Cửu U Long Giới

Chương 171: Binh đến Gia Lăng Quan



Gia Lăng Quan nằm ở dãy núi liên kết Tây Nam và Tây Bắc của Ba Phạt Lợi Á, là một đường nhỏ hẹp, liên kết tây bộ của Ba Phạt Lợi Á, ba trăm năm trước lúc Ba Phạt Lợi Á mở rộng thực lực ở đây, đã xây dựng một tòa quan ải ở đây, trú binh hai vạn, vì để bảo vệ mảnh đất Tây Nguyên màu mỡ nằm ở phía Tây Nam của Ba Phạt Lợi Á không bị các nước Tây Bắc quấy nhiễu, dùng để chống lại kẻ địch, nhưng sau này theo sự lớn mạnh không ngừng của Ba Phạt Lợi Á, Gia Lăng Quan đã bị bỏ hoang, nhưng gần đây bởi vì thế lực của An Đức Liệt ngày càng lớn mạnh, vì để phòng bị An Đức Liệt, Gia Lăng Quan tọa lạc ở dãy núi này lần nữa được sử dụng trở lại, đồng thời gia cố lại, trú quân hai vạn của Gia Lăng Quan ngày nay là để đề phòng khi cần thì có, không ngờ ngày hôm nay thật sự cần tới rồi.

Quân Đoàn 35 xuất phát ngày đêm, hơn hai tháng mới từ Vương Đô đến gần Gia Lăng Quan, Quân đoàn 34 và Quân đoàn 33 phụ trách trấn giữ Đông Bắc, những quân đoàn khác bao gồm Vương Đô Cẩm Vệ quân, Quân đoàn Chiểu Trạch, cùng với quân đoàn phụ thuộc quân đoàn Chiểu Trạch còn có bảy quân đoàn khác, tổng cộng mười quân đoàn, do Đại Nguyên soái Kham Tát Tư thống lĩnh, quyết chiến chính diện với đội quân của An Đức Liệt.

- Đại nhân, phía trước là Gia Lăng Quan rồi, Quân đoàn trưởng đại nhân mệnh lệnh chúng ta đi vào trước, giúp trấn giữ Gia Lăng Quan, người ngựa còn lại theo sau tới…

Một chiết hầu từ phía trước quân ngũ chạy tới, quỳ trước mặt Bạch Khởi cung kính nói.

- Uh… Vậy à… Vậy được, chúng ta vào trước…

Nghe xong lời này Bạch Khởi trước là sững người, sau đó gật gật đầu dẫn người ngựa của đội mình đi về phía Gia Lăng Quan ở phía xa, chỗ này cách Gia Lăng Quan chỉ còn hơn mười dặm, Quân Đoàn 35 có hai mươi vạn người, tuy rằng có thể ở lại Gia Lăng Quan nhưng cần điều chỉnh một chút, còn rất nhiều đồ rườm rà cần phải sắp xếp lại, những nhiệm vụ này cần Sư đoàn 1 của Bạch Khởi hoàn thành…

Trong lúc nói cát bụi bay mù mịt, Sư đoàn 1 của Bạch Khởi đi về hướng Gia Lăng Quan, về phần bốn sư đoàn còn lại bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ, lặn lội đường xa hơn hai tháng, bọn tân binh đã rất là mệt nhọc rồi, cần phải tu chỉnh một chút.

Khoảng nửa canh giờ, Bạch Khởi dẫn theo người ngựa đến xung quanh Gia Lăng Quan, đi qua những khe sâu của những ngọn núi dấp dô đối liền nhau, đến được Gia Lăng Quan nằm ở khe sâu này, xa xa Bạch Khởi có thể nghe được một tiếng hô giết, nhất thời biến sắc, lập tức dặn dò Huyền Vũ bên cạnh mình:

- Đi… Thông báo Quân đoàn trưởng nói có đại chiến ở Gia Lăng Quan!

Sau khi nói xong quát một tiếng:

- Tất cả kỵ binh, theo ta xông vào, tập thể bộ binh hành quân gấp.

