Cừu Cừu, Anh Yêu Em

Chương 114: [Phiên ngoại] Hỏa Nhạ & Miên Miên



Tháng ba mùa xuân, dưới sự kêu gọi mãnh liệt của mẹ đại nhân, Miên Miên đưa Hỏa Nhạ về nhà ở thành phố Z.

Vốn dĩ dựa theo trình tự bình thường, Miên Miên đều gặp ba mẹ chồngtương lai mấy lần, quả thật cần phải đưa Hỏa Nhạ về nhận kiểm duyệt mớiđúng. Nhưng mà…… Từ khi biết được mẹ mình và tổng tài phu nhân đã ngầmlấy được liên hệ, hơn nữa sau khi đạt thành nhất trí chung nhận thức“Chuyện của tôi của bà” xong, Miên Miên thế nào cũng hiểu được hànhtrình về nhà lần này, ít nhiều gì cũng mang chút sắc thái âm mưu, quảthực giống như là việc chuẩn bị chăn đệm trước hôn sự……

Sau khi Miên Miên trình bày xong luận bàn về âm mưu của mình, người nào đó vẫnrất bình tĩnh tiếp nhận đề nghị này, bình tĩnh khiến lòng cô bất bìnhhỏi:

“Thật sự muốn đi sao? Chúng ta cũng không có kỳ nghỉ, cuối tuần cũng chỉ được hai ngày mà thôi”

“Có thể thêm hai ngày nghỉ đông”

Cô bất mãn lầu bầu: “Em lại không có kỳ nghỉ đông……”

Hỏa Nhạ nhìn cô trầm mặc một hồi, nói: “Vậy em viết đơn xin nghỉ thời gian kết hôn đi, viết xong đơn đưa cho anh kí tên”

“……”

Lời nói sét đánh như vậy, mệt cho anh còn nói vẻ mặt nghiêm túc.

Vì thế, Miên Miên bị sét đánh và Hỏa Nhạ lấy việc công làm tư lúc này xuất hiện ở bến xe nào đó trên đường cao tốc.

Miên Miên lấy vé xe ra, mặt trên có chữ viết thật to “Xe khách sangtrọng có điều hòa”, ngẩng đầu nhìn điều hòa nho nhỏ trên đỉnh đầu khôngcó chút gió mát nào kia, bắt đầu lĩnh ngộ sự thật và lý tưởng có chênhlệch thật lớn. Hơi nóng ngoài cửa sổ tiến vào trong cửa kính, tràn ngậptoàn bộ toa xe, tuy rằng là tháng ba, nhưng nhiệt độ không khí đã sánhđược với mùa hè.

Miên Miên quạt quạt tay nhỏ bé lấy chút gió mát, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh.

Hỏa Nhạ mặc một bộ đồ giản dị đang nghe nhạc trên điện thoại, nhắm mắtchuyên tâm nghe nhạc, thần sắc vẫn ung dung tự tại như trước. Tuy rằngbên trong xe oi bức, lòng người nóng nảy, nhưng anh vẫn có tư thái trầmtĩnh, tóc ngắn được cắt sửa chỉnh tề, áo sơ mi màu xanh nhẹ nhàng khoankhoái, ngón tay đẹp thon dài, những chi tiết nhỏ nhặt này cấu thành mộtbức tranh rất mát lạnh tươi tắn.

Khóe miệng Miên Miên run rẩy,nhận hết loại tra tấn như đang ở Hỏa Diệm Sơn, mà thiếu gia này lại nhưmột ông chủ trẻ tuổi đang tận hưởng những tia nắng trên bãi biển.

Khóe mắt liếc đến động tác dùng tay làm quạt của cô, Hỏa Nhạ tháo tainghe xuống, không chút do dự nói: “Phiền cô mở máy điều hòa” Dứt lời,anh cười hời hợt với nữ nhân viên phục vụ xe.

