Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 122-2: Hòa hảo như lúc ban đầu (2)



“Huy tử,” Thẩm Thần Bằng bỗng nhiên lớn tiếng nỏi; “Em gái tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Toàn bộ người trong phòng nháy mắt im lặng, ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được tiếng vang.

Hai mắt Mạc Trọng Huy híp lại, nhướng mày nhìn An Noãn, mọi người cũng nhìn cô.

“Tôi......” An Noãn khẩn trương nói không ra lời, khuôn mặt cười đến mức đỏ bừng.

Thẩm Thần Bằng ở cô bên tai cổ vũ: “Dũng cảm lên, đem những lời em muốn muốn nói đều nói ra, đừng để sau khi người ta kết hôn rồi hối hận.”

“Tôi...... Tôi chúc...... Mạc tiên sinh và Lý tiểu thư trăm năm hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm.”

Sắc mặt Mạc Trọng Huy xanh mét, hận không thể bóp nát ly thủy tinh đang cầm trong tay.

Lý Hân Như lại cười nói: “Cám ơn An Noãn, giống như lời chúc phúc của chị, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc.”

Thẩm Thần Bằng kéo kéo tai cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Anh nói với em là nói những lời cậu ta muốn nghe, em không nói ra miệng được sao? Trăm năm hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm, thật nhọc công em chúc phúc, nếu anh là Huy tử, nhất định sẽ giết chết em.”

“Em mệt mỏi, có thể về nhà trước không?”

“Không thể,” Thẩm Thần Bằng kêu rên: “Lúc này anh không thể đưa em về, anh đi bồi Cố Thu, cố gắng tự lo cho mình đi.”

Thẩm Thần Bằng chạy tới ngồi bên cạnh Cố Thu, An Noãn tiếp tục lui ở trong góc, nhìn quanh căn phòng có nhiều người, nhưng cô lại không thuộc về thế giới này, cô chỉ muốn bình tĩnh cùng yên tĩnh.

Lý Hân Như bỗng nhiên đi tới bên cạnh cô.

“An Noãn, cám ơn chị, tôi thật không nghĩ chị sẽ hào phóng như vậy chúc phúc cho chúng tôi, có lời chúc phúc của chị, tôi cảm thấy tôi cùng Huy nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

An Noãn cắn môi, không nói lời nào.

“An Noãn, tôi kính chị một ly, cảm ơn chị nhường Huy cho tôi.”

Khi Lý Hân Như vươn tay, An Noãn nhìn chiếc nhẫn kim cương cực lớn đeo ở ngón tay giữa của cô ta, đèn thủy tinh treo chiếu xuống, rất rạng rỡ.

An Noãn cụng ly với cô ta, đem toàn bộ ly rượu toàn nuốt vào trong bụng.

“An Noãn, ngươi tháng sau có rảnh không? Làm phù dâu giúp chúng tôi. Tôi ở Bắc Kinh không có bạn bè, cũng quen biết một mình chị, bởi vậy có thể kính nhờ chị giúp tôi chuyện này.”

An Noãn cắn cắn môi, thản nhiên trả lời: “Thật có lỗi, tháng sau tôi đúng lúc có việc.”

“Vậy sao, quên đi, để Huy tìm bạn của anh ấy.”

Tiệc rượu liên tục đến rạng sáng mới chấm dứt, bọn họ người say, kẻ ngã, An Noãn tựa vào sô pha, nhắm mắt ngủ, trên người không biết khi nào được đắp một cái chăn mỏng.

Thẩm Thần Bằng vỗ đầu cô kêu tỉnh, cô mở choàng mắt.

“Anh, cám ơn anh.”

Thẩm Thần Bằng sợ run, lập tức hiểu cô nói cái chăn trên người, anh cười nói: “Chăn này không phải do anh đắp cho em, anh nhìn thấy Huy tử có ra ngoài, một lát sau phục vụ đưa vào một cái chăn cho em.”

An Noãn cắn cắn môi, dùng sức nắm chặt cái chăn.

“Nha đầu, anh muốn đưa Cố Thu về, anh đã nhờ Huy tử đưa em về nhà.”

An Noãn vừa nghe xong nóng nảy, nhìn anh cầu cứu: “Anh đưa em về nhà đi, em có thể cùng anh đưa Cố Thu về trước.”

“Em đang buồn ngủ, còn đi với anh đưa Cố Thu. Hơn nữa, anh đưa Cố Thu về sẽ không đi nữa, không lẽ em cũng muốn cùng anh ở chỗ Cố Thu.”

