Cửu Trọng Tử

Chương 49: Chia cách



Trong thư Đậu Thế Anh nói lại chuyện Ngọc Trâm xuất giá, sau đó đem chuyện mình tự chuẩn bị lấy điền trang, phòng ốc nào chia cho Đậu Chiêu liệt kê ra một chuỗi dài, cuối cùng hỏi Triệu phu nhân: “… Nếu có gì thắc mắc đại tẩu cứ thương lượng với lục gia.”

Phó thác chuyện này cho Đậu Thế Hoành.

Triệu phu nhân cầm thư nhíu mày, hỏi Bành ma ma:

- Bà thấy lời Đậu Thế Anh nói có thể tin được sao?

Đậu Chiêu cũng đầy hồ nghi. Bành ma ma trầm ngâm đáp:

- Có thể tin hay không cũng khómà nói. Nhưng nếu để Canh sư gia đi thăm dò những điền trang này xemsao, chi tiết phòng ốc thì chắc chắn sẽ nhanh hơn hai người chúng ta sờvoi nhiều.

Triệu phu nhân vuốt cằm, giao thư của Đậu Thế Anh cho Bành ma ma:

- Bà đưa danh sách này cho Canh sư gia đi.

Canh sư gia nhận được, cả đêm cùng ngườiđi kiểm tra, Triệu phu nhân thì ngày ngày dẫn Đậu Chiêu hoặc cùng nhịthái phu nhân nói chuyện hoặc là đi thăm đại phu nhân, hoặc là nóichuyện phiếm với Kỷ thị… Không giống như là đến đây để bàn chuyện củahồi môn của Đậu Chiêu với Đậu gia vậy. Nếu có người hỏi cũng chỉ nói:“Lão gia cho người đến giúp đỡ để làm khế ước, những cái này ta đềukhông hiểu, người được mời thì còn đang trên đường đến”.

Chia không phải là tài sản của Đông Đậu,giúp cũng chẳng phải là thân thích của Đông Đậu nên người của Đông Đậuđương nhiên chẳng vội, nhân lúc Triệu phu nhân ở nhà làm khách, nhị thái phu nhân lại vô cùng nhiệt tình, nhị đường tẩu và tam đường tẩu nhân cơ hôi giật dây nhị thái phu nhân cho mời nữ tiên sinh về nhà đọc sách.Nhị thái phu nhân nhận được ám chỉ của con, nghĩ nếu Triệu phu nhân cũng đồng ý cho Đậu Chiêu ở lại Đông phủ thì chuyện này rất dễ làm, cho nênkhông chỉ chỉ nữ tiên sinh về nhà đọc sách mà cách vài ngày còn mời mấygánh hát và chủ mẫu các nhà giàu có trong huyện Thực Định đến. Trong nhà người đến người đi, cười nói vui vẻ còn náo nhiệt hơn cả tết đến. Chịem Vương Ánh Tuyết, Bàng thị chờ đợi đến hoảng loạn, không biết đã xảyra chuyện gì.

Cứ như vậy qua nửa tháng, Canh gia sư báo tin lại nói những nơi Đậu Thế Anh chọn đều vô cùng tốt nhất là phòng ốc cửa hàng ở phố Nam huyện Thanh Uyển, hàng năm chỉ riêng tiền thuê nhàđã hơn một vạn lạng bạc rồi.

Huyện Thanh Uyển là thủ phủ của phủ BảoĐịnh, phố Nam lại là dãy phố phồn hoa nhất Thanh Uyển. Triệu phu nhânkhông khỏi cảm khái:

- Ta cũng biết Đậu gia giàu có nhưng không ngờ lại đến mức độ như vậy.

Bành ma ma cười nói:

- Lần này cũng nhờ Vương gia cả.

Triệu phu nhân dù không thích gặp nhà họ Vương thì cũng không nhịn được cười rộ lên.