Trên thực tếtrước đó cũng đã có người yêu cầu như vậy, nhưng đều bị nữ nhân viênphục vụ lấy lý do “Công ty quy định tháng ba không phải mở điều hòa” màtừ chối, nay lại nghe được có người đưa ra yêu cầu này, cô ta ban đầunhíu mày biểu hiện ra sự không kiên nhẫn, nhưng khi tầm mắt đảo qua đếnnơi phát ra tiếng nói, cô ta ngơ ngác sửng sốt hồi lâu, sau khi thật vất vả phản ứng lại, lập tức giống như nhận được thánh chỉ ấn vào nút Mởdưới cái nhìn chăm chú của gương mặt đầy hắc tuyến của lái xe đại ca.

Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Trong đầu Miên Miên hiện ra chín chữ này.

Tuy rằng từ góc độ của cô nhìn không tới nữ nhân viên phục vụ, nhưngvừa nghĩ đến cô ta có biểu tình ngầm liếc mắt đưa tình, trong lòng MiênMiên lại không biết có cảm thụ gì. Kết quả là, con cừu nhỏ bắt đầu ngâyngốc công khai biểu thị chủ quyền: “Hỏa Nhạ anh xem này, phong cảnh vùng ngoại thành thành phố Z rất đẹp nhỉ? Chúng ta sắp về nhà” Khụ khụ,trọng điểm những lời này ở nửa câu phía sau.

Sau khi nói xongcâu đó, Miên Miên làm bộ như chuyên chú nhìn hoa hoa thảo thảo ngoài cửa sổ, không dám quay đầu nhìn biểu tình của anh.

Người nào đó đã hiểu trọng điểm, nhưng không nói.

Ánh mắt Hỏa Nhạ không thèm che giấu mà lướt qua người cô một lần. Bởivì thời tiết khác thường, tháng ba cũng vô cùng nóng bức, cho nên cô bỏqua hết đám áo khoác dày mùa đông, hôm nay cô mặc một bộ váy liền màuxanh. Thiết kế đường may hiện ra những đường cong mềm mại nữ tính củacô, đường cắt may cổ tròn và tay ngắn màu hồng làm cho gáy ngọc và cánhtay trắng mịn lộ ra dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn bởi vì ánh mặttrời chiếu rọi mà nổi lên một tầng hồng nhạt, màu sắc rất đẹp rất đángyêu.

Hơn nữa…… Ở góc độ anh nhìn từ trên cao xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy xuân quang như ẩn như hiện nơi cổ áo.

Anh buông mắt xuống, khóe môi chậm rãi gợi lên, nhận thức cái nhìn của cô: “Ừ, phong cảnh quả thật không tồi” = =”

Vì thế, dưới tình huống không chút hiểu rõ sự tình nào, con cừu nhỏngây thơ bị chiếm tiện nghi suốt dọc đường…… Quả là ăn đủ no. 囧

Sau khi xuống xe, bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ đi đến cổng tiểu khu, bà Nguyễn quả nhiên đã chờ đợi ở nơi nào đó.

Bà vừa thấy hai người xuống từ xe taxi, mặt mày hớn hở nghênh đón, sauđó dùng âm lượng “Lơ đãng” trong phạm vi trăm mét đều có thể rõ ràng lọt vào tai, chứng tỏ rõ thân phận con rể tiêu chuẩn của Hỏa Nhạ, cuối cùng Miên Miên huỵch huỵch bùm bùm đi trước làm gương dưới cái nhìn tò mòcủa hàng xóm láng giềng lên tầng sáu.

Đi vào nhà, không hềngoài ý muốn nhìn thấy ba đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xembáo, nghe được tiếng cô vào cửa cũng không ngẩng đầu, chuyên chú tựa như một pho tượng đá, hơn nữa là một pho tượng đá sắp hòa thành một thể với sô pha.

Miên Miên sớm thành thói quen với tình hình như vậy, vừa thay dép vừa nói: “Ba, con đã về rồi”

“Ừ” Ông Nguyễn lên tiếng, ánh mắt không mảy may rời khỏi tờ báo.

Ngay sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của bà Nguyễn vàtiếng bước chân một nhanh một chậm, Miên Miên ngoái đầu nhìn lại, mẹ vàHỏa Nhạ cũng theo kịp, cô cúi người tìm kiếm trong tủ để giày: “Ba, cóbằng này dép thôi sao?”