Nói xong thúc ngựa đi về phía Gia Lăng Quan ở xa ở đấy đã dấy lên khói báo động, tiếng thét giết đã vang vọng bầu trời, trong chốc lát khi Bạch Khởi dẫn kỵ binh đến Gia Lăng Quan, thì thấy được trên tường thành cao hơn mười thước từng thi thể không ngừng từ trên rơi xuống, quân Ba Phạt Lợi Á với quân phục màu đỏ còn có quân An Đức Liệt với chế phục màu vàng đất không ngừng ở đó giao chiến, nhìn tình hình mà nói, không ổn rồi, bởi vì quân của An Đức Liệt đã lên được thành lâu, tường thành có không ít nơi bị hư tổn.

Thấy tình cảnh như vậy, Bạch Khởi hai lời không nói rút ra trường kiếm bên hông, phát ra những ánh sáng màu xanh trực tiếp bay lên thành lâu cao hơn mười thước, một đao giết chết mấy tên quân của An Đức Liệt, bắt đầu giúp đỡ thủ thành.

Sau khi Bạch Khởi xông lên, những kỵ binh theo sau Bạch Khởi có khoảng năm nghìn người, từng người từng người xuống ngựa cầm vũ khí theo cầu thang xông lên thành lâu bắt đầu giúp đỡ giữ thành, tuy rằng những kỵ binh này là lực lượng quý giá, bọn họ là dùng để đánh trả kẻ địch, nhưng lúc này đã không lo được nhiều như vậy nữa rồi, Gia Lăng Quan một khi bị công phá như vậy đối với bọn họ cũng không tốt lành gì, cho nên Bạch Khởi Thống lĩnh từng người từng người xông lên đầu thành.

- Các huynh đệ giết a! Quân chi viện của chúng ta tới rồi! các huynh đệ… Liều với bọn nó!!

Cũng không biết ai là người trước tiên la lên câu như thế, tất cả mọi người xung quanh lần lượt la lên, bắt đầu nhập vào trong trận chiến, bọn họ vốn đã tuyệt vọng đột nhiên thấy được quân chi viện thoáng chốc tinh thần đại chấn.

Những thủ quân Gia Lăng Quan này người nào người nấy như ăn mật gấu muốn dũng mãnh cỡ nào có cỡ đó, đặc biệt là dưới sự thống lĩnh của con hổ Bạch Khởi càng là như thế, trên thân phát ra đấu khí màu xanh, không ngừng bay lượn giữa thành lâu, hầu như không có tướng nào phù hợp, những người đi qua thân Bạch Khởi đều chết dưới đao của Bạch Khởi, gần như không có đao thứ hai toàn bộ bị một đao mất mạng, những thang mây thon dài cũng lần lượt bị Bạch Khởi chặt đứt, nói câu không đáng nói, một mình Bạch Khởi chống lại hơn nghìn quân tinh nhuệ, đồng thời càng thêm linh hoạt.

Có người nói qua một câu nói như vậy, một bầy sư tử dưới sự dẫn dắt của một con cừu vẫn là một bầy dê, một bầy dê dưới sự dẫn dắt của một con sư tử là một bầy sói, Bạch Khởi chính là con sư tử đó, hơn vạn quân tàn dư của Gia Lăng Quan và năm mươi nghìn thủ hạ dưới sự dẫn dắt cảu Bạch Khởi, giống như hơn vạn con sói đói, trong thoáng chốc đã đánh lên thành lâu, phàm là quân Liệt Diễm dám đến gần toàn bộ giết chết một tên cũng không chừa.

Không biết trận chiến diễn ra bao lâu… Dường như đã qua mấy thế kỉ, cũng dường như là chỉ qua mấy phút đồng hồ, khi Bạch Khởi phục hồi tinh thần, đội binh phía sau những bộ binh do Bạch Khởi thống lĩnh đã lần lượt đuổi tới, những tân binh này chưa tham gia qua cuộc đại chiến nào thấy thảm cảnh trước mắt lại có người chết không ít người run sợ kinh hãi, nhưng dù sao cũng được huấn luyện hà khắc, tuy rằng cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ kinh hãi… Nhưng không lâu sau đều lần lượt cầm vũ khí xông lên, cờ màu máu tươi cắm đầy thành lâu. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Cho đến mặt trời xuống núi, tất cả mọi người đã tham gia vào trận chiến, người nào người nấy cũng thích ứng chiến trận, càng ngày càng liêu luyện, sau khi những chiến hữu tân binh của Bạch Khởi không ngừng tử vong, lần lượt hét lên, bắt đầu tiến công giết địch xâm phạm một tên lại một tên.