An Noãn bĩu môi, cúi thấp đầu xuống.

Thẩm Thần Bằng ôm cô đi tới bên cạnh Mạc Trọng Huy, vỗ vỗ vai Mạc Trọng Huy: “Em gái tôi giao cho cậu, đưa cô ấy an toàn về nhà.”

Mạc Trọng Huy gật gật đầu, thản nhiên nói với An Noãn: “An tiểu thư, đi thôi.”

“An tiểu thư?” Thẩm Thần Bằng khóe miệng trề ra, tức giận mắng: “Hai người hoàn không để yên, đùa như vậy tốt lắm phải không? Thôi đi, để xem các người đùa tới khi nào.”

“Cố Thu, chúng ta đi.” Thẩm Thần Bằng ôm Cố Thu rời đi, lười quan tâm bọn họ.

Lý Hân Như đại khái đi toilet, lúc này đã trở lại, thấy An Noãn đứng bên cạnh Mạc Trọng Huy, mày của cô theo bản năng nhíu lại.

“Huy, chúng ta đi thôi.” Cô đi đặt tay mình vào cánh tay Mạc Trọng Huy, thuận miệng hỏi: “An Noãn, đi chung với chúng tôi sao?”

An Noãn lắc đầu: “Không, các người đi trước, tôi kêu lái xe tới đón tôi.”

“Chúng tôi đi trước, An Noãn một mình chị phải cẩn thận.”

Lý Hân Như kéo cánh tay Mạc Trọng Huy rời đi.

--

An Noãn từ trong hội sở đi ra, cũng không gọi lái xe, đã trễ cô không muốn quấy rầy bất luận kẻ nào. An Noãn đứng một chỗ chờ taxi, đêm nay gió lớn, An Noãn lại mặc váy dài, gió thổi tung váy cô lên, cũng thổi tung mái tóc của cô.

Lúc cô chật vật nhất luôn bị anh nhìn thấy, xe Mạc Trọng Huy ngừng trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, Lý Hân Như ngồi ở phó điều khiển kêu cô: “An Noãn lên xe đi, chúng tôi đưa chị về.”

“Không cần, cám ơn, lái xe đang trên đường đến.”

An Noãn nói xong lời này, xe ‘Sưu’ đi mất, tốc độ làm cho người ta líu lưỡi.

“An Noãn giống như không để ý đến anh, biết anh muốn kết hôn, cô ta giống như một chút cũng không khổ sở.”

Tay Mạc Trọng Huy nắm ở tay lái đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

“Huy, trong lòng cô ta căn bản là không có anh, anh cảm thấy người như vậy đáng giá để anh yêu sao? Quên cô ta đi, chúng ta kết hôn được không? Em nhất định sẽ yêu anh rất nhiều.”

‘Chi --’ một tiếng, Mạc Trọng Huy ngừng xe ở ven đường, lạnh như băng gầm nhẹ: “Xuống xe!”

“Huy, đã rất trễ, anh kêu em xuống xe, em làm sao trở về.”

“Cút!”

Trong bóng đêm, giọng nói của anh tựa như dã thú rít gào, Lý Hân Như rốt cuộc không dám chọc giận anh, ngoan ngoãn xuống xe. Xe anh cũng không đi thẳng về phía trước, mà một trăm tám mươi độ quay lại, ngược đường chạy đi.

Lý Hân Như đứng ở ven đường, móng tay thon dài đâm vào trong da thịt, bản thân mình hạ lưu, có thể trách được ai. Anh kêu cô đóng kịch với anh, cô như điên như dại từ Hongkong bay qua. Biết rõ hôn lễ là giả, ôn nhu của anh là giả, nhưng cô vẫn lún vào thật sâu.

Bất luận cô cố gắng bao nhiêu, bất luận cô yêu anh bao nhiêu, trong mắt anh vĩnh viễn chỉ nhìn thấy An Noãn.

Đêm nay, mọi người ồn ào kêu bọn họ hôn môi, cô nghĩ lần này anh sẽ hôn mình, nghĩ rằng miễn phí đóng kịch với anh cũng có chút phúc lợi. Nhưng ngoài ý muốn, Mạc Trọng Huy lại vân đạm phong khinh nói với người khởi xướng: “Muốn chơi càng kích thích hơn không? Cậu tới hôn cô ấy đi.”

Người nọ sợ hãi, không khí trong khoảng thời gian ngắn lạnh băng.