“Phía dưới” Hai chữ đơn giản.

Sau khi ăn xong, thừa dịp Hỏa Nhạ tắm rửa, Miên Miên kéo mẹ sang một bên xác nhận một chuyện trọng yếu.

“Mẹ, anh ấy đêm nay…… Ngủ chỗ nào?”

Bà Nguyễn nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của con gái, trợn trắng mắt tứcgiận trả lời: “Đương nhiên là phòng khách, không thì sao?”

Miên Miên ôm ngực thầm thở ra một hơi, bên môi lộ ra nụ cười trấn an, may mắn mẹ mình cuối cùng cũng chưa tẩu hỏa nhập ma.

“Cũng không ngẫm xem chiếc giường nhỏ của con có thể để hai người nằmsao? Cho dù nằm xuống cũng không hoạt động tốt được. Aizz, sớm biết thếmấy ngày hôm trước đi mua máy mát xa với ba con thuận tiện giúp con đổigiường lớn hơn……” Bà Nguyễn vừa nói thầm vừa chậm rãi bước đi.

Miên Miên nghe vậy đứng yên tại chỗ. Yên lặng nghĩ: Mẹ đâu chỉ là tẩu hỏa nhập ma, quả thực đã muốn nhất thống ma giới……

Hôm sau lại là một ngày cảnh sắc tươi đẹp.

Thay đổi là bình thường, đối mặt với nhiệt độ cao như thế, trong lòngMiên Miên hơi có chút phong phạm trạch nữ không quá tình nguyện ra chạyra ngoài. Nhưng bây giờ thì không giống thế, hiếm khi đưa Hỏa Nhạ về quê hương mình, thế nào cũng phải tận lực làm người chủ địa phương mớiđúng.

Nhưng khi cô ngồi xe bus gần ba mươi phút tới trang trại nông nghiệp, cả người đã ủ rũ rồi.

Trời nóng quá, mặt trời thật lớn…… Thời tiết như này đến hái trái cây có phải thuộc loại hành vi muốn tìm chết hay không?

Hai người đi qua những ngôi nhà trong trang trại nông nghiệp, đường mòn nhiều cây râm mát, cuối cùng cũng đi vào vườn dâu tây. Mắt Miên Miênsáng ngời: Phóng mắt nhìn lại tất cả đều là từng khóm từng khóm dâu tây, lá xanh dày đặc, lạnh thấm nội tâm. Bên trong những khóm lá xanh tươiđược điểm tô thêm những chấm đỏ sẫm, hương vị ngọt ngào tràn qua nhữngkhe hở của lá cây, tràn ngập bầu không khí.

Miên Miên xoay hai chân xung phong tiến về phía trước hoàn toàn đã quên người đi phía sau.

Hỏa Nhạ thanh toán phần tiền cho hai người sau đó cũng đi vào vườn dâutây, trong dòng người thưa thớt bên trong lán anh rất dễ dàng tìm đượcthân ảnh mảnh khảnh kia.

Miên Miên ngồi xổm xuống đất, trongtay đã có không ít chiến lợi phẩm, thấy được anh tới gần, cô không chútsuy nghĩ đưa nửa quả dâu trong tay mình cho anh, hưng phấn hô to: “Anhnếm thử này, em vừa thử qua, rất ngọt nha! Hơn nữa rất tươi mát!”

Hỏa Nhạ khom người nhìn cô một hồi, im lặng không lên tiếng nhận dâutây trong tay cô, bỏ vào miệng nhấm nuốt. Sau khi ăn xong, anh nhìnxuống cô mỉm cười: “Ừ, rất ngọt”

Miên Miên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, sửng sốt.

Từ sự hưng phấn ban đầu cô chợt ý thức được, quả dâu tây vừa nãy đưacho anh mình cũng đã cắn một miếng…… Nói như vậy hành vi vừa rồi của bọn họ, đã thành cái gián tiếp kia……

Vốn dĩ còn không có cái gì,dù sao trước đó cũng hôn rồi. Nhưng thiếu gia kia sao lại cười đến bíhiểm trả lời rất ngọt chứ…… Rất dễ làm cho người ta thẹn thùng có biếtkhông!

