thân, đợi mấy ngày nữa hãy nói.

Nói xong liền dẫn mọi người rời khỏi nơi này, còn Bạch Khởi lại phái người đi mời các Tế Tự trong thành đến đây, bảo họ giúp chữa trị cho các quân sĩ và tướng lĩnh, tuy không đáng tin như thầy thuốc, nhưng các Tế Tự chữa trị lại hồi phục nhanh hơn rất nhiều, mà Thần Điện rõ ràng muốn bán cho Bạch Khởi một nhân tình, đối với yêu cầu của Bạch Khởi cơ bản không từ chối, thậm chí còn điều động mấy Tế Tự gần mấy tòa thành trì tới giúp đỡ chữa trị cho Thiết Huyết Quân Đoàn.

Quang Minh Thần Điện luôn mưa toan phát triển thế lực của Quang Minh Thần Điện ra phía Đông, có điều lại luôn gặp cản trở, Ba Phạt Lợi Á là một trọng điểm phát triển của họ, bởi vì đây là một Đế Quốc mới sắp đứng lên, vì thế Quang Minh Thần Điện rất coi trọng điều này, một cơ hội tốt như vậy có thể mượn hơi một quan chỉ huy một quân đoàn tinh nhuệ, cơ hội như vậy bọn họ đương nhiên không thể bỏ qua. Hồng Y Đại Tế Ti sau khi biết được thông tin này, không nói thêm lời nào liền dẫn người chạy đến…

Sau khi trải qua một thời gian chữa trị, khi các Tế Tự đó mệt đến mức gần như kiệt sức, cả một vạn người của Thiết Huyết Quân Đoàn toàn bộ đã khôi phục trở lại, đương nhiên, người ta tận lực như vậy, Bạch Khởi cũng không tệ đến mức dùng xong người ta rồi đuổi người ta đi, sau khi hàn huyên vài câu với Hồng Y Đại Tế Ti, Bạch Khởi hào phóng đưa cho Hồng Y Đại Tế Ti một vạn kim tệ đồ cúng, coi như kết một thiện duyên với Thần Điện, làm cho Hồng Y Đại Tế Ti còn tưởng Bạch Khởi là chủ tín ngưỡng thực sự, tín ngưỡng thần Quang Minh, còn báo tin tức này ra ngoài… có điều, những điều này đền là lời nói sau này, bây giờ vị Hồng Y Đại Tế Ti đó đã chìm đắm trong cái hòm kim tệ sáng lạng đó, dù sao người quyên cúng một lần hơn vạn kim tệ ở phương Tây rất nhiều, nhưng ở phương Đông hình như không có, cho dù là những đại quý tộc giàu có, số tiền quyên cúng cũng đếm trên đầu ngón tay… sống ở Ba Phạt Lợi Á mấy năm, người quyên góp nhiều nhất nhìn thấy một lần cũng chỉ đưa một trăm kim tệ mà thôi, mà Bạch Khởi một lần đưa một vạn kim tệ, theo bọn họ, đây là biểu hiện của sự vô cùng sùng đạo…

Sau khi khôi phục cơ thể, Bạch Khởi lập tức bắt đầu công việc trưng binh, sau khi tin Thiết Huyết Quân Đoàn trưng binh truyền ra, người có được tin tức trong phạm vi một ngàn dặm dồn dập đi đến, dù sao đây cũng là quân đoàn tinh nhuệ, địa vị của Thiết Huyết Quân Đoàn trong lòng nam nhi Tây Nam, người khác cơ bản không thể so sánh được, nghe thấy Thiết Huyết Quân Đoàn cần chiêu nạp nhân mã, vô số người đều từ phương xa vội đến, ngoài người của các gia tộc, còn có không ít dong binh trải qua rèn luyện, cùng với quân phòng bị tự trốn đến đây ứng tuyển, các quân nhân đang trong nhiệm vụ của Thành Vệ Quân, tất cả mọi người đều lấy việc được tiến vào Thiết Huyết Quân Đoàn làm vinh dự, vì điều này bọn họ đồng ý bỏ ra những nỗ lực lớn nhất.

Ngoài bọn họ, Liễu Thành Bạch Gia cũng từ một góc của Tây Nam đến đây, dẫn đầu là Đại trưởng lão của Bạch Gia, đương nhiên với cái tuổi này của ông ấy không phải đến ứng binh nhập ngũ, mục đích là đem đến cho Bạch Khởi hai trăm tử đệ tinh nhuệ của Bạch Gia, để bọn họ gia nhập Thiết Huyết Quân Đoàn và tạo ra hiệu quả với Bạch Khởi.

Công việc trưng binh tiến hành hừng hực khí thế, quân phí của phủ Tổng đốc cũng chuyển đến, tất cả đều rất thuận lợi, một thứ không thỏa đáng duy nhất chính là người tham gia trưng binh quá nhiều, quá nhiều, trưng binh mười mấy vạn, nhưng người đến ứng tuyển ít nhất có tám mươi vạn, tám mươi vạn thanh niên trai tráng đến nhập ngũ, còn có rất nhiều người liên tục tới, điều này khiến cho Bạch Khởi mất một phen suy nghĩ, trải qua tầng tầng sàng chọn mới điều động đủ binh mã.