Cửu Liên Hoàn

Chương 45



CHƯƠNG 45



Thanh Phong Lĩnh, tại đây có một ổ thổ phỉ lớn nhất trong suốt trăm năm trở lại đây, là nơi giao giới giữa hai tỉnh ở ngoại thành huyện Bình An, đại ca hiện tại là Quan Sơn Bá mà cả hai phía hắc bạch nghe tên đều chấn động, nghe nói tuổi tác của hắn cũng chỉ mới cỡ khoảng trên dưới ba mươi mà thôi, một thân võ nghệ, gan dạ dũng mãnh, nhưng chỉ có một điểm nhỏ, là có hơi tham rượu háo sắc, vài lần bị thua trận đều là bởi vì cái tính tham rượu háo sắc này, cho nên có một năm kia sau khi xuống núi bắt cóc tứ tiểu thiếp của Lý hội trưởng huyện Bình An, đem về làm áp trại phu nhân xong thì mới thu liễm được một chút.

Tại địa giới của huyện Bình An sớm đã lưu truyền một câu nói rất nổi tiếng: “Thà đi Hắc Nhai Khẩu, hơn đi Thanh Phong Lĩnh.” Ý nghĩa chính là địa thế núi của Thanh Phong Lĩnh hơi bằng phẳng nhưng so với Hắc Nhai Khẩu hiểm trở thì còn nguy hiểm hơn nhiều, phải biết rằng Hắc Nhai Khẩu là một trong hai thông đạo đi vào Sơn Đông, sơn đạo này kéo dài liên tiếp mấy ngày mấy đêm dốc đứng nhỏ hẹp, chỉ cần có một chút xíu phân thần thì đều có thể từ trên núi rơi thẳng xuống đáy sơn cốc mà chết, thập phần hung hiểm, cũng vì thế chỉ còn có Thanh Phong Lĩnh mà thổ phỉ hoành hành.

Nghĩ lại điều này Hạ Thiên Thành lúc đầu không biết, lúc tới đi qua Hắc Nhai Khẩu, chịu không ít khổ vì nó, cho nên lúc quay về đành chọn đường Thanh Phong Lĩnh, lại không nghĩ rằng sẽ gặp họa thổ phỉ, đáng hận cái tên lớn mồm Trương Kính Bình kia thô tâm sơ sót, căn bản không có nhắc qua chuyện này với hắn.

Mặc dù tên đó cũng ở xa Tế Nam, nhưng mà chuyện này chắc cũng phải biết chứ, đương nhiên lúc này Hạ Thiên Thành ngược lại cảm thấy thật may mắn vì đã chọn đi con đường này.

Bọn thổ phỉ trên Thanh Phong Lĩnh, là cứ cách một thời gian liền xuống núi vào thành để cướp giật một phen, kiếm một vốn lớn để mua bán, còn trong ngày thường, thì con đường này sẽ trở thành cơ nghiệp kiếm tiền của họ, đối với kẻ không có tiền hay tiểu thương, rồi đến mấy gánh tạp kĩ này nọ thì lưu lại, bắt để lại một số đồ đạc rồi cho đi, bọn họ không phải là những lương sơn hảo hán cướp của nhà giàu mà giúp đỡ người nghèo, trong núi có mấy trăm thổ phỉ, lại còn thêm những dân cư vốn sinh sống ở đây, nói sao cũng có đến hơn ngàn người, nếu không làm thế thì sao có thể duy trì nổi.

Bọn người Thạch Trụ chính là vì bị cướp như thế mà vào núi ở.

Nhớ lại khởi nguyên ban đầu của sự việc, thì phải nói từ ngày hôm đó khi Thạch Trụ và Đinh Linh Nhi từ Hạ phủ trở về Đinh gia ban xong, lúc bọn họ chân trước vừa mới bước vào trong cửa, chân sau đã có người theo vào. Người đó đặt một tờ ngân phiếu lên mặt bàn, nói hy vọng bọn họ sẽ rời khỏi Bắc Bình, còn nói nếu như bọn họ không nguyện ý đi, vậy chỉ còn cách nghĩ biện pháp làm cho họ biến mất.

Thạch Trụ có thể âm thầm đoán được đây là chuyện gì, nhưng Thiết tử và Cường tử lại không biết, y lại không thể nói rõ được với các sư đệ, nhìn bộ dáng lạnh lùng kiên định của người kia, y hiểu rõ hắn không chỉ đơn giản đe dọa xuông. Hơn nữa nói không chừng làm cho bọn họ biến mất mới là lựa chọn hàng đầu của những người này, không thể nói nhiều hơn được cái gì, Thạch Trụ chỉ còn ráng khuyên các sư đệ cứ dựa theo an bài của người nọ mà rời khỏi Bắc Bình trước đi, ngay buổi tối ngày hai mươi tám, một đoàn người ở ngoài ngoại ô thôn dã đơn giản thương nghị một lát, rồi quyết định chạy về Sơn Đông.