Cô ra sức đứng lên, cũng không thèm nhìn tới anh liềncúi đầu rời khỏi trận địa: “Ờm, có nhiều người hái bên kia quá, em cũngđi nhìn xem” Nói xong cô đã chạy ra xa mười mét.

Hỏa Nhạ cười cười nhìn bóng dáng người nào đó hốt hoảng chạy, chậm rãi đi theo.

Phụ nữ quả nhiên là hay thay đổi. Miên Miên mặc dù ở trên xe bus cảmthấy hôm nay không nên xuất hành, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, hôm nay đến hái dâu tây thật sự là rất đúng.

Tuy rằng thời tiết nóngbức, nhưng vừa ăn một quả dâu tây tươi ngon lại vừa dạo bước trên thảmcỏ xanh, quả thật là chuyện vô cùng mãn nguyện. Hơn nữa xung quanh toànnhững cây xanh đại thụ, thời tiết oi bức cũng được những làn gió củanhững tán cây râm mát biến thành sảng khoái thoải mái hơn, gió thổi vàomặt vẫn còn mang theo chút mùi hương của lá cây, hít vào một hơi, sựnóng bức trong người biến mất không còn bóng dáng.

Miên Miênnhìn phía xa xa, ánh mặt trời xen qua lá cây, chiếu xuống những màu vàng rực rỡ, đung đưa lấp lánh trong gió, óng ánh rực rỡ. Trộm ngắm nhìnngười đàn ông bên cạnh mình đang chuyên tâm chọn lựa dâu tây…… Khóemiệng cô hơi hơi cong lên.

Làm sao bây giờ, chỉ cần là như thế này, cô cũng đã cảm thấy rất lãng mạn.

Hai người hái được gần một tiếng, Miên Miên đã ăn uống no đủ nhìn mộtgiỏ đầy những quả dâu tây tươi mọng, nghĩ rằng mang những thứ này về nhà cũng không tệ lắm. Sau đó cô xách giỏ, một chút nhức mỏi bỗng nhiêntruyền tới bên hông, lúc này cô mới phát giác mình ngồi rất lâu.

Hỏa Nhạ cũng đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén liếc về phía nào đó, chậm rãi nhắc nhở: “Miên Miên, dưới chân em có sâu”

“Hả?” Miên Miên cúi đầu tập trung nhìn vào, phát hiện bên chân quảnhiên có một con sâu nhỏ màu trắng đang nhúc nhích. Tuy rằng cô khônghiểu nhiều về những thứ này, nhưng dựa theo trực giác phán đoán đây làcôn trùng có hại, vì thế cô không nghĩ nhiều liền dí chân giẫm xuống,mũi chân chậm rãi nghiền nát lăng trì con vật đáng thương, tần suấtchuyển động chân lấy bốn nốt nhạc làm một nhịp, mỗi một nhịp có haiphím, tiết tấu rung động vô cùng. =]]

Trên thực tế, Miên Miên từ nhỏ lớn lên sống ở nông thôn, đã sớm miễn dịch với loại côn trùng nhỏ này.

Toàn bộ quá trình cô chuyên tâm nhìn dưới chân, không lưu ý đến trênmặt Hỏa Nhạ có rất nhiều thần sắc kỳ lạ hiện ra. Mãi cho đến khi có mộtgiọng nữ thất kinh chui vào lỗ tai cô mới ngẩng đầu lên, nhìn phía phátra tiếng nói ——

“A —— chồng à ~~~~, có sâu! Có sâu!”

Phát ra tiếng thét chói tai là một nữ sinh viên, cả người cô ta tránh ởphía sau bạn trai lạnh run, chỉ lộ ra khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà có vẻtái nhợt, thật là khiến người ta phải thương yêu.

