Cửu Liên Hoàn

Chương 47



CHƯƠNG 47



Thạch Trụ là đang nửa đêm bị người đánh thức dậy, đến tìm y là một huynh đệ họ Lưu, tên là Lưu Mãn Đồn, Thạch Trụ biết hắn đã đi với Quan Sơn Bá xuất sơn rồi, cho nên đối với sự xuất hiện đột nhiên của hắn rất là ngoài ý muốn.

Lưu Mãn Đồn bộ dạng thập phần khẩn trương, mới đến liền nói rõ mục đích, hắn nói đại ca bảo Thạch Trụ cần lập tức xuống núi, rất khẩn thiết, dường như hiểu rõ được sự nghi hoặc của Thạch Trụ, hắn nói đại ca chỉ phân phó như vậy thôi, còn cụ thể tại sao thì hắn cũng không biết.

Thạch Trụ nghe hắn nói như thế, cũng liền không hỏi nhiều nữa, cũng không thể nghĩ gì nhiều, vào trong phòng nhìn thấy Đinh Linh Nhi vẫn đang ngủ rất ngon, trong lòng có chút không thể yên tâm, đang lúc y ngập ngừng, Lưu Mãn Đồn ở ngoài phòng lớn tiếng nói: “Đại ca ngươi mang tẩu tử theo đi.”

Thạch Trụ lại càng kinh nghi, dựa theo cái đà này, không giống là chỉ đơn giản đi một chuyến thì có thể xong được, đây rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?”

Nhưng mà lúc này, cho dù y có nghi hoặc to bằng trời, cũng chỉ có thể xuống núi trước rồi mới nói. Buổi trưa  hôm sau, đoàn người Thạch Trụ mệt mỏi bụi bặm xuất hiện trước mặt Quan Sơn Bá. Mới mấy ngày không gặp mà Quan Sơn Bá luôn hào sảng hiện tại khi nhìn thấy bọn họ, thần thái lại không thể nói rõ được là có chút xấu hổ không tự nhiên, Thạch Trụ chỉ mới vừa có ý định hỏi hắn xem có chuyện gì, lại không kịp đề phòng một tiếng cười ha ha vang lên.

Người vừa cười là một vị ăn bận quân phục đang ưu nhã ngồi bên cạnh Quan Sơn Bá, “Quan đội trưởng cũng thật tin người a.” Người đó rõ ràng là vô cùng cao hứng thỏa mãn.

Trong lòng Thạch Trụ đột nhiên nhày lên một phát, đã lâu như vậy rồi, nhưng y nhìn thấy quân quan vẫn theo phản xạ điều kiện mà cảm thấy sợ hãi, nghĩ chắc đây là hậu di chứng do tên Hạ Thiên Thành kia để lại.

Tỉ mỉ nhìn hai mắt người đó, Thạch Trụ xác định là mình chưa từng gặp qua hắn, bất giác cũng yên tâm một chút.

“Thạch Trụ, vị này là Đường tham mưu.” Quan Sơn Bá nói có chút gian nan.

Thạch Trụ hướng về người đó gật gật đầu, y cũng không biết nên nói gì.

“Ngươi chính là Thạch Trụ a, ha ha.” Người kêu Đường tham mưu đó chỉnh chỉnh người, “Đi đường vội vã như thế mệt hay chưa? Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Quan Sơn Bá biểu ý để Thạch Trụ ngồi xuống bên chiếc ghế ở phía dưới tay phải của hắn.

Thạch Trụ tâm thần không an ngồi xuống.

“Quan đội trưởng đều đã nói qua cho ngươi rồi chứ? Ha ha.” Đường tham mưu cười nói, “Không gấp, chúng ta ăn cơm xong rồi đi.”

Thạch Trụ nhất thời kinh ngạc, “……..Đi?”

“Đúng a, từ đây đến Tế Nam, cũng phải mất một ngày đường đó, đại soái của chúng ta nói, nhiệm vụ này nhất định phải trở về trước tối mai.” Đường tham mưu nhẫn nại giải thích.