Cuối cùng vào khắc mặt trời xuống núi xuất hiện tín hiệu rút lui trong Liệt Diễm, quân Liệt Diễm như nước lũ lần lượt rút lui, xa xa không thể nào thấy nữa, chỉ để lại trên đất đầy thi thể, sự xuất hiện đột ngột của Bạch Khởi đã cứu Gia Lăng Quan và cũng cứu cả một Quân Đoàn 35, có thể tưởng tượng lực lượng của đối phương tuyệt đối hơn hẳn Quân Đoàn 35, nếu như không có quan ải khổng lồ này, Quân Đoàn 35 này giống như những chiếc thuyền đơn độc bị nước lũ đánh đắm.

- Hô… Đều nghỉ ngơi đi, Sư đoàn 1 Binh đoàn 1 ở lại, thành viên còn lại toàn bộ nghỉ ngơi…

Sau khi nhìn đối phương rút lui, Bạch Khởi thở một hơi dài, thu lại cây kiếm dài đẫm máu bên hông, sau đó nói như thế.

Trước khi Quân Đoàn 35 đến, Kham Tát Tư Đại Nguyên soái thân là Thống soái cao nhất của Bộ Chiến Đấu Ba Phạt Lợi Á đã ra lệnh tất cả thủ binh của Gia Lăng Quan điều phối để phối hợp với Quân Đoàn 35, cho nên trên thực tế Quân Đoàn 35 đã có quyền lực tuyệt đối ở đây rồi, Bạch Khởi là một vị Tướng Quân, là một vị Thiếu tướng, chỉ huy quan cao nhất ở đây là một vị Giáo Quan, theo quy định của Ba Phạt Lợi Á, Bạch Khởi tuyệt đối có quyền phát ngôn ở đây.

- Vâng!

Xung quanh binh lính đều lần lượt nhận lệnh, sự dũng mãnh thiện chiến vừa nãy của Bạch Khởi cùng với thực lực cường hãn đã chinh phục tất cả các sĩ binh có mặt ở đó, tất cả mọi người đều cam tâm phục tùng lời của hắn, huống hồ mệnh lệnh của Bạch Khởi cũng là danh chính ngôn thuận.

- Đúng rồi, gọi tất cả trưởng quan của các ngươi qua đây… Ta muốn họp trước với bọn họ, hỏi xem tình hình của bọn họ, ta ở đại doanh đợi bọn họ.

Sau khi nói xong lời này Bạch Khởi tiện tay bắt hai tên sĩ binh nói với bọn chúng như thế.

- Tuân mệnh đại nhân…

Hai tên binh sĩ kia vội vàng trả lời, sau đó như hai con thỏ bay nhanh rời khỏi thành lâu, khi Bạch Khởi đến đại doanh, vài tên Giáo Quan đã lần lượt đến trước lều của Bạch Khởi, xem ra tất cả các Giáo Quan đều đến rồi, nhưng số lượng không nhiều chỉ có mười mấy người, những người khác… Chắc là đều tử vong rồi… Lúc Bạch Khởi đến thấy cảnh thảm sát cùng với khắp nơi đều là thi thể thì biết chắc là có không ít người chết rồi…

Đương nhiên người còn sống cũng không tốt hơn là bao, người nào người nấy bị thương, có người đầu bó bột, có người vai bó bột, cùng dìu nhau đến bên cạnh Bạch Khởi, sau đó lần lượt hành lễ với Bạch Khởi nói:

- Tham kiến đại nhân…

Nói xong lần lượt quỳ xuống, nhưng bị Bạch Khởi ngăn lại, Bạch Khởi ngăn họ lại thở một hơi nói:

- Được rồi, bây giờ đừng nói những thứ này nữa, giáo quản cao nhất của các ngươi đâu?

