Cưỡng Tình Đoạt Ái

Chương 32



.



Cưỡng tình đoạt ái – Phiên ngoại (hoàn)

Tác giả: Quất Tử

Thể loại: cổ trang, cường bạo, ngược tâm ngược thân, 1×1, HE

Edit: Tiếu Tử Kỳ – Beta: Jinny

.

“Chết tiệt… Chết tiệt!” Giống như một con dã thú đang phát cuồng vì bị giam cầm trong ***g ngục, Khải Nghệ không ngừng mắng mỏ, phiền muộn mà không ngừng đi tới đi lui không nghỉ, cuối cùng là thế nào đây? Lan vào đó đã hơn hai canh giờ rồi, mà trong lúc này, ngoại trừ vết thương đang rỉ máu, tuôn ra khiến hắn choáng váng, còn lại những việc khác hắn đều không để ý tới! Nhìn thau nước trong suốt từ từ chuyển thành màu đỏ au, tim của hắn liền run lên, giống như chính mình cũng đang bị rút hết máu ra vậy, khiến cho hắn hoa mắt, cả người rét run.

Nếu phải đợi thêm chút nữa chắc hắn sẽ điên lên mất thôi! Lan nói cái quỷ gì đó! Không cho hắn vào là sợ hắn kích động mà làm ảnh hưởng tới việc y chữa trị cho người đó, Diệm bị thương… Có nghiêm trọng như thế không… Thật đáng chết! Hắn bị nhốt ở bên ngoài, ngoại trừ việc chờ đợi ra hắn không thể làm gì khác được, không biết y hiện giờ thế nào, thậm chí còn không biết… Y có còn sống hay không… Máu chảy nhiều như vậy… Y… Chịu đựng được sao?

“Quái lạ!” Hắn mắc mớ gì mà phải nghe lời của Lan cơ chứ! Sau khi nhìn thấy thị vệ bê ra một thau nước đỏ lòm do máu, Khải Nghệ gần như là không còn chút nhẫn nại nào nữa cả, quyết định xông thẳng vào cửa.

“Nghệ, ngươi bình tĩnh một chút đi!” Cẩn Túc ôm chặt lấy hắn, “Có Lan trong đó rồi sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi phải tin tưởng Lan chứ…” Cẩn Túc thật sự là chịu đủ hắn rồi, Lan vào trong đã mấy canh giờ, thì Khải Nghệ ở ngoài cứ như thế này cũng từng đấy canh giờ, chỉ là hiện tại, không khí buồn bực này hình như đang có khuynh hướng ngày càng trầm trọng lên.

“Ta chịu đủ rồi! Ngươi mau buông tay, Túc!” Dùng sức bỏ cánh tay vướng vúi kia ra, hắn làm sao có thể để một mình y phải chịu bao nhiêu thống khổ như thế kia được chứ! Cho dù, hắn có làm thế nào cũng không thể nò san sẻ được sự thống khổ của y, nhưng ít ra để cho hắn ở chung với y, cho hắn biết y hiện giờ như thế nào rồi, ít ra còn đỡ hơn là cứ ngây ngốc giao hết mọi chuyện vào tay Lan rồi đứng chờ như hiện tại!

“Khải Nghệ! Ngươi phải bình tĩnh… Ác!” Lão thiên gia ơi, đau quá! Cau mày, Cẩn Túc vẫn chưa từ bỏ ý định ôm chặt lấy thắt lưng của Khải Nghệ. Đáng, hắn đã phạm vào tội gì đây cơ chứ, Khải Nghệ giống như giận điên lên mà ra tay không chút lưu tình gì cả, trong miệng hắn đã cảm nhận được vị ngọt của máu. Tên hỗn đản này dám đánh hắn! Món nợ này hắn sẽ tính với Khải Nghệ sau, còn bây giờ phải làm thế nào để chế ngự con dã thú đang phát cuồng này đây.

“Buông tay!” Thanh âm âm trầm gầm nhẹ thốt ra, “Bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Ngươi đã không khách khí!”Khải Nghệ ngươi hãy nghe ta nói, a…” Vừa ngẩng đầu lên lại trúng một quyền, cơn tức giận của Cẩn Túc lập tức ập tới, hắn chỉ là vì muốn tốt cho Khải Nghệ thôi mà, thế nhưng hắn lại thực sự rat ay mạnh đến như vậy, bộ Khải Nghệ thật sự muốn đánh chết hắn sao? !

