Cửu Liên Hoàn

Chương 34



CHƯƠNG 33



“Thiên Thành, ngươi rốt cuộc cũng nên nói một lời đi, chúng ta đi đâu?” Đứng ở bên cạnh Hạ Thiên Thành là lão gia của Đoàn trạch Đoàn Hi, hắn và Hạ Thiên Thành là bạn từ thuở nhỏ, quan hệ cũng tương đối tốt, hắn không chút để ý đến tên xe phu đang rụt đầu rụt cổ kia.

Hạ Thiên Thành cuối cùng cũng thu lại mục quang quay nhìn Đoàn Hi.

“Trên đường đã lạnh lẽo thế này, ngươi vẫn là nên nói chuyện đi a! Muốn đông chết ai vậy!” Đoàn Hi không hảo khí tiếp tục nói: “Ta thấy vẫn là nên gọi xe đến trước đi.”

“Ta không đi nữa.” Hạ Thiên Thành đột nhiên cắt đứt lời hắn.

Đoàn Hi kinh ngạc, “…….”

“Phiền, muốn trở về rồi, ngươi cũng về đi!” Hạ Thiên Thành quay mặt lại, hắn không tiếp tục để ý đến Đoàn Hi đã líu lưỡi cứng họng nữa, mục quang lại một lần nữa đặt lên trên người Thạch Trụ giờ đây đã đến trước mặt. Phía ghế xe sau lưng của tên hỗn tiểu tử này đặt một bao lương thực không lớn, nghĩ đến lời của tên xe phu đầu bự vừa nãy nói, Hạ Thiên Thành không kìm được híp mắt lại.

“Ngươi tên gia hỏa, không dễ dàng gì mới đến được một chuyến, đã bảo không say không về, ta không thể để ngươi đi!” Đoạn Hi cuối cùng cũng tỉnh lại, “Lại nói tuyết đã rơi rồi, ta không đưa ngươi, ngươi cũng không thể lại ngồi xe kéo mà đi a.”

Qua lời nhắc nhở của hắn, mọi người mới chú ý đến trên trời đã có bông tuyết bay bay, bị cuốn trôi tá lả trong cơn gió bắc tàn phá, mù mịt đầy trời, kiểu này xem ra sẽ đổ một trận tuyết lớn đây.

Hạ Thiên Thành mặt không biểu tình cũng nhìn một cái, nhưng hắn căn bản là không thèm thay đổi chủ định, cũng không thèm để ý đến lời quở trách của Đoàn Hi.

“………Ta vẫn muốn ngồi xe kéo.”

Hạ Thiên Thành bỏ đi trong sự uy hiếp chửi rủa của Đoạn Hi rằng nếu dám đi thì trong ba tháng đừng để hắn nhìn thấy mặt, Hạ Thiên Thành mở đồng hồ xem giờ (đồng hồ sợi đeo ở thắt lưng), rồi trèo lên xe, Triệu phó quan cũng vội vã theo sau.

“Đoàn gia, chúng tôi đi đây.” Nhìn theo bóng lưng Hạ Thiên Thành không chút do dự bực tức đạp một cước vào Thạch Trụ thúc giục y đi cho mau, Triệu phó quan có thể lý giải được rất rõ sự thất vọng và bực tức của Đoàn Hi, ông ngồi trên xe khom lưng nói.

Hạ Thiên Thành luôn là như thế, tùy hứng, thích làm theo ý mình, Đoàn Hi lớn hơn hắn một tuổi mỗi lần đều nhường nhịn hắn, nhưng mà mỗi lần đều làm bị hắn làm cho tức giận.

“Hạ Thiên Thành ngươi cái tên hỗn tiểu tử! Lão tử đã đợi ngươi cả buổi chiều…….đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi nữa!” Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi căm hận không thể làm gì hơn của Đoàn Hi.

Cho đến khi quẹo qua một ngã rẽ, Thạch Trụ vừa nãy bị đá một cước giờ vẫn làm cho mông y ẩn ẩn đau, y căng thẳng thần kinh, nhưng mà nãy giờ cũng chưa thấy Hạ Thiên Thành phát tiết tức giận.

“Nhà của ngươi ở gần đây phải không?” Ngay khi Thạch Trụ vừa mới nhẹ thả lỏng được một chút, nhấc ống tay áo lên lau mồ hôi trên trán, thanh âm của Hạ Thiên Thành đột nhiên lại vang lên, Thạch Trụ không đề phòng, liền bị dọa nhảy dựng lên.

