Cứu Thục

Chương 55



Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày, một tháng, chậm rãi xẹt qua không một tia dấu vết. Ngồi bên chiếc bàn gỗ, Đoạn Dịch cảm thấy chán đến chết. Dực nhi thì khác hẳn, hình như ngày nào hắn cũng không dùng hết tinh lực mà chạy tới chạy lui khắp hầu phủ.

“Dĩ Hà chủ nhân, mau nhìn xem, con mèo béo quá trời!”

Đoạn Dịch bị Dực nhi lôi kéo trên con phố nhộn nhạo, ngày thứ tư hàng tháng, người hầu trong hầu phủ đều được ra khỏi phủ nghỉ ngơi. Tới ngày này, Dực nhi giống như một đứa trẻ được cho kẹo, trên mặt luôn mỉm cười ngọt ngào lôi kéo Đoạn Dịch chạy khắp nơi.

“Dĩ Hà chủ nhân, Dực nhi đi mua đặc sản Ngưng Ải quốc cho ngài nhé!” Vừa nói Dực nhi vừa nhảy về phía cửa hàng bán kẹo hồ lô.

“…” Đoạn Dịch muốn kéo Dực nhi lại, nhưng một dòng người đã ngăn cản hắn.

“Lệ nhi! Rốt cục cũng tìm thấy đệ rồi!” Đột nhiên có một đôi tay từ đằng sau vỗ lên vai Đoạn Dịch: “Tên hoàng đế khốn nạn kia dám giấu đệ trong hầu phủ… hại chúng ta tìm mãi không được!” Xoay người lại, Đoạn Dịch nhìn thấy một nam tử tóc dài màu vàng đang cười nói, đôi mắt xanh lam làm hắn cảm thấy vô cùng thân thiết.

“…” Đoạn Dịch sững sờ, nhìn nam tử trước mắt, có chút khó hiểu.

“Đệ không nhớ sao… cũng khó trách, phụ hoàng tổn thương đệ như vậy… nếu không yêu cầu hoàng đế nước kia trao đổi đệ đến nơi này, phỏng chừng đệ…” Nói tới đây, nam tử tóc vàng bỗng nhiên dừng lại, nhìn đôi mắt đầy khó hiểu của Đoạn Dịch: “Tô nhi cùng Tử Nguyệt còn đang tìm đệ đấy, mau theo ta.” Ngay sau đó, nam tử liền lôi kéo Đoạn Dịch bỏ chạy.

Chờ một chút! Này… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Đi theo nam tử đến một quán trà, Đoạn Dịch có chút thở dốc. Nhưng vị nam tử kia lại coi như không có chuyện gì mà lôi kéo hắn lên lầu.

Lầu hai của quán trà trống trơn, không ầm ĩ như ở dưới lầu, chỉ thấy hai người nam tử lạ mặt đang ngồi ở chiếc bàn cạnh đó.

“Đại ca! Cần gì phải bao trọn lầu hai chứ!…. Tứ ca…!” Một nam tử tóc ngắn màu đỏ đang muốn gào lên với nam tử tóc vàng, bỗng nhìn thấy Đoạn Dịch, cả người liền sững sờ… “Oa!! Tứ ca, rốt cuộc cũng tìm được huynh rồi!” Vừa nói nam tử tóc đỏ vừa kích động ôm chặt lấy Đoạn Dịch.

“Tứ đệ… được gặp lại đệ, thật sự tốt quá…” Một nam tử khác ngồi cạnh đó cũng đứng dậy chậm rãi đi tới, nhìn Đoạn Dịch mà tươi cười vui vẻ…

Đối với sự việc bất ngờ này, Đoạn Dịch có chút nghi hoặc.

Mấy người kia, rốt cuộc là ai…?

“Sự việc lần trước có lẽ đã khiến Lệ nhi sợ hãi quá độ, để ta giải thích.” Nam tử tóc vàng quàng tay lên vai Đoạn Dịch: “Ta là Thượng Quan Cẩm Duyên, là đại ca của đệ, đại hoàng tử Ngưng Ải quốc, còn đây là Thượng Quan Phỉ, lục hoàng tử, Thượng Quan Tử Hư, tam hoàng tử…”

“Tử Lệ, hoan nghênh về nhà…”