Cửu Tội

Chương 12



Nhiếp Cửu cảm thấy, mình điên rồi mới tới nơi này.

Nắng trên đầu càng ngày càng to, dòng người cũng thêm đông dúc.

Gần hai giờ, nữ ngôi sao Nhạc Hồng được vệ sĩ hộ tống ra ngoài, phóng viên lập tức ào lên, tựa như ong mật thấy hoa tươi, đương nhiên cũng giống ruồi bọ.

Nhạc Hồng mặc váy dài đen bó sát, tôn vóc dáng hoàn hảo, mái tóc đen dài tự nhiên rủ xuống, vừa tới thắt lưng, tuy đeo kính râm nhưng không làm mất đi khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Nhạc Hồng nổi tiếng đã lâu, sự nghiệp ở đỉnh cao chưa từng xuống dốc, khiến rất nhiều người phải kinh ngạc.

Cô được xưng là mỹ nhân đệ nhất làng giải trí, danh tiếng trên quốc tế cũng không nhỏ.

Nhạc Hồng vội vàng trả lời phóng viên mấy câu, sau đó được vệ sĩ hộ tống vào xe.

Tần Bạch giận dữ, rõ ràng mua tin tức độc quyền, biết Nhạc Hồng xuất hiện ở đây, sao bây giờ nhiều phóng viên cùng xuất hiện như vậy!

Phóng viên lập tức giải tán, Tần Bạch bỏ bút ghi âm vào túi, chạy sang đường bên kia.

Nhiếp Cửu ôm ngực, sắc mặt không tốt.

Tần Bạch đầu đầy mồ hôi, cười với Nhiếp Cửu: “Tổ trưởng, anh tới đón tôi lúc tôin tầm nhé.”

Nhiếp Cửu hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.

Tần Bạch thức thời đi theo, ôm cánh tôiy hắn.

“Buông ra, nóng.”

“Đừng như vậy, đùa chút thôi mà!”

Nhiếp Cửu bĩu môi, mặc cậu ôm, trầm ngâm vài giây, lại nhìn Tần Bạch đang cười tủm tỉm, nhẫn không được cũng cười lên.

Đến nhà hàng đã hẹn, những người khác vẫn chưa tới. Hai người dùng trà trước, đợi những người kia mới gọi món.

Tần Bạch lấy báo ra, bắt đầu xem.

Nhiếp Cửu liếc mắt một cái, nghi hoặc hỏi: “Cậu muốn chuyển nhà?”

Tần Bạch gật đầu, vừa nhìn vừa nói: “Muốn tìm nhà có phòng để sách, cứ thuê trước, có gì tính tiếp.”

Nhiếp Cửu suy nghĩ giây lát, đột nhiên nói: “Kỳ thật tôi cũng chuẩn bị chuyển nhà.”

“Thật sao?” Tần Bạch hưng phấn, “Nói kế hoạch của anh thử xem!”

Nhiếp Cửu bình tĩnh nói:“Ký túc xá quá nhỏ, hơn nữa ở mãi cũng không thích hợp, nên tôi muốn mua nhà.”

Tần Bạch cười híp mắt: “Vậy tổ trưởng chuẩn bị mua nhà thế nào? Tôi giới thiệu cho anh.”

“Kỳ thật……”

“Vậy tốt lắm, hiện tại giá đất chỉ có lên không giảm, anh mua biệt thự độc lập, chắc chắn sau này kiếm được lời.”

“Tôi nghĩ……”

“Hơn nữa hiện tại thuê nhà không có lợi, anh nghĩ xem, trả tiền từng tháng, không bằng trả một lần.”

Nhiếp Cửu thấy cậu nói đầy hưng phấn, chỉ chống cằm im lặng nghe.

Tần Bạch bắt đầu kế hoạch: “Dù gì biệt thự độc lập cũng không quá nhỏ, vừa lúc tôi cần tìm nhà ở, không bằng tôi ở chỗ của anh. Về phần tiền thuê nhà, tôi có thể nấu cơm cho anh, coi như hòa?”