Hôm sau dẫn Canh sư gia đến gặp Đậu Thế Bảng.

Đậu Thế Bảng dẫn Canh sư gia đến chỗ ĐậuĐạc bàn chuyện của hồi môn của Đậu Chiêu. Đậu Đạc đã có chuẩn bị, cầmdanh sách dày đi ra:

- Đây là cho Thọ Cô.

Canh sư gia nhìn nhìn rồi cười:

- Ý của đại nhân nhà tôi thìbiểu tiểu thư là nữ tử, sẽ không kinh doanh, những cửa hàng đồ tre,xưởng ép dầu này thì không cần, muốn lấy điền trang là chủ yếu.

Nói xong đưa danh sách đã thương lượngvới Triệu phu nhân qua. Đậu Đạc xem xong, sắc mặt âm u như trời sắp đổmưa, lạnh lùng liếc nhìn Đậu Thế Bảng một cái.

Đậu Thế Bảng bị tai bay vạ gió, khôngnhịn được cầm lấy danh thiếp Canh sư gia đưa, nhất thời mắng thầm, ai đã báo tin cho Triệu gia như vậy, mấy chỗ tốt đều là ở đây cả. Khó tráchtam thúc lại lườm ông. Nhưng chuyện này thực sự không phải do ông làm!Ông ta đúng là khóc không ra nước mắt.

Nhưng cũng chỉ ngồi ở bên cạnh lắng nghe.

Hai nhà dây dưa hơn 10 ngày, Triệu gia bỏ qua một ít điền sản, nhận lấy vài cái xưởng thủ công, Tây Đậu cũng nhảra ít điền sản, chuyện đại khái cứ quyết định như vậy.

Triệu phu nhân mang mấy đĩnh vàng, mười chiếc trâm cài đầu kiểu mới nhất và cả chút trang sức đi bái phỏng tam bá mẫu:

- … Mấy ngày qua phiền tam gia rồi, về sau chuyện của Thọ Cô còn phải nhờ tam bá nó giúp đỡ nhiều hơn.

Nhìn món đồ gần một ngàn lạng bạc đó, tam bá mẫu không thể nhịn được cười.

Ra khỏi đó, Triệu phu nhân đến chỗ nhị thái phu nhân.

- Người xem, Thọ Cô còn nhỏ nhưvậy, chẳng hiểu gì cả, theo ý của lão gia nhà tôi thì vẫn muốn mời thúcbá, huynh đệ của Thọ Cô giúp đỡ quản lý sản nghiệp này.

Mắt nhị thái phu nhân sáng bừng lên.

Cha mẹ sinh con trời sinh tính, khôngphải ai cũng giống ai, Đậu gia có Đậu Thế Xu sớm thành danh nhưng cũngcó người như Đậu Thế Bảng qua 40 tuổi vẫn chỉ là một tú tài. Nếu để chongười Đậu gia giúp Đậu Chiêu coi sóc tài sản, nói ra cũng vẫn dễ nghehơn nhiều.

Nhưng để cho người của Đậu gia quản thì Triệu gia có thể yên tâm sao?

Bà nhớ tới điều kiện “Qua tuổi 30″ khiến bà tức đến hộc máu kia.

- Chỉ sợ người của Đậu gia không quản được, cô phụ ý tốt của Triệu phu nhân rồi!

Nhị thái phu nhân uyển chuyển nói.

- Sao có thể không quản tốt được!

Triệu phu nhân cười nói:

- Giờ giúp đỡ chuẩn bị vốn làngười của Đậu gia, cũng may đồ của Thọ Cô đều chỉ là điền trang phòngốc, chuyện làm ăn thì tôi không hiểu nhưng chuyện ruộng vườn thì tôi rất rõ. Được mùa thì thu hoạch thêm vài cân, mất mùa thì bớt đi mấy cânnhưng cũng chỉ là số ít, lấy khoảng thời gian mười năm cộng lại cũngđược một con số. Theo tôi thấy, không bằng lấy lợi tức của 10 năm trướclàm chuẩn, tính xem mỗi năm tiền lời là bao nhiêu, về sau lấy đó làmchuẩn, nhiều thì quản gia thu lại, lúc mùa màng không tốt thì lấy ra bùvào, nếu cả 10 năm đều là mùa màng tốt thì chắc chắn là Bồ tát muốn tạơn sự vất vả của quản gia, đương nhiên thừa đâu thì về quản gia hết.

