Cứu Thục

Chương 43



“Kế tiếp là một pho tượng cổ nổi tiếng của Hy Lạp, giá khởi điểm 20 vạn…”

“25 vạn.”

“30 vạn.”

“40 vạn.”

“…”

Trong phòng đấu giá, tất cả đều trật tự tiến hành, con số buồn tẻ tràn ngập khắp nơi, ngồi phía trên hàng ghế VIP, Đoạn Dịch chống cằm lo lắng chờ đợi.



 

“Kế tiếp, là một món hàng hạng nhất, cũng là cuối cùng của đêm nay.” Lời tuyên bố dõng dạc của người chủ trì đã hấp dẫn biết bao ánh nhìn của mọi người, vật phẩm cuối cùng, chắc chắn là có giá trị nhất rồi.

Người chủ trì đi tới hậu đài, phân phó vài câu, liền thấy hai người đàn ông cao to vạm vỡ kéo một nam nhân trắng trẻo lên sân khấu.

Bạch Vĩnh!

Đoạn Dịch liếc một cái đã nhận ra người nam nhân đang bị bịt mắt trên kia là ai. Như bị hạ dược, làn da Bạch Vĩnh có chút ửng hồng.

“Lần giao dịch này là một nô lệ, tên sẽ do chủ nhân mới đặt.” Vừa nói, người chủ trì vừa vươn tay tới đóa hồng anh trước ngực nam nhân, sau đó như có như không mà vuốt ve nó.

“Ô… a…” Bạch Vĩnh lập tức phát ra tiếng rên rỉ mị hoặc làm cho tất cả những người có mặt ở đây đều âm thầm than lên.

“Thật là một báu vật…” Người chủ trì gắng nhịn dục vọng của mình xuống, rồi bắt đầu nói tiếp: “Cuộc đấu giá bắt đầu! Giá khởi điểm 50 vạn!”

“60 vạn!”

“90 vạn!”

“120 vạn!”



 

Đây là đâu… tại sao chỉ nghe thấy tiếng mọi người kịch liệt cạnh tranh, bọn họ muốn mua gì… là ta sao… thì ra ta lại bị đem ra làm vật đấu giá…

Bạch Vĩnh nhẹ nhàng cúi đầu xuống, an tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.



 

“Nhanh theo ta đi!” Bạch Vĩnh giật mình hoảng hốt, xung quanh bỗng trở nên ồn ào, mọi người sợ hãi hét lên. Hắn cảm giác bên cạnh như có người hô ‘không được nhúc nhích’…

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra…?

Còn chưa hiểu rõ vấn đề, trên người Bạch Vĩnh bỗng được phủ thêm một lớp áo khoác dầy ấm áp, sau đó hắn được ai đó cẩn thận ôm lấy rồi đưa đi đâu đó, giờ phút này, hắn chỉ thấy tiếng động ầm ĩ của đám người kia dần dần trở nên xa cách…

“Đừng sợ…” Đoạn Dịch cảm thấy người trong lòng đang run lên nhè nhẹ, liền vươn tay vuốt ve đầu nam nhân, nhẹ giọng mà an ủi.

“Tên Liễu Lăng Linh kia, muốn lợi dụng ngươi để chiếm lấy cổ phần của ta, đáng tiếc, Nhiễm Húc đâu phải là tên đơn giản, Liễu Lăng Linh coi bộ sẽ phải bóc lịch dài dài rồi đây.” Vừa ôm chặt Bạch Vĩnh, Đoạn Dịch vừa nói như tự thuật.

Lợi dụng ta… thì ra, ta sống trên đời vẫn còn giá trị, cho dù bị lợi dụng… cũng chẳng sao cả….

“Tốt lắm, nơi này an toàn rồi.” Cẩn thận buông Bạch Vĩnh xuống, Đoạn Dịch vui mừng cười nói, nhưng hắn không biết, nụ cười duy nhất thật lòng vì hắn đã sớm không còn cách nào có thể nhìn thấy nữa rồi…

“Vĩnh Vĩnh… chuyện trước kia, ta rất xin lỗi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?” Áy náy nhìn Bạch Vĩnh, nhưng lại phát hiện trong đôi mắt hắn chỉ tràn đầy sự trống rỗng.

“Ngươi đừng xin lỗi… đây đều là do ta tự chuốc lấy…” Bạch Vĩnh xoay người, đưa lưng về phía Đoạn Dịch.

Đừng xin lỗi ta… lời xin lỗi của ngươi… nặng lắm… Mỗi lần tiếp nhận, đều là một lần phản bội tàn nhẫn… ta chịu không được nữa rồi…

“Vĩnh Vĩnh!”

Bạch Vĩnh xoay người đi, nhưng lại bị Đoạn Dịch kéo lại: “Đừng đi… có được không…?” Thanh âm càng về sau càng nhỏ lại, con ngươi màu vàng không chút che giấu mà tràn ngập bi thương thống khổ, hắn sợ, nếu không giữ lại, chỉ sợ sẽ muộn mất…

“Tất cả ta đều cho ngươi…” Chậm rãi xoay người, ánh mắt Bạch Vĩnh phảng phất như xuyên thấu qua thân thể Đoạn Dịch mà nhìn thấy trái tim hắn: “Ta đã hai bàn tay trắng rồi! Cho nên… buông tha cho ta đi…” Khí tức Bạch Vĩnh vô cùng mong manh, đồng dạng, thể xác và tinh thần cũng đều mệt mỏi…

Đã từng, ta đem toàn bộ của mình, thậm chí cả tính mạng cũng cho ngươi.

Nhưng ngươi lại đứng trước mặt ta mà tàn nhẫn bóp nát nó…

Biết ngươi đã sớm quên ta… nhưng ta lại không cách nào quên được ngươi…

Dù hai mắt đã mù, nhưng hình bóng ngươi không lúc nào không hiện ra trước mắt ta… thoáng cái lại mất đi, không cách nào chạm vào được…

“Ta đã sớm từ bỏ giấc mộng hư ảo này, cho nên… xin ngươi cũng vậy…” Món đồ chơi không có tình cảm, món đồ chơi rách nát lại càng không lưu luyến…

Ánh rạng đông dần dần nhiễm đỏ phía chân trời.

“Trời sắp sáng rồi… Nếu bị ai nhìn thấy, chỉ sợ danh tiếng của chủ tịch Đoạn sẽ bị ảnh hưởng.” Ngẩng đầu si ngốc nhìn bầu trời, Bạch Vĩnh nhẹ nhàng nhắc nhở Đoạn Dịch.

“Ta nợ ngươi… cũng đã trả hết…” Tránh khỏi Đoạn Dịch, Bạch Vĩnh khập khiễng đi về phía con hẻm nhỏ chưa bị ánh rạng đông phủ lên…



 

“Ta sẽ chờ ngươi!” Sau lưng truyền tới tiếng Đoạn Dịch: “Trong túi áo khoác có tiền, còn cả chiếc nhẫn có khắc tên ta cùng tên ngươi, Vĩnh! Ta yêu ngươi!”

Nghe thấy ba chữ cuối cùng, hình bóng gầy yếu của Bạch Vĩnh cũng hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, chỉ lưu lại một người cô đơn đứng yên ở chỗ cũ…

Ta yêu ngươi…

Vì ba chữ này, ta đã mất đi thật nhiều thứ, cũng đã chờ đợi quá lâu.

Bám vào bức tường, nước mắt tưởng chừng như đã khô từ lâu nay lại ngập tràn trong đôi mắt nam nhân.

Thật sự đã quá muộn… quá muộn…