Nhiếp Cửu khiêu mi.

Tần Bạch nói:“Hơn nữa tôi quen biết nhiều người, tôi có thể giúp anh liên hệ trực tiếp mà không cần trả tiền môi giới, chỉ cần đưa tiền ăn hàng tháng là được.”

Nhiếp Cửu cười nói: “Không chỉ cho cậu ở miễn phí, còn phải đưa tiền ăn?”

Tần Bạch nịnh nọt cười cười:“Đương nhiên không phải vậy, dù tôi không đến ở, anh vẫn phải ăn cơm mà!”

Nhiếp Cửu dịu dàng nhìn cậu, gật đầu: “Được.”

Tần Bạch vội vàng cất báo đi, “Vậy đã định nhé, tổ trưởng không thể đổi ý.”

Nhiếp Cửu cười cười, tâm nói, cầu còn không được.

Tô Diệp và Đường Hàn vừa mới đi tới, đại khái nghe được một nửa, Đường Hàn hỏi Nhiếp Cửu: “Anh muốn mua nhà?”

Nhiếp Cửu gật đầu, xe đẩy món ăn vừa tới, Nhiếp Cửu cầm đĩa cánh gà đặt trước mặt Tần Bạch.

Tô Diệp cầm đĩa tôm, xoay một vòng trước mặt Đường Hàn rồi thả trước mặt mình.

Đường Hàn xem nhẹ, nhìn về phía Nhiếp Cửu, tiếp tục đề tài vừa rồi. “Tôi cũng định ra khỏi ký túc xá, nơi đó thật sự quá nhỏ, không thích hợp ở lại.”

Tô Diệp bĩu môi: “Đó là bởi vì cậu có quá nhiều thứ linh tinh.”

Đường Hàn liếc Tần Bạch đang chiến đấu với cánh gà, sâu kín thở dài: “Ai, nghĩ tới nghĩ lui, mọi người ở cùng nhau vẫn tốt hơn.”

Mắt Tần Bạch sáng lên, “Tiền thuê nhà thu một nửa.”

Nhiếp Cửu buồn bực, nhà còn chưa mua mà Tần Bạch đã muốn lợi dụng kiếm tiền thuê nhà. Ho nhẹ một tiếng, cực mất tự nhiên nói: “Tôi không mua nhà cho người khác thuê.”

Đường Hàn cười trộm.

Tần Bạch vừa nghe, ngoan ngoãn gặm cánh gà.

Xe đẩy lại tới, Tần Bạch vừa ăn xong cánh gà. Vì thế, Tần Bạch cầm lấy tất cả điểm tâm, đặt lên bàn.

Tô Diệp líu lưỡi: “Cậu ăn hết ư?”

Tần Bạch nhìn về phía Đường Hàn, vô tội nói: “Không thể ăn như vậy sao?”

Đường Hàn nho nhã cười: “Đương nhiên có thể, với những người chỉ nghĩ thức ăn dùng để lấp đầy bụng, cậu đừng để ý.”

Tần Bạch tán thành, “Đúng vậy, hôm nay Tiểu Niệm không đến, nó cũng là thành viên tổ án đặc biệt, tôi quyết định đóng gói về cho nó!”

Tô Diệp lại hỏi: “Vậy của Kì Kì?”

“Hắn có KFC rồi?”

Tô Diệp:“……”

Ở phương diện này, Tần Bạch và Đường Hàn là trời sinh phù hợp, một người tiết kiệm cộng thêm keo kiệt, một người phô trương lãng phí. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hai người không phải người một nhà, nếu không chắc chắn hỏng bét.

Tiệc trà chiều nay, Tần Bạch lại thắng lợi trở về.

Chưa đến giờ tan tầm, Tần Bạch do dự mãi vẫn quyết định theo ba người tới cảnh cục.