- Điều này… Đại nhân người… tử chiến rồi…

Một Giáo Quan nghe xong lời này thần sắc buồn bã nói, nói xong lời này những người xung quanh đều lần lượt cúi đầu, dường như chìm đắm trong bi thương.

- Ai… Các ngươi cũng đừng quá đau buồn, trưởng quản của các ngươi hắn là một anh hùng… Hắn vì đất nước mà hy sinh, tin rằng đất nước sẽ nhớ tới hắn… Không nói những thứ này nữa… Đều vào đây nào… Ta còn chút chuyện muốn hỏi các ngươi.

Bạch Khởi thở một hơi dài sau đó chậm rãi nói.

Sau khi nói xong Bạch Khởi xoay người rời khỏi đi vào trong lều lớn, hơn mười quan quân ở phía sau cũng lần lượt theo chân Bạch Khởi đi vào trong lều lớn, sau đó lần lượt ngồi xuống, ngồi ở hai bên của Bạch Khởi, nhìn Bạch Khởi trước mặt, yên lặng đợi Bạch Khởi hỏi chuyện, trong lều lớn có một bầu không khí trầm xuống, không ngừng xoay quanh ở đó.

- Các vị… Được rồi, dẹp bỏ thương tâm, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi… Hy vọng các ngươi có thể trả lời ta thật tốt…

Bạch Khởi ngồi thẳng người ở đó, nhìn đám người trước mặt sau đó cao giọng nói.

- Vâng… Đại nhân.

Những quan quân xung quanh nghe xong lời này lần lượt ngồi thẳng lưng, người nào người nấy ngồi thẳng tắp đồng thanh hô, trong thoáng chốc bầu không khí dường như có chút vang cao.

- Ân!

Ân một tiếng hài lòng sau khi nhìn mọi người xung quanh một vòng, Bạch Khởi cao giọng nói với đám thủ hạ trước mặt:

- Các vị… Ta muốn hỏi các ngươi có ai biết bây giờ chúng ta còn bao nhiêu người?

- Đại nhân, thủ quân Gia Lăng Quan chúng ta còn tám mươi mốt nghìn hai trăm người, nhưng có hai nghìn người trọng thương, hai trăm người đã tàn phế, còn lại tám nghìn thủ quân toàn bộ đều bị thương nhưng còn có thể chiến đấu.

Một quan quân đứng dậy cung kính đáp.

- Liệt Diễm quân là khi nào bắt đầu đánh vào đây vậy? Tình báo lúc đầu nói bọn họ ít nhất cần thời gian ba tháng, bây giờ chỉ hơn một hai tháng một chút, sao bọn họ có thể bắt đầu công kích rồi? Bọn họ đến bao lâu rồi? Có bao nhiêu người?

Bạch Khởi ngồi ở đó có chút không thể lý giải hỏi.

- Điều này… Đại nhân… Chúng tôi cũng không biết, bọn họ đến đây đã ba ngày rồi, mỗi ngày đều không ngừng công kích, cụ thể có bao nhiêu người chúng tôi cũng không biết, nhưng bây giờ xuất hiện trước mặt chúng ta ít nhất cũng có một Quân đoàn, về phần tại sao bọn họ lại đến sớm hơn dự định, chúng tôi cũng không biết…

Một quan quân cho Bạch Khởi câu trả lời thành khẩn nhất, và cũng tức là hỏi mà không biết gì cả, đây cũng là điều có thể lý giải được, bọn thủ quân đột nhiên bị công kích nghĩ đến đã thấy thảm rồi, căn cứ vào tình báo của Vương Quốc và phân tích tình hình chiến lược, Liệt Diễm quân ít nhất cũng cần ba tháng tức mùa xuân mới tới, nhưng bọn họ lại đến sớm hơn dự định, và triển khai công kích, điều này khiến cho người ta nhất thời nửa khắc có chút không thể chấp nhận được.

- Như vậy a… Vậy các ngươi đi nghỉ trước đi, nghỉ cho thật tốt, chắc là mấy ngày nay các ngươi không được ngon giấc, chuyện thủ thành cứ giao cho thủ hạ của ta, chắc là đại quân ngày mai sẽ tới, các ngươi không cần lo lắng gì cả, chúng ta có một quân đoàn cho dù kẻ địch nhiều thế nào đi nữa cũng có thể giữ được… Tất cả mọi chuyện cứ để bọn ta lo được rồi.