Bạn trai côta nhếch miệng cười, nhấc chân to lên hào khí vạn trượng giẫm nát đầu sỏ gây chuyện, sau đó xoay người dịu giọng an ủi giai nhân chấn kinh: “Côbé ngốc, không phải là con sâu nhỏ sao? Chồng đã giúp vợ tiêu diệt nó,không cần sợ hãi. Được chứ?”

“Hở?” Miên Miên giương mắt nhìn nhìn sắc trời, bây giờ chưa đến năm giờ chứ?

“Bây giờ về cũng có thể ăn cơm, hai con về sớm một chút đi” Bà Nguyễnche ống nghe nói chuyện với mấy người bên cạnh mấy câu, giọng nói rõràng lại truyền đến lần nữa: “Được rồi, cứ như vậy đi. Tốt nhất là vềbây giờ! Ha ha ha!”

Dựa vào tình cảm mẹ con hơn hai mươi năm,Miên Miên dám cam đoan mẹ tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản thúc giục bọnhọ về nhà ăn cơm như vậy.

Quả nhiên, khi Miên Miên bước vào nhà phát hiện phòng khách nho nhỏ thế nhưng toàn những cô cô dì dì ngồichật nhà, gần như muốn đẩy cửa mà chạy. Không cần phải nói! Đội quân tóc dài này khẳng định là hàng xóm láng giềng bạn bè thân cận mẹ triệu tậpđến đây thị sát con rể tương lai.

Vừa thấy nhân vật mục tiêuxuất hiện, cả đám phụ nữ như muốn nổ tung, phòng khách nho nhỏ phát ranhững tiếng gầm kinh người, hiện trường hỗn loạn.

“A, đây không phải Miên Miên sao! Ha ha, càng lớn càng xinh đẹp!”

“Giới thiệu bạn trai của cháu cho dì Dung đi!”

“Hôm nay đưa bạn trai đi đâu chơi?”

“Miên Miên cháu về từ lúc nào? Kỳ nghỉ sao?”

“Bạn trai cháu rất đẹp trai, còn không mau giới thiệu cho chúng ta một chút?”

Đối mặt loại thế công dời núi lấp biển này, Miên Miên ngây ngốc đứng ởtrước cửa ngượng ngùng cười, tùy tiện nói vài câu cho có lệ. Cô tuy rằng không trốn tránh, nhưng thân thể vẫn không tự chủ được lùi về sau mộtbước, nhẹ nhàng đụng phải vòm ngực rắn chắc của người đàn ông đứng phíasau.

Cảm giác được một đôi bàn tay ấm áp ổn định thân thể củamình, cô ngoái đầu nhìn lại, phát hiện anh đang lộ ra nụ cười khiêm tốnlễ phép với nhóm cô dì.

“Chào các dì” Anh rất trấn định chào hỏi, “Cháu tên là Hỏa Nhạ, là bạn trai của Miên Miên”

Anh nắm tay Miên Miên đi đến sô pha ngồi. Còn chưa ngồi yên ổn nhóm côdì cũng xê dịch vị trí nhanh chóng vây quanh, hai mắt ngắm tới ngắm luinghiên cứu Hỏa Nhạ triệt để từ đầu đến chân, cuối cùng nhóm cô dì kinhnghiệm phong phú đã loại duyệt không biết bao nhiêu người thầm cho điểmrất cao.

Bà Nguyễn thân là mẹ vợ dĩ nhiên cảm thấy vô cùng nởmày nở mặt, không cam lòng ám chỉ tiện đà công khai: “Ha ha, đứa nhỏ Hỏa Nhạ này nha, không phải tôi khoe khoang, tôi thật đúng là tìm không ratật xấu gì. Biết lễ phép, phẩm hạnh tốt miễn hỏi, tuổi còn trẻ thì đảmnhiệm chức giám đốc công ty lớn, thật không dễ dàng mà!”