Trong đầu Thạch Trụ một mảng hỗn loạn, “Đại soái….của các ngươi?” Hơi thở của y đột nhiên trở nên có chút khó khăn.

“Đúng a……Trương Kính Bình đại soái, Quan đội trưởng không nói với ngươi sao?” Đường tham mưu quái dị nhìn Quan Sơn Bá một cái, trên mặt Quan Sơn Bá xanh rồi lại hồng.

Đường tham mưu tỉnh ngộ hiểu rõ, tên thổ phỉ này, rõ ràng là không có nói cái gì hết, hâng, chuyện bán đứng huynh đệ làm cũng đã làm rồi, huống hồ, biết thời biết thế mới là trang tuấn kiệt, có cái gì phải nhục nhã chứ.

Thạch Trụ chậm rãi thở ra một hơi, nhưng mà, tên người mà Đường tham mưu nói ra lại khiến y mù mịt: “Trương Kính Bình…..đại soái?”

“Ai, ta cũng không có cách nào nói nhiều hơn.” Đường tham mưu cũng không thể nói được cái gì, “Tóm lại, ngươi cứ đi theo ta, tất cả không phải sẽ minh bạch hết sao?”

Có trời biết, chuyện này hắn thật sự cũng chỉ mơ hồ biết được chút ít mà thôi.

Nhưng mà lúc ăn cơm trưa, Quan Sơn Bá cuối cùng cũng úp mở nói cho Thạch Trụ về chuyện này, Thạch Trụ quả thật ngây đi.

Y làm sao có thể tin rằng tất cả những chuyện này đều vì y mà xảy ra, y và cái tên Trương Kính Bình đại soái kia không hề quen biết, hắn sao lại phải phí công để làm thế này, trừ khi là…….

Thạch Trụ nghiêm túc nghĩ rồi đổ mồ hôi toàn thân, y bỗng nhiên nhớ tới một người, cả ngày nay, y đều ẩn ẩn nghĩ đến điều này không chỉ một lần, lúc này, y lại càng vô pháp khắc chế phải nhớ đến hắn.

Trừ hắn ra, y không hề quen biết một vị đại soái nào khác cả. Thạch Trụ càng nghĩ lại càng lo sợ, y không biết Hạ Thiên Thành tại sao lại biết được y đang ở đây, càng không biết hắn sao lại vì y mà làm nhiều chuyện đến thế này.

“…..Ta không biết ngươi và cái người tên Trương Kính Bình đó có vướng mắc gì, nhưng nếu như hắn đã phí công phí sức thế này để ép ngươi lộ diện, nghĩ thất là có ân oán gì vô cùng to lớn…… Thạch Trụ, đại ca từ ngày hôm qua đã nghĩ rất nhiều, ai, ngươi nếu như thật sự không muốn đi, đại ca ta cũng không bức ngươi, thì thôi chúng ta tất cả huynh đệ này đều liều mạng với họ.”

Sắc mặt Thạch Trụ tái nhợt, “…….Các huynh đệ….phải liều mạng sao……”

“ Hâng, liều không được thì cũng phải cho chúng biết chúng mùi.”

Thạch Trụ không thể nói ra được cái gì, rất lâu sau, y mới chậm rãi cúi đầu xuống.

“…….Ta đi.” Y khàn khàn nói.

Mặc dù đã có sự chuẩn bị, nhưng mà khi Hạ Thiên Thành chân chính đứng ngay trước mặt y, Thạch Trụ vẫn là không thể kìm được mà đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Hạ Thiên Thành bận quần áo bình thường không mang theo một biểu tình gì nhìn y chằm chằm.

Phản chiếu vào trong ánh mắt của hắn, nam nhân luôn cúi đầu trên người bận một bộ đồ bằng vải bố rách nát cũ kỹ, không nhìn thấy được biểu tình trên mặt, chỉ là cũng không tồi đi, thân hình đã tráng kiện lên không ít, Hạ Thiên Thành cuối cùng lạnh lùng cười lên, “Đã lâu không gặp rồi.”

Thạch Trụ kích động một cái, y không có tiếp lời.