Bạch Khởi ngồi ở đó nghe xong lời này khẽ nói như thế.

Sau khi nói xong quơ tay để những người xung quanh rời khỏi, nhưng trong lòng Bạch Khởi đang bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, đó là tại sao người ngựa Quân Đoàn 35 phía sau còn chưa đến, theo lý mà nói mình xuất phát trước bọn họ một tiếng đồng hồ, cho dù bọn họ đã bắt đầu nghỉ ngơi, sau đó thu dọn hành trang chậm rãi tiến về phía trước lúc này cũng nên đến rồi, sao bây giờ còn chưa đến? Điều này khiến Bạch Khởi có chút phiền muộn đồng thời cũng có chút không thể lý giải…

Huống hồ thân là Đại tướng hành quân, Bổn Lan Lăng nghe thấy Gia Lăng Quan gặp nạn, phương pháp hiệu quả nhất và trực tiếp là nên phái ra kỵ binh đánh bất ngờ vào Gia Lăng Quan để bảo đảm quan ải vô sự, phải biết rằng Gia Lăng Quan là hộ thân phù của Quân Đoàn 35, nếu Gia Lăng Quan bị mất e rằng Quân Đoàn 35 cũng khó bảo đảm, Bổn là một Quân đoàn trưởng, từng có kinh nghiệm chiến đấu lâu dài trên sa trường, những sai lầm thấp kém vậy không nên có, nhưng hắn không làm như vậy, thậm chí bây giờ còn chưa phái binh tới trước, điều này khiến Bạch Khởi rất là lo lắng.

Bạch Khởi không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Để đề phòng vạn nhất, Bạch Khởi ra lệnh cho thủ hạ đóng cánh cửa trường kỳ ở ở phía sau Gia Lăng Quan, nhưng trong lòng Bạch Khởi không cách nào bình tĩnh được.

Sau khi do dự một chút, Bạch Khởi dẹp chuyện này sang một bên, tạm thời không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa, bây giờ nghĩ tới mấy cái này cũng là vô ích, không bằng nghĩ mấy cái khác, về phần Quân Đoàn 35 rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Bạch Khởi quyết định sáng mai mình đích thân đi xem xem thì sẽ biết thôi, tối nay tạm thời không cần nghĩ đến cái này…

Bất kể nơi đó xảy ra chuyện gì, ít nhất tối nay không ảnh hưởng đến Gia Lăng Quan này, huống hồ còn có Binh Đoàn 1 trấn thủ, hẳn là không có vấn đề gì, tư tưởng của Bạch Khởi bắt đầu nghĩ đến vấn đề khác, ví dụ như nói… Tại sao thủ hạ của An Đức Liệt lại đến nhanh như thế, tại sao… Binh mã của An Đức Liệt rốt cuộc có bao nhiêu… Những cái này… Đều là những vấn đề cần quan tâm, bởi vì nếu như Bạch Khởi không quan tâm mấy thứ này, căn bản không được.

Những vấn đề này đối với Gia Lăng Quan bây giờ mà nói là rất quan trọng, không làm rõ những thứ này, cho dù là tất cả thành viên của Quân Đoàn 35 đều đến, vẫn không thể giải quyết vấn đề này… Tuy nói Bạch Khởi không phải là thủ lĩnh của Quân Đoàn 35, nhưng ít nhất có một chuyện là có thể khẳng định, đó là Bạch Khởi bây giờ là quan trưởng cấp cao của Gia Lăng Quan, những thứ hắn cần làm là suy nghĩ toàn diện mọi chuyện có khả năng xảy ra.