Có Nhiếp Cửu ngầm đồng ý, Tần Bạch tự do ra vào cảnh cục, ngay cả bảo vệ cửa cũng mua tạp chí của cậu, thuận tiện xin chữ kí diễn viên.

Tần Bạch bỏ đồ ăn vào tủ lạnh trước, cậu vô cùng cảm ơn sự tồn tại của Đường Hàn, tổ án đặc biệt có hầu hết mọi thứ cần thiết, chỉ cần thêm giường là có thể vào ở.

Tần Niệm bị Trần Miễn mượn đi phân tích tâm lý tội phạm.

Kì Kì nhiệt huyết sôi trào, chủ động đi tuần tra.

Tổ án đặc biệt chỉ còn ba người, khá nhàn rỗi.

Tô Diệp lại lấy ảnh của Đường Hàn ra, thuận tiện PS mấy tấm họ chụp chung.

Đường Hàn ngồi trên sofa, uống hồng trà, nói câu cửa miệng: “Biến thái, muốn uống trà lạnh không?”

Tần Bạch nhàm chán, mượn laptop lên mạng. Máy của Tô Diệp, cậu tuyệt đối không dám động vào, không phải sợ Tô Diệp không vui mà cái Tô Diệp tự nhận là khoa học kỹ thuật gì đó, cậu đùa không nổi.

Bởi vậy Tần Bạch vọt vào văn phòng của Nhiếp Cửu, đem laptop hắn vứt xó trăm năm không dùng ra.

Tần Bạch ngồi đối diện Tô Diệp, bắt đầu lên mạng.

Thuận tiện hỏi: “Tô Diệp, nơi này có wifi chứ?”

“Cậu có muốn nối với máy tôi không?”

Tần Bạch im lặng.

“Tôi nói cho cậu, nếu cậu muốn lên mạng, cũng có thể. 40m ngoài kia có, bên cạnh tôi không có.”

Tần Bạch cười tủm tỉm, “Tôi thấy dựa vào máy anh lên mạng sẽ nhanh hơn.”

Tô Diệp ngẩng đầu liếc cậu một cái, sau đó mỉm cười cúi đầu xuống.

Tần Bạch bắt đầu lên mạng, bệnh nghề nghiệp tìm tòi tin tức giải trí.

Đi vào một trang, đột nhiên thấy một quảng cáo, “Chu Mĩ Mĩ dạy bạn cách hôn như thế nào.”

Tần Bạch khá tò mò.

Chu Mĩ Mĩ là ngôi sao nổi tiếng, đầy rẫy tin đồn riêng tư, chuyên nói lời thị phi, tóm lại khiến người chướng mắt. Danh dự trong giới rất thấp, nhiều ngôi sao ghét cô ta, nhưng giới giải trí là như vậy, người khác mắng chửi càng nhiều, cô ta càng nổi tiếng.

Tần Bạch tò mò nhấn vào, phát hiện một video.

Nhiếp Cửu ngồi bên cạnh Tần Bạch, hỏi: “Đây là cái gì?”

Tần Bạch lắc đầu: “Không biết, tôi xem xem.”

Video mở, Chu Mĩ Mĩ mặc áo hở ngực, đang hôn một người đàn ông. Tuy Chu Mĩ Mĩ khiến người ta ghét, nhưng quả thật xinh đẹp, đặc biệt môi thực gợi cảm.

“Trước chạm môi trên, rồi chạm đầu lưỡi, sau đó lưỡi quấn lấy nhau.”

Tần Bạch nghe được giọng nói, bỗng nhiên ngẩn ra, mặt đỏ bừng. Giật mình hoàn hồn, đây là video về dạy cách hôn.

Hiểu rõ, mặt càng thêm nóng lên, ánh mắt vô tình hướng Nhiếp Cửu.