Trong mấy ngày tiếp theo, mấy sư đệ tự nhiên là luôn truy hỏi y rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, lại còn đắc tội ai, nhưng đều bị Thạch Trụ ấp úng qua loa.

Đợi đến khi Hạ Thiên Thành cuối cùng phát hiện Thạch Trụ quá hạn không có trở về mà tìm kiếm khắp Bắc Bình, thì bọn họ sớm đã chạy khỏi Thiên Tân rồi.

Suốt trên đường đi, Thạch Trụ từ đầu chí cuối đều lo lắng không an trĩu nặng tâm sự, y không dám tin tưởng rằng mình đã thật sự có thể chạy khỏi con người kia như vậy, nhưng mà theo thời gian càng qua lâu, khi cách Bắc Bình càng xa, cái loại cảm giác không chân thật này cũng dần dần lắng xuống, Thạch Trụ cuối cùng cũng có thể tin.

Không có ai chú ý rằng, nụ cười trên mặt của y đã dần dần tăng nhiều, lúc không có chuyện gì thì còn bàn tính các dự định cùng các sư đệ sau khi đến Sơn Đông rồi thì như thế nào cũng càng lúc càng nhiều. Nhưng mà, Thạch Trụ không có ngờ được, một biến cố ập đến trước mắt đã lại lần nữa thay đổi cuộc sống của y.

Ngày hôm đó, vẫn là còn ngay trong tháng giêng, bọn họ đi đến Thanh Phong Lĩnh, liền đụng phải một nhóm thổ phỉ xuống núi tìm vui, bởi vì trong lúc này bên ngoài loạn lạc nên gánh tạp kĩ không có nhiều, sau khi trù tính nhóm thổ phỉ đó liền giương súng vào họ, để “mời” bọn họ lên núi, một tên râu quai nón nói, tới đây diễn kỹ một thời gian, cho bọn huynh đệ vui vẻ rồi thì sẽ thả họ đi.

Bọn họ ở trên núi chờ đúng một tháng, nhưng đợi được đến lúc mà nhóm thổ phỉ cuối cùng cũng nguyện ý thả người, thì Thiết tử và Cường tử đều đã không còn muốn đi nữa.

Nói thật, quang cảnh trên Thanh Phong Lĩnh này khiến cho Thạch Trụ cũng có chút ngoài ý muốn, mỗi ngày, y chỉ nhìn thấy những người thổ phỉ này tương thân tương ái, ngày qua ngày đều rất hòa bình thỏa mãn mà lại có quy luật.

Khi gần tối, các huynh đệ ra bên ngoài cướp giật sẽ lục tục trở về, nam nam nữ nữ có làm nông có cướp bóc đều tụ tập lại ngồi trên hai ba chiếc xe bò đi vào trong thôn, lúc này luôn sẽ có người hát ca lên, tiếng ca trong vắt vang lên tựa như gió núi, liên tục vọng lại khắp sơn cốc, mỗi lần đến lúc này, Thạch Trụ đều nhìn đến ngây ra, đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.

Nghĩ đến Thiết tử và Cường tử trong cá tính của chúng vốn đã có chút táo bạo, từng ngày cực khổ trước đây cũng đều kiếm không đủ ăn, thành thật làm người an phận lại luôn bị kẻ khác ức hiếp. Càng không cần nói đến lần này không rõ không ràng lại bị đuổi đi không còn nhà để về, ngay cả năm mới cũng không thể ăn ngon, bọn họ sớm đã cảm thấy chịu đủ rồi, nên không thể ngăn cản được mình ngưỡng mộ cuộc sống tiêu dao khoái lạc của những người ở đây.

Bọn họ những kẻ độc thân, có thể sống một đời thế này thì cũng không tồi. Võ nghệ của họ cũng không tồi, cho nên nhóm thổ phỉ rất cao hứng mà cho họ nhập bọn, biến cố này đến rất đột nhiên, Thạch Trụ ngây ngốc trong nhất thời không chú ý được, tục ngữ có nói, “nam tặc nữ kỹ” (nam làm cướp nữ làm kỹ), đây cũng không phải là một con đường sống chính đáng gì lắm, nhưng mà y không thể cứ như thế mà rời khỏi các sư đệ, thế là một ngày lại kéo dài thêm một ngày, luôn đợi ở trên núi, dần dần, cũng bắt đầu tiếp nhận cuộc sống này.

