Cửu Tiểu Thư Phế Sài: Độc Y Tà Phi

Chương 3: Không cần cảm tạ ta



Editor: Po Cáo

Beta: Linh Nhi

Nhìn thấy Mộ Dung Phong đứng lên, trong lòng Mặc Trạch Minh cùng Mộ Dung Thanh Linh đều kinh ngạc.

Theo lý thuyết, người trúng loại dược này phải đi làm chuyện đó mới có khả năng hóa giải, nhưng Mộ Dung Phong chỉ hôn Mặc Bắc Tà, ngay cả quần áo của hắn nàng cũng không xé hết hoàn toàn, sao đột nhiên lại bình tĩnh như người bình thường không bị gì.

“Thái tử chưa từng cưới ta, sao có thể hưu, ngươi yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ đem thư từ hôn đến tận cửa lớn phủ Thái tử, cũng không cần quá biết ơn ta nha!”

Mộ Dung Phong môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một độ cong yêu diễm, mọi người ở đây đều khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm, mắt không thể tin nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong tiêu sái ra khỏi phủ Thái tử.

Mặc Bắc Tà nằm trên mặt đất nhìn bóng lưng tuyệt quyết của nữ tử rời đi, trong con ngươi sạch sẽ cấp tốc xẹt qua một tia ánh sáng kì lạ không người nào bắt được.

Người này thật là Mộ Dung Phong yếu đuối si ngốc kia sao ??

Mặc Trạch Minh sau khi nghe được lời nói của Mộ Dung Phong, tức giận đến mặt mày xanh mét, đáy mắt chuyển động nồng đậm sát khí, ngốc tử phế vật chết tiệc này, trước mặt nhiều người như vậy lại dám nói muốn đưa thư từ hôn đến phủ Thái tử.

Hành động rõ ràng muốn nói là Mộ Dung Phong nàng muốn từ hôn, là nàng ghét bỏ hắn.

--- ------ ---

Đáy mắt Mộ Dung Thanh Linh lóe lên một tia thần sắc khác thường, người này thật sự là biểu muội si ngốc lại một lòng ái mộ Thái tử của nàng sao ??

Hơn nữa, dược tính trong nàng......

Những chuyện xảy ra hôm nay thật quá mức quỷ dị.

Những người trong phủ Thái tử nhìn bóng lưng thẳng thắn của Mộ Dung Phong, thẳng đến khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất không thấy, mọi người mới bắt đầu nghị luận xôn xao.

“Đại hoàng huynh, cứu ta --”

Phút chốc, Mặc Bắc Tà vốn nằm trên mặt đất mạnh dạn chạy đến phía sau Mặc Trạch Minh, ánh mắt hoảng sợ lớn tiếng kêu lên, thân thể khống chế không được run run.

Mặc Trạch Minh xoay người nhìn Tam hoàng đệ của hắn, khóe miệng cười nhu hòa một tiếng, thân thiết nói: “Tam hoàng đệ, nữ nhân không biết xấu hổ kia đã đi rồi, không có ai lại dám khi dễ ngươi, người tới, đưa Tam điện hạ hồi phủ.”

Tuy hôm nay Mộ Dung Phong khiến hắn mất mặt, nhưng cũng giúp hắn xác thật được một chuyện, Tam hoàng đệ này của hắn tựa hồ là ngốc thật !

Bị Mộ Dung Phong áp ở dưới thân chỉ biết hoảng sợ cầu xin tha thứ, thậm chí còn bị cường hôn vài cái, trước mặt nhiều người như vậy bị phế vật kia xé rách y phục, chuyện đã thành như vậy, hình tượng Mặc Bắc Tà toàn bộ đều bị hủy sạch.

Mộ Dung Phong dựa vào trí nhớ của cỗ thân thể này, nhanh chóng trở lại Mộ Dung gia, trên đường trở về, nàng ghé vào một tiệm thuốc mua mấy cây ngân châm.

Hiện tại nàng vẫn chưa nhận ra được độc trong thân thể mình cụ thể là loại độc gì, trong chốc lát cũng không thể nghiên cứu ra giải dược, nhưng may mắn, nàng biết cách dùng huyệt đạo khống chế độc tính.

Trở lại tiểu viện nghèo túng, Mộ Dung Phong nghe được tiếng ho khan từ trong phòng truyền ra, đó là mẫu thân của nàng -- Mộ Dung Vi.

Vì kinh mạch tay chân đều bị đánh đứt, thân thể Mộ Dung Vi rất kém, đặc biệt đến lúc trời đổ mưa, nàng còn có thể nghe được giọng rên rỉ thống khổ của mẫu thân.

Nghĩ đến đây, trong mắt Mộ Dung Phong nổi lên một trận mưa rền gió dữ, lộ ra khí thế sắc bén, đám người dám khi dễ mẹ con các nàng, một người nàng cũng nhất quyết không bỏ qua !

Bản thân vừa tiến vào phòng nhỏ, một giọng nói lanh lảnh liền vang lên: “Tiểu Phong Phong, ngươi đã về rồi, có mang đồ ăn ngon về cho ta hay không nha --”

Mộ Dung Phong theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy có một củ khoai tây tròn trịa nằm trên cái bàn cũ nát.

Nàng còn chưa trả lời, khoai tây đột nhiên lóe ra ánh sáng chói lọi, hóa thành bé trai khoảng ba tuổi, hắn mặc áo choàng hoa lệ màu xám, ngũ quan xinh xắn, mắt to đen bóng, môi hồng phấn nộn, đáng yêu, xinh đẹp, là một tiểu mỹ nam, trên người toát ra khí chất hồn nhiên.