Ngay lúc Bạch Khởi đang suy nghĩ chuyện này, đột nhiên bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tiếp theo là âm thanh ầm ĩ truyền tới, lúc Bạch Khởi đứng dậy muốn ra khỏi đều, xem lúc này rốt cuộc là thời gian nào rồi, một đám sĩ binh xông vào, nhìn từ xa ở giữa bọn họ còn có một người thân dính đầy máu, cũng không thấy rõ hình dạng như thế nào, lúc lại gần xem Bạch Khởi mới phát hiện ra người này không phải là ai khác, mà là thân binh của mình Tiểu Huyền Vũ, lúc này Huyền Vũ toàn thân đầy máu, trên người có rất nhiều vết thương, sau lưng còn cắm mấy cây tiễn, dựa vào mắt Bạch Khởi không khó nhận thấy, đây đều là những cây tiễn do trong quân đặc chế…

Tình cảnh như vậy, Bạch Khởi trước là sững người, sau đó sắc mặt trở lên căng thẳng, tiềm thức Bạch Khởi nói với mình rằng nhất định có chuyện lớn xảy ra rồi, và… Chuyện này còn vượt qua sự tưởng tượng của mình, tuy rằng không muốn nghe, không muốn biết, nhưng Bạch Khởi vẫn nhịn không được tiến hai bước, kích động nói với Huyền Vũ trước mặt:

- Huyền Vũ ngươi sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này Huyền Vũ đã mơ mơ màng màng, mắt nhắm lại, nguyên mặt đều là máu tươi, khuôn mặt lộ ra bên ngoài không bị máu dấy lên cũng trở nên trắng bệch, chắc là nguyên nhân do mất máu quá nhiều, khi hắn nghe tiếng của Bạch Khởi, mở mắt một cách khó khăn, nhìn Bạch Khởi trước mặt một cái sau đó nói với giọng khàn khàn không còn sức lực:

- Đại… Đại nhân… Quân đoàn trưởng… Quân đoàn trưởng bị… Người ta nhốt rồi… Mấy vị cấp trên… Mấy vị Quân đoàn trưởng còn có phó Quân đoàn trưởng làm phản… Giết chết… Quân đoàn trưởng… Quân đoàn 2, quân đoàn 3… Toàn quân… Bất ngờ làm phản…

- Cái gì!

Những người xung quanh nghe xong lời này sắc mặt đột nhiên biến dổi, người nào người nấy sắc mặt khó coi, Bạch Khởi cũng nhịn không được kinh hãi la lên, toàn quân làm phản… Lại có người liên kết với phó Quân đoàn trưởng bắt giam Quân đoàn trưởng… Đây căn bản là làm phản, và… Quân chi viện hậu phương làm phản vào lúc này, đây khác nào biến Gia Lăng Quan thành một tòa thành cô lập, trước có sói sau có hổ, lúc nào cũng có thể bị hai phía công kích, nếu như vậy… Coi như tất cả những người ở đây chết chắc rồi.

Nói xong Huyền Vũ hôn mê bất tỉnh, Bạch Khởi vội vàng đứng dậy quát:

- Người đâu… Tìm quân y cho hắn, nhất định phải chữa khỏi cho hắn… Hôm nay các ngươi không thấy gì cả biết chưa? Nếu như ai dám truyền tin này ra ngoài, lập tức xử bằng quân pháp, giết chết không bàn cãi!

- Vâng ~ Đại nhân…

Những bọn tướng sĩ xung quanh nhìn nhau, sau đó vội vàng đáp, bọn họ cũng hiểu, chuyện này một khi truyền ra ngoài e rằng lòng quân tan rã, Gia Lăng Quan lập tức xuất hiện đào binh, trận chiến này sẽ không cách nào đánh nữa, cho nên người nào người nấy cũng quyết tâm tuyệt đối không nói chuyện này ra ngoài…

- Mạt La Sâm, những chuyện ở đây đều giao cho ngươi, trong quân đoàn phát sinh biến đổi lớn, mọi thứ ở đây tạm thời ta chỉ có thể nhờ vào ngươi, ta đã quyết định tối nay với Chiến Thiên lén vào trong quân doanh giải cứu Bổn Tướng Quân, cho nên mọi thứ ở đây đều giao cho ngươi trông coi, nếu như bọn ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến sáng ngày mai vẫn chưa có tin tức gì, như vậy đừng do dự giải tán toàn quân, từ bỏ Gia Lăng Quan đừng do dự, nếu không sẽ hại chết tất cả mọi người.

Trong lều quân doanh, Bạch Khởi nắm lấy tay Mạt La Sâm thấp giọng nói.