Nhớ đến lúc mới đầu, Thạch Trụ còn phải lo lắng một trận, chỉ vì trong núi thiếu nữ nhân, tuy rằng Đinh Linh Nhi là một người ngốc, nhưng dù sao thì cũng là nữ nhân, huống hồ nàng lớn lên cũng rất đẹp, vì thế có không ít người nhớ nhung nàng, và thậm chí còn gây nên một số chuyện.

Sau đó, vẫn là Thiết tử tìm đến Quan Sơn Bá, rành mạch rõ ràng đem chuyện của Đinh Linh Nhi và Thạch Trụ toàn bộ nói hết ra, nói rằng Đinh Linh Nhi bất kể thế nào cũng đều không thể cùng với ai khác nữa, một tiểu lâu la vừa mới nhập bọn không bao lâu lại dám tự tiện cùng đại đương gia nói những điều này, cũng tính là rất bạo gan rồi,

Quan Sơn Bá còn biết tiểu tử của gánh tạp kĩ này rất có tài, vì thế không những không trách phạt, ngược lại còn thập phần tán đồng. Quan Sơn Bá lập tức phát lệnh không cho phép miễn cưỡng cô nương nhà người ta, không cho mấy kẻ lỗ mãng đến quấy phá ám muội, nên ngăn cấm được những người này. Lại qua được một vài ngày, bọn huynh đệ cướp được một mớ hàng hóa từ Sơn Đông, trong mớ hàng hóa này có không ít vải bố, Quan Sơn Bá một lệnh hạ xuống, giữ lại vài xấp để làm y phục cho các nữ nhân trên núi, Đinh Linh Nhi được chia cho một miếng vải đỏ, hơn nữa trong lời nói của Quan Sơn Bá còn có ý riêng, đều rất thú vị.

Quan Sơn Bá gần đây dường như đã rất nhiều lần ám chỉ cái gì đó.

Ngay cả Thiết tử cũng chưa từng nghĩ, Quan Sơn Bá từ lúc nghe được chuyện hắn kể về hai người, tự mình rất xúc động thì không nói, mà trở về còn kể lại cho phu nhân của mình, cũng chính là tứ tiểu thiếp trước đây của Lý hội trưởng huyện Bình An.

Nữ nhân này tên là Chu Phụng Nhi, đã từng là kỹ nữ nổi danh nhất của huyện Bình An, sau đó hoàn lương gả cho Lý hội trưởng, sau lại bị Quan Sơn Bá bắt đi, vốn nghĩ không thể chết an lành, nhưng từ từ lại phát hiện Quan Sơn Bá là thật tâm đối đãi, sớm đã nghe qua người ta nói Quan Sơn Bá của Thanh Tùng Lĩnh yêu nhất là nữ nhân, nhưng hiện nay đã không còn thấy hắn đi tìm ai nữa, cũng thấy hắn anh hùng vô cùng, nên Chu Phụng Nhi đã động chân tình.

Chu Phụng Nhi theo tên Lý hội trưởng đó nhiều năm, tên lão đầu đó cũng là một kẻ không xem tiểu thiếp là người, vì thế nghe thấy Đinh Linh Nhi là bởi vì làm tiểu thiếp mà bị giày vò đến phát điên, không kìm được phẫn nộ dị thường, sau đó nghe Quan Sơn Bá nói chuyện của nàng và Thạch Trụ, ngay lập tức hỏi vậy làm gì mà hiện tại không ở bên nhau, lẽ não là ghét bỏ người ta sao? Làm thổ phỉ thì không nên để tâm đến chuyện này chứ, từ đó vì sau liền cùng Quan Sơn Bá một lòng tác hợp cho họ.

Thật ra Cường tử và Thiết tử cũng sớm đã có ý này, nói thật, sự khó khăn của nhị sư huynh và đại sư tỷ bọn họ đều chứng kiến hết, hiện tại bọn họ lại có thể tái sinh, cũng đừng nên nói đến mấy chuyện thế tục kia, con người còn cả cuộc đời phải sống, nhưng mà bọn họ đã âm thầm nói khéo với Thạch Trụ nhiều lần, Thạch Trụ đều trầm mặc không nói, bọn họ cũng thật không hiểu, nhìn thế nào thì nhị sư huynh cũng đều không giống như đang ghét bỏ đại sư tỷ a.

Bọn họ làm sao biết được nỗi khổ trong lòng của Thạch Trụ, y làm sao có thể ghét bỏ Đinh Linh Nhi được? Cho dù nàng có từng cùng với ai, cho dù nàng si ngốc rồi, nhưng những điều đó chỉ làm cho y càng thêm tiếc thương mà thôi, y là cảm thấy bản thân không xứng đáng.

