Cửu Tội

Chương 2



Triệu Kì thoáng tự hào một chút, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, người không may bị hại là ai vậy?”

Tần Niệm lắc đầu: “Hình như là Khâu Thục Tình, không nhớ rõ, anh Trần còn nói đó là người nổi tiếng.”

“Cái gì? Khâu Thục Tình?” Triệu Kì kinh hãi, “Diễn viên Khâu Thục Tình cậu cũng không biết sao? Cô ấy là đại minh tinh!”

Tần Niệm mở to mắt, đặc biệt sáng ngời: “Thật sao, có xinh đẹp không?”

“Xinh đẹp xinh đẹp!” Triệu Kì liên tục gật đầu.

Nhiếp Cửu ngồi xuống sofa, tựa lưng, bắt chéo chân, nhàm chán lật xem tư liệu.

Tiếng chuông mèo máy lại vang lên lần nữa, Tần Niệm tiếp điện thoại, sau đó nói với Nhiếp Cửu: “Tổ trưởng, án của Khâu Thục Tình chuyển cho tổ án đặc biệt, Trần Miễn sẽ đem hồ sơ tới đây.”

Nhiếp Cửu giương mắt liếc cậu, khẽ nhíu mày: “Hử?”

Tần Niệm chớp chớp mắt to: “Anh Trần Miễn nói, đây là ngôi sao thứ tư bị tấn công trong tháng này, không có đầu mối, nghi phạm cũng không.”

Nhiếp Cửu đứng lên, giật giật cổ: “Đi xem.”

Triệu Kì hưng phấn nhìn Nhiếp Cửu: “Đi gặp Khâu Thục Tình sao? Tôi có thể xin chữ kí không?”

Tần Niệm sờ sờ lỗ tai, có chút khó hiểu: “Phải đi gặp Khâu Thục Tình sao? Tôi còn tưởng phải đến xem nhà cô ta.”

Nhiếp Cửu thoáng dừng bước, quay đầu nhìn cậu, cười tán dương: “Quả thật phải đến nhà cô ta, nhìn xem gã đàn ông tầng 17 là thế nào!”

Ngày mai các thành viên của tổ án đặc biệt mới đến đông đủ, nhưng việc này không nên chậm trễ, ba người lập tức tới nhà Khâu Thục Tình, hy vọng có thể tìm ra chút dấu vết để lại.

Tuy Nhiếp Cửu vẫn cảm thấy khả năng thứ nhất khá lớn, hai gã đàn ông hợp tác hoàn thành một loạt chuyện này, hoặc là Khâu Thục Tình đang nói dối.

Người khám nghiệm hiện trường cũng đã tới một lần, cửa sổ đều không có dấu vết tổn hại, hơn nữa cửa lớn cần mật mã cùng chìa khóa mới có thể mở ra, không thể lợi dụng chìa khóa vạn năng.

Nhiếp Cửu bảo Triệu Kì đến các cửa sổ kiểm tra một lần nữa, tự mình đi vào nhà.

Nhà rộng 100 m2, phòng khách đặt sofa đỏ thẫm, Tivi tinh thể lỏng dài 40 tấc, trên tường là hàng loạt tranh sơn dầu tứ phúc mai lan trúc cúc. Tổng cộng hai gian phòng, một phòng ngủ, một phòng sách.

Nhiếp Cửu và Tần Niệm đi vào phòng sách, đối diện cửa là một giá sách phong cách châu Âu, trên giá đặt đầy sách, từ sử ký đến bốn đại tác phẩm nổi tiếng nhất đến nhật kí người điên, thậm chí có một loạt sách Nhiếp Cửu chưa từng nghe tên.

Nhiếp Cửu chỉ chỉ mấy cuốn sách trong đó, hỏi Tần Niệm: “Đây là sách gì?”

Tần Niệm nhìn mấy quyển sách kia, mày nhíu chặt: “Mấy sách loại này em đã xem qua, đều là về quan điểm của các phái khác nhau, nhưng phong cách không giống, hình như là chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa duy tâm cực đoan.”

Nhiếp Cửu nhìn trần nhà màu xanh da trời, lại nhìn bàn gỗ đàn hương, hỏi lại: “Tần Niệm, phòng sách của cậu có dạng gì?”

Tần Niệm ngượng ngùng cười cười: “Em không có phòng sách……”

Nhiếp Cửu sửng sốt, lập tức vỗ vỗ vai cậu: “Sau này sẽ có.”