Tô Diệp đối diện thấy vẻ mặt hai người khác thường, nở nụ cười xấu xa, sau đó gõ bàn phím, màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh trên máy Tần Bạch.

Tô Diệp lại gõ vài cái, tươi cười càng lúc càng lớn.

Bên kia, Nhiếp Cửu nhìn chằm chằm môi Tần Bạch, miệng khô lưỡi khô.

Tần Bạch liếm liếm môi, chuẩn bị tắt video đi. Đột nhiên phát hiện tắt mãi không được, còn đang nghi hoặc, video tự động phát ra thanh âm kì quặc.

“Hôn hôn! Hôn hôn! Hôn hôn!” Như đang cổ vũ.

Tần Bạch sửng sốt, lập tức thấy Tô Diệp cười ha ha.

Tay Đường Hàn run lên, lẩm bẩm: “Quả nhiên biến thái.”

Mặt Nhiếp Cửu xanh mét, thấy Tần Bạch xấu hổ đến đỏ bừng, liền cầm lấy laptop, kéo Tần Bạch vào văn phòng của mình.

Tần Bạch ngoan ngoãn đi theo lại khiến Tô Diệp cười to.

Sau đó nói với Đường Hàn: “Cuối cùng cũng là thế giới của hai người chúng ta.”

Đường Hàn nhẫn không được, hỏi Tô Diệp: “Khi nào anh có thể bình thường một chút.”

“Vậy khi nào cậu có thể nói rõ cho tôi chuyện năm đó? Vì sao phải đi?”

Không khí bỗng nhiên áp lực.

Hôn môi trong tưởng tượng của Tần Bạch không xảy ra, chỉ thay đổi nơi lên mạng mà thôi.

Chơi một lát, Tần Bạch đem bút ghi âm ra, vừa nghe vừa viết tin về Nhạc Hồng.

Đột nhiên hỏi: “Vài ngày sau là buổi biểu diễn của Nhạc Hồng, muốn đi cùng không?”

Nhiếp Cửu cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Vé vào cửa, cậu thu bao nhiêu?”

Tần Bạch trừng hắn một cái: “Mời tôi xem diễn không được sao?”

Nhiếp Cửu bất đắc dĩ, vội vàng cười nói:“Được, đương nhiên được.”

Tần Bạch hài lòng, một lát sau cười hì hì:“Kỳ thật cũng không cần tiền, là tạp chí thưởng nhân viên, tôi lén giữ thêm cho mình mà thôi. Lần này tôi mời anh đi.”

Khuôn mặt Tần Bạch luôn rạng rỡ, dù tham tài cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu, Nhiếp Cửu nhìn cậu, đồng tử dần dần co rút lại, dục vọng trong mắt càng sâu.

Loại cảm giác này giống như đã tồn tại thật lâu, hiện tại tâm dương khó nhịn, tế bào toàn thân điên cuồng kêu gào.

Nhiếp Cửu đứng lên, đi đến trước mặt Tần Bạch, cúi người. Lý trí nói cho hắn, hành vi như vậy rất đột ngột, thậm chí không có lễ phép. Nhưng hắn cảm thấy, Tần Bạch sẽ không cự tuyệt, có lẽ còn đáp lại.

Tần Bạch đang xem tin tức, bỗng nhiên cảm giác thân thể Nhiếp Cửu đè ép xuống, nghi hoặc ngẩng đầu.

Bốn phía thực im lặng, hơi thở ám muội quanh quẩn trong không khí.

Hai đôi môi chạm nhau, chỉ là lướt qua. Thậm chí mới cảm nhận được môi lẫn nhau, còn chưa kịp nhấm nháp hương vị, tiếng điện thoại chết tiệt liền vang lên .

Nhiếp Cửu rủa thầm một tiếng, lấy điện thoại ra.

Là Triệu Kì.

“Tổ trưởng, không tốt , có án mạng xảy ra.”

Nhiếp Cửu nghĩ, tôi rất muốn biến cậu thành nạn nhân.