“Ôichao, trẻ tuổi như vậy cũng đã làm giám đốc công ty? Vậy thật đúng làrất giỏi” Bà Nguyễn thấy bà bạn Trần nghe vậy hơi chút lắp bắp kinh hãi, lại quan sát thấy ánh mắt Hỏa Nhạ không có gì khác biệt nói: “Đúng làkhông dễ dàng, một người ra ngoài dốc sức làm rất vất vả đó, hiện tại xã hội cạnh tranh kịch liệt như vậy”

Bà Nguyễn đắc ý vênh váokhoát tay với bà ta: “Nói gì chứ, cha cậu ấy là tổng tài công ty, ngồitrên nghìn vạn gia đình, căn bản là không cần sầu não loại chuyện này.Đúng không, Hỏa Nhạ?” Bà cười tủm tỉm đợi Hỏa Nhạ chứng thực, tự độngxem nhẹ ánh mắt ảo não của con gái.

Hỏa Nhạ không lên tiếng, chỉ lẳng lặng mỉm cười đáp lại.

Sau khi nhận được sự cam chịu của anh, tam cô lục bà đang ngồi hiển lộra thần sắc kinh ngạc, trong lòng đều nuốt hận không thôi: Vì sao congái mình lại không tiếp cận với người đàn ông tốt như vậy chứ! Ông trờithật bất công mà!

Trong giọng nói của bà bạn tốt Hoàng có chútghen tỵ: “Miên Miên có phúc! Sau khi kết hôn khẳng định không cần phảibăn khoăn chuyện nhà cửa, tương lai cha mẹ chồng của cháu sẽ tài trợthôi! Chút tiền ấy đối với bọn họ mà nói chỉ là gãi ngứa, ha ha ha……”

Miên Miên nghe đến đó, rất không thoải mái. Cô rất muốn giải thích vớibọn họ, tuy rằng gia cảnh dư giả, nhưng nhà của Hỏa Nhạ trên danh nghĩađều là tự mình vay mua không khiến cha mẹ phải bỏ ra nửa phân tiền.Nhưng ngại cho đối phương đều là trưởng bối, cô không muốn phát tác,đành phải lộ ra một nụ cười cứng ngắc.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn trầm mặc mỉm cười, trong lòng biết anh là người không thích giải thích.

Anh im lặng hình thành một sự chênh lệch với không khí náo nhiệt xung quanh, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút khổ sở.

Cô vươn tay nhỏ bé lặng lẽ nắm tay anh, lại bị anh phản thủ bắt lấy bàn tay mềm mại, cảm giác ấm áp làm yên ổn lòng người truyền đến từ lòngbàn tay anh, chậm rãi chảy vào trong cơ thể cô. Tuy rằng bờ môi của anhvẫn khép kín như trước, nhưng cô giống như nghe được giọng nói anh quanh quẩn ở bên tai:

Miên Miên, không sao cả.

Thế giới bên ngoài của hai người, tam cô lục bà vẫn tiến hành thảo luận vô cùng sôi nổi.

“…… Thật ra tôi nói này, có tiền cũng không hẳn là tốt! Bà xem A Tùngcon ông Triệu dưới lầu đi, trước kia là một tiểu tử thành thật, nhưng từ sau khi có chút tiền thì cả ngày ra ngoài chơi gái, một người ngoanhiền như vậy bị tiền hại. Aizzz!” Nói ra lời này là thím Dương luôn luôn không biết giữ miệng.

Dì Hoàng nhanh tới phụ họa, cũng cungcấp ra chuyện bát quái siêu bất ngờ trên phố: “Đúng vậy, đúng vậy! AThảo ở tòa nhà đối diện cũng không phải thế sao? Thật vất vả gả cho mộtông chủ lớn, nghĩ rằng những ngày hạnh phúc cuối cùng cũng đến rồi, kếtquả bây giờ còn không phải rất khổ sao? Hơi có không vừa ý đã bị đánh bị mắng, điều này còn không chấm dứt, chồng còn chạy ra ngoài ôm vợ hai,chậc chậc, tôi đoán chừng bây giờ vợ ba vợ bốn cũng có……”

Cóngười che miệng hô to: “Ai nha! Đây là thật sao? Trách không được lầntrước gặp con bé, trán nó đo đỏ, thì ra nó bị chồng đánh……”