Nhưng làm sư đệ đã không thể tiếp tục hỏi nữa, vậy Chu Phụng Nhi lại bất kể thế nào, gần đây, nàng đã từ âm thầm quan tâm đến biến thành minh bạch hỏi qua, với tính cách sảng khoái của nàng gặp phải Thạch Trụ, cũng chỉ có thể gấp gáp khẩn trương. Cuối cùng có một ngày, Chu Phụng Nhi lại đối diện với Thạch Trụ hỏi lại chuyện này, Thạch Trụ vẫn không đáp ứng, Chu Phụng Nhi không thể không tiu nghỉu than dài, cuối cùng không còn cách nào mà nản lòng.

“Xem ra, nữ nhân cuối cùng vẫn là trinh tiết quan trọng.” Nàng thật sâu nhìn kỹ nam nhân này, nam nhân này nhìn thế nào cũng thấy là một người có tình nghĩa, y đối với Đinh Linh Nhi chiếu cố quan tâm tuyệt đối không giống như giả bộ, Chu Phụng Nhi thật sự là không hiểu được vậy thì tại sao lại không chịu gật đầu, “Cho dù là người yêu thật tâm nhất, cũng không thể bước qua được cản trở này.”

Nghe thấy câu đó, trên mặt Thạch Trụ một trận xanh trắng.

“Nếu không thì ngươi là đang chán ghét nàng ngây ngốc sao? Nhưng ngươi không biết trên thiên hạ này nữ tử nặng tình đều là si ngốc hay sao?” Chu Phụng Nhi càng nói càng động lòng, nàng không biết, thân là nữ chủ nhân của Thanh Tùng Lĩnh như nàng, tại sao nhất thiết phải đi quản mấy chuyện cỏn con này, “Hơn nữa ngươi nhìn xem, bây giờ nàng cũng đã thanh tỉnh một chút rồi.”

Thạch Trụ cúi đầu, mấy lời này, quá nặng nề, “Ta….không phải….Là ta không xứng với nàng…..”

Chu Phụng Nhi nhăn mày, nàng không hiểu rõ, vì thế nàng lại cho rằng Thạch Trụ chỉ đang thoái thác, nên có chút không nhẫn nại nói, “Vậy nếu đã như vậy, ngươi nếu đã không ghét bỏ nàng, thì cứ để cho nàng quyết định đi.”

Đinh Linh Nhi vẫn luôn ngây ngây ngồi trên giường đất, nàng gần đây đích thực là đã tốt lên nhiều.

Chu Phụng Nhi đi qua, kéo tay nàng dịu thanh nói, “Muội muội, muội vừa rồi có nghe hay không? Tỷ tỷ hiện tại chỉ hỏi muội một câu thôi, sự ca của muội đối với muội tốt như thế, muội có nguyện ý gả cho y làm tân nương tử không?”

Trên mặt của Đinh Linh Nhi đỏ lên kỳ quái, nàng trộm lén liếc nhìn Thạch Trụ một cái rồi nói, “Muội….. muội sớm đã là tân nương tử của huynh ấy rồi…….. A……không, không đúng…… Muội không phải…… muội không xứng……”

Khóe mắt Thạch Trụ bắt đầu nóng lên.

“Bất kể là hai ngươi đến cùng là ai không xứng với ai.” Chu Phụng Nhi than thở: “Hiện nay đều đã là người lưu lạc, còn không chịu sống cùng nhau đi, Thạch đại ca, ngươi đừng trách ta đa sự, ta cũng chỉ là thấy các ngươi vẫn còn có tình nghĩa thôi.”

Trong lòng Thạch Trụ loạn thành một đoàn, y nhìn Chu Phụng Nhi, lại nhìn Đinh Linh Nhi. Y vạn lần không thể ngờ được, Đinh Linh Nhi thế nhưng lại có thể lộ ra được biểu tình này, đây rõ ràng đã nói lên, đối với nàng tất cả đều đã trở thành quá khứ rồi, nàng có lẽ là cái gì cũng đều không còn nhớ nữa, nàng đã biến thành một tờ giấy trắng, chỉ biết đối tốt với y và cũng chỉ cầu y đối tốt với nàng, vậy thì, y cứ như vậy một mực chạy trốn rụt cổ thì cũng chỉ nói lên sự yếu đuối ích kỷ của y.

Từ trước đến nay, mọi chuyện của bọn họ đều là do Đinh Linh Nhi chủ động, hiện nay, cũng đã đến lúc y nên làm một cái gì đó rồi.

Thạch Trụ cúi đầu đáp ứng một tiếng, thanh âm của y khàn đến ngay cả y cũng đều không thể nghe ra.

Sau một lễ bái đường, Thạch Trụ và Đinh Linh Nhi dưới sự chứng kiến của các huynh đệ trên Thanh Phong Lĩnh, náo nhiệt thành hôn.

Khi Hạ Thiên Thành gặp lại Thạch Trụ, là đúng một tháng sau ngày thành thân của bọn họ.