Không khách khí quật Khải Nghệ ngã xuống đất, dồn toàn bộ trọng lượng đè lên trên người hắn, lấy khửu tay để lên trên ***g ngực của hắn: “Ngươi trước hết nghe ta nói hết có được không hả? Ngươi…” Vẫn chưa kịp nói hết câu, gương mặt tuấn tú đáng thương của hắn lại một lần nữa bị trúng một cú ngay giữa mặt, Cẩn Túc lần này chật vật ngã trên mật đất, nhưng cũng không quên kéo lấy y phục của Khải Nghệ, đem tên đầu sỏ cũng phải ngã ngào một cái rõ đau.

Đây không phải là Khải Nghệ mà hắn biết! Tuyệt đối không phải! Người trước mắt hắn bây giờ hệt như một con dã thú vậy , hắn nói cái gì người đó đều nghe không lọt tai, chỉ biết xông thẳng vào phòng, ai mà có ý định ngăn cản hắn là đều đang tự mình đi vào chỗ chết! Chưa bao giờ thấy hắn xúc động tới mức mất lý trí như vậy, Khải Nghệ trong nhận thức của Cẩn Túc, là là người lạnh lùng ngạo mạn, khí chất cao quý xen lẫn với sự bất cần đời, cao ngạo, không để ý đến ai, mà trước mắt điên cuồng đích nam nhân, hắn một chút cũng không biết!

“Khải Nghệ, ngươi phải bình tĩnh một chút!” Gắt gao nắm chặt lấy y phục của hắn, Cẩn Túc như là người mặc bệnh tâm thân mà gào to lên, lý trí của ngươi đâu mất rồi? Sự bình tĩnh hơn người của ngươi đi đâu mất rồi? Hiện tại đã biến đi chỗ nào rồi! Ngươi có biết tình hình hiện giờ như thế nào hay không, đừng có làm như là mọi người đang cố muốn lấy mạng của ngươi như vậy chứ!

“Ngươi buông ra cho ta!” Khải Nghệ đã giận tới mắt đỏ au, hung hăng trừng mắt nhìn người đang cản trở hắn.

“Ngươi phải bình tĩnh!”

“Nếu người nằm trong đó là Lan, thì cái tên chết tiệt nhà ngươi vẫn sẽ bình tĩnh được hay sao! ?” Ngữ khí run cho thấy hắn đã lo lắng tới mức sắp chết đi được rồi, thế mà tên hổn đản chết tiệt này lại muốn ngăn cản hắn! Tên này căn bản là không hiểu được tâm tình của hắn lúc này mà! Không còn tỉnh táo được nữa, tâm của hắn lúc này đã sớm hỗn loạn rồi, thật vất vả lắm mới cứu được Diệm thoát ra, thế nhưng lại vẫn bắt hắn chờ đợi trong mòn mỏi vô ích, chịu đủ mọi dày vò. Đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho hắn sao? Muốn trừng phạt hắn, tra tấn hắn.. Đủ rồi, thật sự là quá đủ rồi, buông tha cho hắn đi, hắn sẽ không bao giờ…phạm phải những sai lầm tương tự như thế nữa đâu, sẽ không bao giờ…nữa đâu. Đem y trả lại cho hắn đi!

“Ta…” Cẩn túc ngẩn người, người dưới thân nhân lúc này mà giãy người thoát ra, Cẩn Túc chỉ có thể để mặc cho hắn đi, còn mình thì cười khổ mà ngã bệt xuống đất. Thật có lỗi, Lan, ta không có thể ngăn cản hắn được… Ta không có khả năng đó, bởi vì ta cùng Khải Nghệ… đều giống nhau…



“Nghệ?” Kinh ngạc nhìn người đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi đây, Lan đau đầu thở dài, Túc cũng không thể nào ngăn lại hắn. Biết hiện tại không có người nào có thể đuổi được hắn ra, Lan chỉ có thể lấy tay làm động tác kêu hắn im lặng mà thôi: “Hư, nói nhỏ thôi đó.”