- A!

Nghe đến đây thì nhị thái phu nhân cũng đứng ngồi không yên.

Một nửa sản nghiệp quá lớn, cho dù chỉ dư ra một chút thôi, cũng không phải là con số nhỏ.

Bà gọi con dâu mấy nhà đến thương lượng việc này.

Đại phu nhân cười lắng nghe – Lan Nhi không thể bỏ việc học hành để giúp người quản mấy việc linh tinh này được.

Phòng ba con còn nhỏ, không có kinhnghiệm trừ phi Đậu Thế Bảng thầm giúp đỡ, bằng không không có năng lựcnày. Tứ phòng ở Tín Dương, ngũ phòng ở kinh thành, lục phòng chỉ có ĐậuThế Hoành. Tính đi tính lại cũng chỉ có thể giao việc này cho phòng thứhai.

Kỷ thị không khỏi thâm than một tiếng.

Không biết là ai đã nghĩ ra chủ ý này.

Thật sự là lợi hại!

Dù sao Đậu Chiêu cũng là cô nương Đậugia, nàng còn phải sống ở Đậu gia, xuất giá rồi cũng phải dựa vào cácanh em chú bác giúp đỡ. Mà Triệu gia vì cái chết của Triệu Cốc Thu đãgây rối không thoải mái với Đậu gia rồi, bây giờ còn chia nửa gia sảncủa Tây Đậu, Đậu gia đã có người oán hận Triệu gia lắm chuyện, Triệu gia ít người, không từ mà biệt, chỉ cần một câu của nhị thái phu nhân thìĐậu gia sẽ rút những quản gia đang quản lý gia sản của Đậu Chiêu về, bên đó sẽ lộn xộn, Triệu gia lại không có năng lực cũng không có ngườitrông giữ được sản nghiệp này. Nay Triệu phu nhân đưa ra ý làm cho người của Đậu gia giúp Đậu Chiêu quản lý sản nghiệp, ai ngồi cùng thuyền vớiĐậu Chiêu thì sẽ thành người thân thiết nhất với Đậu Chiêu, nếu ngườinày là từ chi thứ hai, nhị phu nhân giờ lại đang là dâu trưởng của Đậugia… những tháng ngày sau này của Đậu Chiêu sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nàng liếc nhìn nhị phu nhân.

Trong đáy mắt nhị phu nhân hiện rõ sự động lòng.

Lần này Triệu gia quả nhiên là đã có chuẩn bị từ trước rồi mới đến!

Kỷ thị cười nói:

- Lục gia nhà con vừa mới trúngcử nhân, toàn tâm toàn ý dốc lòng tham gia kì thi mùa xuân năm sau, Huệca nhi và Chỉ ca nhi còn cần người chăm sóc nữa là, chuyện này nhà conkhông tham dự.

Đại phu nhân nghe xong thì cũng vội tỏ thái độ:

- Mùa xuân sang năm Lan Nhi cũng đi thi rồi, ngày nào cũng học đến nửa đêm, chỉ sợ là có lòng mà không có sức.

Tam phu nhân do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói:

- Nhà con quản lý sản nghiệp Đậu phủ, khỏi cần nói ngày nào tam gia cũng bận rộn, hơn nữa để tránh tịhiềm thì cũng không tiện giúp Thọ Cô quản lý sản nghiệp.

Nhị thái phu nhân hỏi nhị phu nhân:

- Ý của con thì sao?