“Sao rồi? Nghe nói ngươi và sư muội của ngươi thành thân rồi.” Hạ Thiên Thành vừa nói, vừa đi qua y, đến chỗ chiếc ghế thái sư ở cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Thạch Trụ lại càng không dám nói gì.

“Quê hương ôn nhu vui đến quên cả trời đất đi.” Hạ Thiên Thành đột nhiên cười giễu, “Thân thể này của ngươi, vẫn còn có thể làm chuyện đó cùng nữ nhân a!”

Sắc mặt Thạch Trụ đỏ rồi lại trắng, tay của y trong yên lặng siết chặt lại.

Hạ Thiên Thành bất động thanh sắc liếc nhìn một cái, sao rồi? Nam nhân này, cũng biết phẫn nộ sao?

Phát hiện ngoài ý muốn này khiến cho Hạ Thiên Thành không kìm được cảm thấy hứng thú mà híp mắt lại, hắn chậm chậm chơi đùa vật trang trí đặt trên bệ cửa sổ.

“…..Qua đây.” Rất lâu sau, cuối cùng lại một lần nữa mở miệng, thanh âm khô khốc của Hạ Thiên Thành đã mang theo một chút không ổn định.

Hạ Thiên Thành biết bản thân đã đợi ngày này đợi rất lâu rồi, từ lúc ban đầu không thấy nóng ruột khó nhịn, đến sau đó lại bình tĩnh mà không hề nản lòng, hắn kỳ quái bản thân hắn lại có chấp niệm lạ lùng này nhiều đến vậy.

Thậm chí, nam nhân này còn mang đi hứng thú đối với chuyện giường chiếu của hắn, hai năm nay, số lần Hạ Thiên Thành tầm hoa vấn liễu ít đến có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù ngẫu nhiên có làm, cũng chỉ cảm giác nhạt nhẽo vô vị. Hắn vẫn còn cùng với Lâm Vân Sinh kéo dài mối quan hệ như có như không kia, nhưng hắn không thể tự dối gạt chính mình, đã rất nhiều lần, Lâm Vân Sinh đó cũng chỉ là tồn tại như một thế thân mà thôi.

Hạ Thiên Thành thường xuyên nhớ đến nam nhân này, có lúc dữ dội như thủy triều, có lúc lại bình lặng như nước, nhưng hắn chỉ có thể hồi ức lại bộ dáng khi y sợ hãi co cụm, và bộ dáng khi y bị cưỡng bách trên giường đau đến mặt đầy mồ hôi lạnh.

Thật ra Hạ Thiên Thành cũng có nhìn thấy những biểu tình khác của nam nhân này, hắn đã từng thấy nụ cười nồng hậu nhưng cũng không vui sướng gì của y, và bộ mặt thành khẩn rất đáng được tín nhiệm khi y giao tiếp với người khác, chỉ là những thứ này rất ít lại mơ hồ, sau đó từng ngày trôi qua, Hạ Thiên Thành không có phát hiện, những thứ nhỏ bé ít ỏi không có được bao nhiêu lần đó đã trở thành những cảnh tượng mà hắn yêu quý mong nhớ nhất.

Hơn nữa Hạ Thiên Thành cũng đã nghĩ, nam nhân này trung hậu đến gần như yếu đuối, đáng tin đến gần như ngốc nghếch, y có gánh tạp kĩ của y, có những huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên cùng nhau kiếm sống, cũng có nữ nhân mà y yêu mến nhiều năm, những chuyện trong lòng của y nhất định là cũng rất nhiều đi, nhưng mà bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, Hạ Thiên Thành từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến chuyện quan sát y tìm hiểu y.

Hiện nay, tất cả những gì có thể hồi ức thật sự quá ít ỏi, tất cả, đều chỉ còn cách đợi y trở lại mới có thể bù đắp.

Chỉ là không liên quan đến cách nghĩ này, trên mặt Hạ Thiên Thành lúc này vẫn là một bộ dáng không chút để ý, lạnh lùng mà trấn định như trước kia.