“…….A.” Thạch Trụ không biết Hạ Thiên Thành tại sao lại hỏi điều này, hơn nữa, hắn làm sao mà biết được? Thạch Trụ cảm thấy chột dạ vô cùng.

Phía sau trầm lặng một lát.

“……Trước đến nhà của ngươi bỏ bao đồ này xuống đi.” Vứt ra một câu nói bất thình lình không mấy rõ ràng, nhưng mà ngữ khí trong câu nói đó kẻ đần độn như Thạch Trụ cũng nghe ra được là tâm tình của Hạ Thiên Thành còn chưa hồi phục. “Vướng víu chết được.”

Thế là, sau đó, sự việc phát triển thêm một biến hóa mà ngay cả bản thân người nào đó cũng không rõ trong lòng đang nghĩ gì, mà cuối cùng Thạch Trụ thấp thỏm không yên phát hiện, mặt của y chỉ dám cúi gầm xuống, còn Hạ Thiên Thành lại rất đường hoàng mà ngồi lên trên giường đất trong nhà của y, Thạch Trụ không thể hiểu rõ được mọi chuyện tại sao xoay tới xoay lui lại biến thành thế này, y thận trọng rụt rè co ro trong góc phòng.

“Đại soái, vậy ngài trước tiên cứ ở nơi này tránh tuyết, ta trở về gọi lão Lý đến đón ngài.” Triệu phó quan tinh nhanh lại làm sao cũng không thể cảm giác được hành đồng quấy phá trong tiềm thức này của đại soái, hữu ý vô ý mà xoay người khom lưng, nhưng khi ông liếc nhìn đến Thạch Trụ đang trốn trong xó kia, lại vô luận thế nào cũng cảm thấy khó thể tiếp nhận.

Hạ Thiên Thành từ mũi phì ra được một tiếng ân, nói thật, hắn không có để ý đến Triệu phó quan đang nói cái gì. Từ lúc bước vào trong cánh cửa này, toàn bộ tinh thần của hắn đã bị cái căn phòng vừa thấp vừa rách nát này hút hết rồi.

Bắc Bình vẫn còn có những nơi như thế này sao?

Đây là cảm thức đầu tiên của Hạ Thiên Thành, mà cách nghĩ thứ hai của hắn chính là thì ra nam nhân này sống ở đây.

Giường đất ở dưới thân rất tồi tàn, chăn nệm được phủ lên trên cũng chằng chịt các miếng vá, đầu giường còn để vài bộ quần áo đã giặt xong, mà một chiếc trong số đó còn bị vô số đường kim khâu mới lần nữa có thể chắp vá lại………Hạ Thiên Thành vẫn còn nhớ rõ nó.

…….Chiếc áo này bị xé thành như vậy cũng có công lao của hắn a.

Trong lòng của Hạ Thiên Thành nhịn không được có hơi hơi động một chút.

Trời vẫn còn chưa tính là đã quá trễ, tuy nhiên trong nhà đã có chút âm u đến không nhìn rõ được người rồi, bởi vì trừ một tiểu cô nương lúc vừa bước vào nhìn thấy ra, những người khác trong nhà này đều chưa trở về.

Ngồi buồn bực thật lâu, Hạ Thiên Thành cuối cùng có chút mệt mỏi, hắn chầm chậm đứng lên.

“……Ta…….ta đi nấu nước……” Đột nhiên cảm nhận được sự di động của Hạ Thiên Thành, Thạch Trụ vẫn luôn đứng cứng ngắc như cục đá kia giật thót một cái, thanh âm run rẩy của y nói được một câu, rồi hoảng loạn không gì bằng chạy ra ngoài cửa, trên đường đi còn “binh” một tiếng đụng phải một chiếc ghế.

Hạ Thiên Thành căm lặng ngốc ra nhìn theo bóng lưng y.

……..Cái người ngốc nghếch này, thì ra y cũng không có quên được cái gì cả a, một chút cảm giác trong lòng của Hạ Thiên Thành lại càng thêm rõ ràng, phản ứng kịch liệt của Thạch Trụ không cần nghi ngờ là đã thêm một bước dẫn phát lại ký ức của Hạ Thiên Thành, hắn rất cẩn thận không muốn nhớ lại tư vị của nam nhân này.