Mặt Tần Niệm đỏ lên, theo bản năng nhìn Nhiếp Cửu, tâm nói, diện mạo tổ trưởng thực không tệ.

Nhiếp Cửu cầm lấy chiếc chén trên bàn, thờ ơ hỏi, “Có phát hiện gì không?”

Tần Niệm nghĩ nghĩ, nói: “Khâu Thục Tình là người mâu thuẫn cực đoan.”

“Ừm, rất rõ ràng, giá sách không hề có sách nước ngoài, nhưng giá sách này.” Nhiếp Cửu vươn tay sờ sờ, cười nói, “Là phong cách nước ngoài, dù theo cách sắp xếp hay theo nội dung của sách, đều có thể thấy được, nội tâm Khâu Thục Tình mâu thuẫn. Người như vậy phần lớn yếu ớt mẫn cảm, một khi kích động, sẽ dễ dàng suy sụp.”

Tần Niệm chớp mắt, lẩm bẩm: “Người như vậy thích hợp bị thôi miên nhất.”

Nhiếp Cửu liếc cậu một cái, thản nhiên nói: “Thôi miên quả thật tồn tại, nhưng người hiểu được cũng rất ít, đừng nghĩ nhiều, tìm chứng cứ xác thực quan trọng hơn.”

Nhiếp Cửu tính đi đến phòng ngủ xem xét, xoay người, khóe mắt miết đến một góc cửa sổ, liền dừng bước.

Tần Niệm thấy Nhiếp Cửu ngừng lại, đang muốn mở miệng, lại thấy Nhiếp Cửu ra hiệu đừng lên tiếng, vội vàng mím môi, dùng hai tay che.

Nhiếp Cửu nghiêng thân, đi dọc hướng cửa sổ, sau đó vươn tay, nhanh như chớp bắt được người ngoài cửa sổ, kéo người lên.

Chân người nọ vốn dẫm lên một chỗ lồi ra trên tường, một tay nắm chặt ống nước, một tay chụp ảnh, quanh eo là dây thép cuốn đặc chế, đầu kia treo trên nóc nhà.

Nhiếp Cửu nhíu mày, không nói gì.

Đây không phải là tiểu quỷ lanh chanh gặp lúc chiều sao!

Tần Bạch là một tổng biên chuyên nghiệp kiêm tay săn ảnh, trong xe luôn có một loạt trang bị, loại chuyện này cậu làm quá thành thạo, dù treo trên tầng 17 cũng không sợ hãi.

Nhưng cũng không chứng tỏ cậu treo trên không trung bị người bắt được vẫn còn khí thế hùng hồn!

Tần Bạch đáng thương nhìn hắn, thiếu chút nữa kêu lên “Đại hiệp tha mạng.”

Nhiếp Cửu một tay kéo hắn vào phòng, lạnh lùng nói: “Cậu là ai?”

Tần Bạch vốn đang lo sợ nơm nớp, đột nhiên thấy Tần Niệm, như bắt được cây cỏ cứu mạng, vội kêu: “Tiểu Niệm, Tiểu Niệm!”

Nhất thời mặt Tần Niệm đỏ lên, nhanh chóng kéo Tần Bạch ra sau, rụt rè nói: “Tổ trưởng, đây là anh của em! Anh ấy không phải người xấu……”

Tần Bạch cảm động gật gật đầu, vẫn là Tiểu Niệm biết mình tốt, suy nghĩ vừa chuyển, vội vàng nói: “Đúng, tôi là người tốt. Tôi không rình xem, kỳ thật…… Ực…… Là anh không tốt! Đúng, là anh không tốt!”

Tần Bạch nghĩ tới lý do, lập tức đúng lý hợp tình chỉ vào Nhiếp Cửu nói, “Đã vài ngày tôi không được gặp Tiểu Niệm! Sao các anh có thể áp bức Niệm Niệm nhà chúng tôi như vậy, làm hại tôi phải lén đến xem Tiểu Niệm của tôi!”

Tần Niệm choáng váng, “Không phải anh tăng ca mới không được gặp em sao? Còn có, ngô…… Anh, hôm nay là ngày đầu tiên em đến tổ án đặc biệt làm.”

Nhiếp Cửu nhíu mày, “Cậu như vậy, tôi có lý do khởi tố cậu……”

“Đừng thế chứ.” Tần Bạch trừng mắt liếc Tần Niệm một cái, sau đó nịnh nọt cười cười, “Tổ trưởng, tôi có thể đưa anh tặng phẩm của tuần san chúng tôi! Thế nào, nếu anh đặt hàng một năm tuần san Bí Mật Giới Giải Trí chúng tôi, tôi còn có thể tặng chữ kí của ngôi sao!”