“Diệm… Thế nào rồi?” Vừa rồi phải dùng toàn lực để đối phó với Cẩn Túc ngoan cố đang bị áp chế ngoài kia, Khải Nghệ hiện giờ khẩn trương tới mức các dây thần kinh như nổi hết cả lên.

“Đã khá hơn trước nhiều lắm rồi, chờ ta đem mấy thứ này rút ra… Ngươi không được động tới y.” Nhìn thấy Khải Nghệ cẩn thận ngồi xuống giường Lan không khỏi nhắc nhở hắn một chút, y vừa nãy còn đang hôn mê bất tỉnh, hai, chịu dày vò suốt hơn hai canh giờ như vậy mà y lại không hề kêu rên một tiếng nào, y không thể tiếp tục cầm cự được nữa. Không ngờ Khải Nghệ lại khiến y tỉnh táo lại, bằng không Lan thật sự không thể nào mà có thể xử được nhửng mảnh tre nhỏ găm trong đầu ngón tay của y được, Lan thật sự không đành lòng phải nhìn…Y phải chịu khổ thêm nữa.

“Ta biết rồi.” Ánh mắt chuyển qua động tác của Lan, trong mắt Khải Nghệ liền lộ ra sát khí, hắn thật đáng chết mà, hắn thật sự nên tự tay giết chết Tào Nhân Dư mới đúng!

“Nghệ!” Không muốn cho hắn đi vào chính là sợ hắn như thế này! Cũng may là Lan đã xử lý tình hình cũng khá ổn thỏa rồi, bằng không nếu Khải Nghệ xông vào đây ngay từ đầu… thì Lan không dám tưởng tượng tình hình hiện tại sẽ như thế nào đâu.

“Xin lỗi.” Cố gắng áp chế lửa giận, Khải Nghệ đem ánh mắt chuyển tới bên người mà hơi thở dường như không có đang nằm trên giường kia, lấy tay lau đi những giọt mồ hôi bám trên tóc y. Sắc mặt của y nhợt nhạt, không có một tý hồng hào nào, hơi thở mong manh. Là lỗi của hắn , là hắn khiến cho bảo bối của hắn phải chịu đau khổ lớn như thế này, tựa như khi Tinh Diệm hận là mình không thể chết theo cùng Ân vậy, hắn cũng hy vọng người nằm trong này chính là hắn, hoặc là, ít nhất có thể chia sẻ chút đau đớn với y cũng đã đủ lắm rồi.

“A…” Cảm giác đau đớn khi mảnh tre từ trong thịt được lấy ra khiến Tinh Diệm đang hôn mê cũng phải tỉnh táo lại vài phần, y cau mày thở thều thào suy yếu, đầu óc hỗn độn do hôn mê đang muốn kiếm tìm ký ức nào đó để quên đi, để quên đi những đau đớn không thuộc về mình này… . May mắn, Khải Nghệ không có ở đây… Không thấy được bộ dạng chật vật…..vất vả này của y…

“Diệm…” Thanh âm trầm thấp quen thuộc gọi y thanh tỉnh trở lại, sau đó lại có một bàn tay to lớn ấm áp ờ lên khuôn mặt của y.

Không… Không phải là hắn… Hắn không phải… Bị lan ngăn ở ngoài cửa hay sao? Không phải là hắn… Không…

“Đi…” Y cố hết sức để mở miệng ra, mới phát hiện thanh âm của mình nhỏ đến đáng thương.

“Cái gì?” Khải Nghệ cúi đầu cạnh môi của Tinh Diệm, mới nghe được lời nói không thể nào nghe thấy được kia:

“Không được… Tiến vào…” Y muốn đuổi hắn đi, không muốn để cho hắn… Nhìn thấy bộ dạng bi thảm khó coi hiện tại của mình… Thế nhưng đúng lúc Lan lại rút đồng thời hai mảnh tre từ người y ra, khiến cho run rẩy không tự chủ được mà chui rúc vào trong lòng của Khải Nghệ.