Thẩm Thần Bằng hắng giọng, giảng hòa: “Ai nha nha, cần gì hôn, phụ nữ ngọt hơn rượu sao? Các anh em đến uống rượu đi.”

Sau đó không ai dám ồn ào, mọi người đều nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt Mạc Trọng Huy.

Người phụ nữ ngu ngốc kia, Thẩm Thần Bằng nhắc nhở cô ta cùng Mạc Trọng Huy, nhưng cô ta lại nói ra ‘Chúc các người trăm năm hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm’, một khắc kia, cô ngồi bên nh cạnh Mạc Trọng Huy, rõ ràng cảm giác cả người Mạc Trọng Huy phát ra hơi thở lạnh băng, tay anh nắm chặt ly rượu, nếu dùng thêm một chút sức, ly rượu có thể đã vỡ nát.

Lý Hân Như lau nước mắt, ở nơi thành thị xa lạ, con đường xa lạ, người đi đường cũng xa lạ, một chiếc taxi cũng không có. Cô nói An Noãn không đáng để anh yêu, mà anh lại đáng để cô yêu sao? Con người là vậy bị coi thường, biết rõ không có kết quả, vẫn không chùn bước đi về phía trước.

Mạc Trọng Huy chạy như bay trở lại hội sở, anh thấy An Noãn vẫn còn đứng trong gió lạnh, một khắc kia, tim thật đau. Hung hăng mắng mình một tiếng, đây là tự làm khổ chính mình đi. Thẩm Thần Bằng mắng anh rất đúng, bất luận giả bộ như thế nào, bất luận có bao nhiêu cốt khí, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chạy tới dỗ cô xin cô.

Xe Mạc Trọng Huy ngừng trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, Lý Hân Như không còn ở trên xe.

“Lên xe!” Anh quyết đoán kêu.

An Noãn mím môi, cúi đầu nói: “Thật sự không cần, lái xe sắp đến đón tôi.”

Mạc Trọng Huy đánh mạnh lên tay lái, mở cửa xe xuống xe, rống giận: “Ở trước mặt anh dịu dàng một chút không được sao?”

An Noãn bị anh mắng có chút mạc danh kỳ diệu, ánh mắt vô tội nhìn anh.

“Anh nói lần cuối, lên xe.”

An Noãn cắn cắn môi, cũng đúng lúc này, xe thể thao của Thẩm Thần Phong đột nhiên dừng trước mặt cô, thực hiển nhiên anh cũng từ hội sở đi ra.

Thẩm Thần Phong xuống xe, tầm mắt nghi hoặc đảo qua hai người bọn họ băn khoăn: “An Noãn, làm sao vậy? Mấy giờ rồi, sao em còn bên ngoài?”

An Noãn mở cửa xe Thẩm Thần Phong, ngồi vào trong xe.

Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Thần Phong cũng phản ứng lại, thật có lỗi nhìn Mạc Trọng Huy: “Không phải tôi quấy rầy chuyện tốt của anh chứ? Tôi kêu cô ấy xuống xe.”

Hai tay Mạc Trọng Huy nắm thành quyền, con ngươi thâm thúy híp lại, vẻ mặt hung ác nham hiểm. Anh lên xe, sưu đem xe chạy đi.

Thẩm Thần Phong gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Vốn Thẩm Thần Phong không muốn Thẩm trạch, nhưng này nha đầu ngồi trên xe anh, anh đành phải ngoan ngoãn trở về, ngày mai lại phải nghe các trưởng bối lải nhải.

“Noãn, em và Huy tử làm sao vậy? Hai người cãi nhau?”

“Không có.”

Đầu An Noãn miết ngoài cửa sổ, mỏi mệt nhắm mắt lại.

“Nha đầu, em cũng đã chia tay với Lâm Dịch Xuyên, còn không nhanh chóng lao vào vòng tay của Huy tử, còn chờ cái gì, em cho là hai người còn trẻ sao, còn có bao nhiêu năm để lãng phí.”

“Đưa em đến Shine.”

An Noãn đột nhiên nói, Thẩm Thần Phong bị dọa đến không hiểu.

Anh đưa tay đặt lên trán cô hỏi: “Nha đầu, anh chỉ nói vậy mà thôi, em không cần phải lúc này đi hiến thân chứ.”

“Đưa em đến Shine, em có chuyện muốn nói với anh ấy.”

Thẩm Thần Phong bĩu môi, ngoan ngoãn quay đầu.