Tần Niệm kéo ông tay áo Tần Bạch, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, không phải anh là biên tập ư? Sao biến thành nhân viên chào hàng?”

Tần Bạch nói khẽ bên tai cậu: “Hiện tại tiêu thụ tạp chí có trích phần trăm hoa hồng! Tóm lại, bình thường em cũng phải giúp anh chào hàng, biết không?”

Tần Niệm ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết.”

Tần Bạch xoa xoa đầu Tần Niệm, cười tủm tỉm.

Nhiếp Cửu hoàn toàn bị lơ đi, sắc mặt xanh mét, một cỗ tức giận sắp bùng phát.

Tần Bạch cảm giác được, ngẩng đầu hướng Nhiếp Cửu cười, “Đội trường đang tra án của Khâu Thục Tình a? Tôi có manh mối.”

Nhiếp Cửu híp mắt, “Nói !” Giọng điệu vẫn lạnh lùng.

“Được trả phí không?”

Nhiếp Cửu có cảm giác bị đánh bại, vuốt tóc rơi trên trán về phía sau, không có tâm trạng nghe cái gọi là manh mối trong miệng Tần Bạch.

Vẻ mặt Tần Bạch sinh động, ngôn ngữ tứ chi phong phú, vui sướng khoa tay múa chân , Nhiếp Cửu thở dài: “Vậy cậu nói xem.”

Tần Bạch vui vẻ, đắc ý dào dạt, “Các ngôi sao bị tấn công trong một tháng gần đây có liên quan tới nhau!”

Tần Bạch đến trước cửa sổ, vươn đầu ra, hô to: “Tôn Mộc, đem bốn quyển tạp chí tháng này của tuần san Tin Giật Gân tới!”

Người phía dưới lên tiếng, sau đó đến xe lấy tạp chí.

Tần Bạch dựa vào tường, cợt nhả với Nhiếp Cửu: “Đến đây, chúng ta bàn phí tin tức…… Ai…… Chớ đi a…… Này, anh rất nhỏ nhen!”



Tần Bạch sắp bốn bản tạp chí thành hàng, đặt chỉnh tề trên bàn, nói với Nhiếp Cửu: “Đây là bốn bản tạp chí tháng này của tuần san đối địch với chúng tôi.”

Triệu Kì và Tần Niệm vươn đầu nhìn, Nhiếp Cửu chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra vấn đề.

Triệu Kì nói thầm: “Trang bìa thật giật gân nha, tôi đoán nếu Khâu Thục Tình xem, có thể bị tức chết!”

Bốn bản tạp chí, đánh vào bốn nhân vật, theo thứ tự là bốn người bị hại.

Rất khó không khiến người ta nghi ngờ.

Tần Bạch bắt chéo chân, lẩm bẩm: “Hung thủ chắc chắn là tuần san Tin Giật Gân! Lần trước Trình Linh bị người tạt axit, lại đến Khâu Thục Tình và Phú Thương tình một đêm. Lần này tuần san Tin Giật Gân đều dự đoán trước rất đúng, kỳ tiếp theo ra, các nhân vật xuất hiện trên bìa của tuần san Tin Giật Gân chắc chắn gặp chuyển kinh khủng, lượng tiêu thụ sẽ tăng vọt!”

Tần Bạch hít sâu một hơi, đè vai Nhiếp Cửu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tóm lại, tổ trưởng, anh phải giẫm nát tuần san Tin Giật Gân, để Bí Mật Giới Giải Trí của chúng tôi leo lên đỉnh núi!”

Nhiếp Cửu gạt tay cậu, mắt nhìn chằm chằm bốn bản tạp chí.

Tư duy chủ quan của Tần Bạch rất nặng, nhưng loại trùng hợp này cũng quá kỳ diệu, khiến người ta khó có thể xem nhẹ.

Nếu tạp chí phá rối sau lưng, mọi việc có thể nói thông, nhưng gã đàn ông kia làm thế nào đi vào căn phòng này.

Nhiếp Cửu thở hắt ra, hỏi Triệu Kì: “Ba người bị hại khác đã điều tra xong chưa?”

Tần Bạch vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng vui vẻ reo hò, đây là tin tức từ chính phủ a! Vội vàng đút tay vào túi, mở máy ghi âm.