“Đừng nhúc nhích.” Bàn tay nhẹ nhàng cẩn thận nâng lấy thân thể y dựa hẳn vào người hắn, cánh tay của Khải Nghệ chạm vào rất nhiều băng gạc, hắn đau lòng nhìn bảo bối bị thương bị tra tấn bới các vết thương dã man thế này, hắn lấy tay ôm vòng qua y, để cho thân thể yếu ớt xụi lơ kia tựa vào trọng lòng ngực của mình.

“Nghệ…”

“Đừng nói gì cả.” Lấy ngón tay nhẹ nhàng vỗ về cổ họng y, sau đó nhằm ngay sau động tác của Lan mà đem ngón tay nhét ngay vào miệng của y, hắn ghé vào lỗ tai y ôn nhu lẩm bẩm, “Đừng cắn răng, nếu đau quá thì cứ cắn ngón tay của ta đi.”

Tinh Diệm còn không kịp hiểu được những lời hắn vừa nói là gì, đã cảm thấy đầu ngón tay lại là một trận đau đớn tới tê tâm liệt phế, y theo bản năng muốn cắn chặt răng lại, thẳng đến trong miệng tràn ngập mùi vị của máu, mới chậm rãi cảm thấy được y cắn bị thương ngón tay của Khải Nghệ. Hắn vô lực dùng lưỡi đẩy ngón tay của Khải Nghệ ra ngoài, nhưng Khải Nghệ lại cố tình không chịu bỏ ra, ngược lại còn lấy ngón tay xoa xoa miệng lưỡi của y, dường như vừa an ủi, vỗ về vừa chơi đùa vậy.

“Ngoan ngoãn kiên nhẫn một chút đi, sắp không sao rồi.” Cúi đầu khẽ hôn lên trên đôi môi tái nhợt của Tinh Diệm, mút đi những chỗ máu dính trên mặt y, Khải Nghệ giương mắt tiếp nhận ánh mắt của Lan, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp, cố gắng dời đi sự chú ý của Tinh Diệm như vậy là tốt, để giảm bớt đau đớn thật lớn trong quá trình trị thương.

Khải Nghệ lấy tay che đi hai mắt của Tinh Diệm, để cho y cảm thấy an toàn trong bóng tối, cũng tránh cho y khỏi phải nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa kia, “Vì sao lại vứt ta sau một người khác?” Thanh âm trầm thấp nghe không ra được sự chỉ trích, chỉ có sự tự trách cùng đau đớn vô tận.

Lại thêm một cơn đau nữa qua đi, ý thức của Tinh Diệm đã mơ hồ, vô lực dựa vào trong lòng của Khải Nghệ. Biết hắn cũng không cần mình phải đưa ra một câu trả lời thuyết phục, bởi vì ngón tay của Khải Nghệ, giờ phút này chỉ thong thả vuốt ve miệng lưỡi của y, không cho y phát ra tiếng động. Chính bản thân Khải Nghệ cũng đã biết nguyên nhân kia là gì…

Nhẹ nhàng cắn ngón tay đang tham lam tiến sâu vào trong miệng của y, đó xem như trả lời, Tinh Diệm tựa đầu dựa vào bờ vai to lớn của người đằng sau, hai mắt nhắm nghiền. Toàn thân đều bị hơi thở ấm áp mà quen thuộc bủa vây, cánh tay hữu lực kia ôm trọn lấy y, che chở cho y, y chưa bao giờ cảm thấy an toàn như thế này, mà nam nhân này, có đúng thực sự là người đã tra tấn nhục mạ y không vậy…

Khải Nghệ nhẹ nhàng thở dài, hôn lên trán của Tinh Diệm: “Cái tên không có lương tâm… Ta muốn cứu ngươi, ngươi lại cố tình muốn đuổi ta đi…” Hành động vô cùng thân thiết, ý tứ mười phần là yêu thương cưng chiều sủng nịch, nhìn thấy không chỉ khóe măt của Lan đỏ lên, mà mặt cũng ửng đỏ cả lên, thầm nghĩ mau mau đem miệng vết thương còn đang dang dở kia băng bó lại cho thật tốt, rồi trả lại thời gian và không gian cho đôi tình nhân đã phải chịu mỗi tra tấn được tâm sự với nhau

“Ngươi căn bản là không để ý tới sự đồng ý của ta, tự mình chủ trương…” Không để cho Tinh Diệm kịp có thể phản bác, Khải Nghệ lại hôn lên môi y, than âm Khải Nghệ có chút run rẩy, “Nếu ngươi… Ta phải làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?”