Nhị phu nhân việc nhân đức không nhường ai, nói:

- Lão đại đi theo ngũ thúc lên kinh thành, lão nhị, lão tam đều ở nhà, chọn một trong hai đứa nó là được.

- Cũng tốt!

Nhị thái phu nhân cười nói:

- Con quyết định rồi nói với ta một tiếng để ta còn nói lại cho Triệu phu nhân.

Lòng nhị phu nhân hiểu rõ, về phòng liền gọi các con đến để thương lượng việc này.

Đậu Chiêu biết thì chọn tam đường huynh Đậu Tú Xương.

Kiếp trước, đại đường huynh vẫn đi theongũ bá phụ, sau ngũ bá phụ giúp đại đường huynh đi theo con đường họchành, nhị đường huynh vẫn cố thi đến tiến sĩ mới thôi, tam đường huynhvà ngũ đường huynh nàng không qua lại nhưng nàng nhớ rõ sau khi ngũ báphụ qua đời, tam đường huynh vẫn giúp đỡ nhị đường huynh quản lý côngviệc của Đậu gia, có thể thấy ở phương diện này tam đường huynh vẫn cónăng lực, hơn nữa con trưởng của Tam đường huynh là Đậu Khải Tuấn cũnglà người có tiền đồ nhất trong hàng con cháu tên Khải.

Lúc nói chuyện phiếm với cữu mẫu, nàng có nói:

- … tam bá mẫu mắng thất đường huynh rằng hắn đọc sách còn chẳng bằng được Chi ca nhi.

Triệu phu nhân lập tức ghi tạc trong lòng, cho người đi hỏi thăm Đậu Khải Tuấn.

Đến khi nhị thái phu nhân mời cữu mẫu qua bàn việc, cữu mẫu đã chọn tam đường huynh:

- … Tú tam gia lớn tuổi hơn chút, lại đã là phụ thân của mấy đứa nhỏ rồi, chắc sẽ trầm ổn hơn.

Nhị phu nhân bình thản, đều là con của bà.

Nhà Đậu Tú Xương lại mừng rỡ vô cùng.

Bọn họ vẫn phải dựa vào tiền tiêu hàngtháng mà ăn cơm, có thêm chút thu nhập thì bọn trẻ có thể ăn ngon mộtchút, mặc đẹp một chút.

Dù là Đậu Đạc cũng không thể phản đối.

Ông và phụ thân của Đậu Tú Xương tức nhị bá phụ Đậu Thế Kỳ của Đậu Chiêu có quan hệ rất tốt.

Đậu Tú Xương rất thuận lợi tiếp quản của hồi môn của Đậu Chiêu, cữu mẫu cũng giao thư đồng ý cho nhị thái phu nhân.

Việc này xong xuôi đã sang Đông chí, là lúc nhà nhà nấu bánh chẻo.

Cữu mẫu và Đậu Tú Xương bàn bạc:

- Không bằng Tú tam gia quản lýnốt đồ của mẫu thân Thọ Cô để lại cho nó đi? Vương thị sắp vào cửa, Duma ma ở lại Tây phủ cũng không dễ dàng gì, không bằng nhân cơ hội nàycho nhà bà ấy nghỉ, coi như là cũng nể tình họ đã hầu hạ cô nãi nãi nhàchúng tôi.

Nếu là người khác thì hơn phân nửa sẽ edè làm như vậy liệu có khiến người khác hiểu lầm vừa mới tiếp nhận sảnnghiệp của Đậu Chiêu thì đã thâu tóm tất cả vào tay nhưng Đậu Tú Xươnglà người nghiêm chỉnh, sao có thể để ý những lời bàn tán đó?

- Được chứ! Dù sao vẫn là quản, thêm chút ít cũng không sao.

Cữu mẫu mời Du ma ma đến nói chuyện, bảo Du Quốc Khánh giao lại sổ sách cho Đậu Tú Xương.