Triệu Kì đang muốn mở miệng, Nhiếp Cửu ý bảo chờ một chút. Bỗng nhiên đến trước mặt Tần Bạch, cười cười với cậu, “Hôm nay cảm ơn cậu.”

Tim Tần Bạch thịch một cái, mặt đỏ ửng.

Người này thật sự dễ nhìn a, mũi thẳng, mắt hữu thần, ngũ quan giống như được khắc ra.

Nhiếp Cửu vươn tay, kéo Tần Bạch đi đến phòng sách. Nhiếp Cửu cười vô cùng đẹp, thuận tay đem đai lưng dây thép đến, vòng quanh eo Tần Bạch.

Tần Bạch còn say mê vì nụ cười của Nhiếp Cửu, bỗng nhiên bị ôm lấy, tâm thẳng khiêu, mặt lại đỏ ửng.

Giây tiếp theo, Nhiếp Cửu ôm Tần Bạch đến cửa sổ, cười dịu dàng với cậu, nhẹ buông tay, ném người xuống.

Tần Bạch không thể tin được mở to mắt.

“Vương bát đản đáng chém nghìn đao — a — cứu mạng –” Tiếng rống như giết heo vang lên trong không trung.

Màn đêm buông xuống.

Nhiếp Cửu vỗ vỗ tay, ra khỏi thư phòng.

Bốn người bị hại đều là minh tinh điện ảnh, lệ thuộc vào các công ty giải trí khác nhau. Nếu nói Khâu Thục Tình lừa dối hoặc ảo giác thì còn chấp nhận được, nhưng ba người kia thật sự bị thương.

Người đầu tiên bị đẩy ra đường, xe đụng khiến chân gãy, hai người kia thì bị thương lúc diễn do tráo đạo cụ, nghiêm trọng nhất là bị trúng mảnh thủy tinh vỡ, đầu chảy máu. Mà chuyên gia đạo cụ luôn khẳng định, trước đó đã kiểm tra qua, không hề biết bình nhựa bị đổi thành bình thủy tinh.

Có lẽ bốn người này còn điểm gì đó giống nhau, chỉ là tạm thời không phát hiện.

Cũng có lẽ, tuần san Tin Giật Gân là một điểm đột phá.

Nhiếp Cửu không tìm được manh mối, ra cao ốc, lại gặp được tiểu quỷ lanh chanh.

Tần Bạch ngồi xổm trước cửa cao ốc, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Cửu: “Tổ trưởng, phí tổn thất tinh thần!”

Tần Niệm vỗ vỗ quần áo cho cậu, lo lắng hỏi: “Anh hai, anh không sao chứ? Anh Tôn Mộc đâu?”

“Nhóc con kia trở lại đưa bản thảo.” Tần Bạch nhăn cái mũi, “Tiểu Niệm, về nhà cho em uống canh.”

Nhiếp Cửu nhíu mày, cười nói: “Ở đây vắng xe, cậu trở về thế nào?”

Tần Bạch trừng hắn, nói thầm: “Cũng tốt, đi thôi.”

Tần Bạch và Tần Niệm trực tiếp về nhà, vừa mở cửa, ba con chó nhỏ liền vọt ra, Tần Bạch mệt mỏi, bị ba con chó nhỏ vây quanh, ngã lên sofa.

Ba con chó nhỏ màu nâu là cùng mẹ sinh ra, giống nhau như đúc, ngoài Tần Bạch không có người phân biệt được.

Tần Bạch là người cuồng động vật, cả ngày ôm cẩu cẩu gọi bảo bối nhi, nói ra sợ người cười chết, bởi vậy việc này không ai ở tòa soạn biết. Hơn nữa Tần Bạch còn có tật xấu, ở tòa soạn nói một câu hai câu liền xưng ‘ông đây’, thô tục đầy miệng, về nhà không có việc gì thì thử quần áo cho tiểu cẩu, đôi khi liên hệ mua quần áo cho chúng, sợ người khác biết cậu là nam , nên giả dạng làm Laury.

Người ta thích nhất động vật nhỏ. Có lúc Tần Niệm thấy cậu lên mạng nói những lời này, luôn cảm giác đầu choáng váng.

Nuôi chó tiêu phí không ít hơn người, mà Tần Bạch dưỡng chúng như bảo vật, ăn ngon, mặc đẹp, quần áo mấy bộ, thay đổi mỗi ngày.

Tính cách yêu tiền đến chết, cũng có cái bù đắp……