Khải Nghệ không nói ra chữ còn thiếu kia, Tinh Diệm biết, hắn không dám nói… Trước mắt y bây giờ là một Khải Nghệ mà y chưa bao giờ thấy qua, yếu ớt mà hoảng sợ, không hề bình tĩnh, không còn sót chút kiêu ngạo bình tĩnh của quá khứ cả. Là vì y sao? Là vì y đi? Y thực sự có may mắn trở thành người có thể khiến hắn thay đổi như vậy thật sao?

Không, y không hề muốn có may mắn này một chút nào cả! Y thà rằng thấy hắn ngạo mạn, thà rằng hắn cuồng vọng, cũng không muốn phải nhìn thấy bộ dạng chật vật hiện tại của hắn một chút nào cả, hắn yếu đuối khiến cho y cảm thấy đau lòng… Cố sức nâng cánh tay nặng tựa ngàn cân lên muốn xoa dịu dung mạo tuấn tú đang hối hận cùng sợ hãi kia của hắn, cho hắn chút an ủi, tay vừa mới động đã bị hắn cẩn thận đè lại.

“Đừng nhúc nhích, cẩn thận miệng vết thương của ngươi.” Tách ra năm ngón tay, nhẹ nhàng gắt gao siết chặt lấy các ngón tay đang bị băng tầng tầng lớp lớp băng gạc kia, như là đang hẹn ước gì đó, ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về các ngón tay thon dài kia.

“Ngươi biết không, ngày đó ta đã biết âm mưu của hoàng hậu nhưng vẫn tiến tới biên ải để cứu ngươi, là đã xác định là sẽ buông tha cho ngôi vị hoàng đế rồi, kết quả ngươi lại nói cho ta biết, hết thảy cũng chỉ là trò lừa gạt. Sauk hi ta buông tay tất cả mọi thứ xong… Ngươi cũng vẫn muốn vứt bỏ ta qua một bên… Vẫn là dùng lý do tàn nhẫn như vậy…”

“Đó… Không …” Trong lòng ngực truyền đến thanh âm khàn khàn suy yếu muốn giải thích của y, nâng lên mặt của y lên, mới phát hiện người nọ sớm đã nước mắt đầm đìa.

“Đừng khóc mà…” Khải Nghệ nhất thời luống cuống tay chân, bảo bối của hắn vừa mới trải qua tra tấn trên người, sao lại có thể lại tiếp tục tiêu hảo thể lực vì khóc được nữa chứ.

“Đừng khóc, Lan vẫn còn đang ở bên cạnh đó.” Rất ôn nhu lấy tay lau đi những giọt nước mắt của Tinh Diệm, nhẹ nhàng xoa mặt của y, Khải Nghệ có chút hối hận vì những lời đã nói ra của mình. Thế nhưng động tác ôn nhu của hắn lại khiến Tinh Diệm khóc càng dữ dội hơn, hắn… Chưa bao giờ đối sử với y ôn như như vậy cả, khiến cho y cảm thấy y không còn là món đồ chơi của hắn nữa, mà là… người được hắn coi trọng thật rồi…

“Khải… Nghệ…”

“Ngươi mệt rồi, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.” Thể lực của bảo bối nhà hắn đã tới cực hạn, chỉ cần nhìn thấy lông mi hơi khẽ động là cũng có thể đoán ra được ngay. Khải Nghệ dùng chăn bông cuốn kỹ bảo bối trong lòng lại, “Ngoan ngoãn đừng nữa khóc, uhm?”

“Uhm… Khải…”

“Có chuyện gì chờ sau khi tỉnh dạy thì hãy nói sau.” Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt đang muốn nhắm lại của Tinh Diệm,lại lau đi một giọt nước mắt.

“Uhm…” Y cũng thật sự không còn sức lực để chống đỡ nữa rồi liền lập tức nhắm chặt vào… Ba chữ kia… Chờ sau khi tỉnh dậy… Sẽ nói cho hắn biết sau đi…

.

.



Toàn văn Hoàn

.

.

.