Cuồng Thú

Chương 30



Bartender tuấn tú vẫn dùng động tác tao nhã, chà lau ly rượu, khi hắn thấy vị khách nhân tuấn mỹ đã một thời gian dài không xuất hiện, sự kinh ngạc chợt lóe trong mắt rồi biến mất.

Bartender lộ ra nụ cười lễ phép khó lòng bắt bẽ.

“Quý khách, đã lâu không thấy ngài tới, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà ghé thăm vậy?”

Vị khách tuấn mỹ lộ ra nụ cười hoàn mỹ, nói: “Hôm nay người ở chung với tôi phải làm đến khuya, không có việc gì, liền đến chỗ này của cậu một chút, không chào đón sao?”

“Sao lại không chào đón?” Bartender lấy ra một ly nhỏ dùng để uống Whisky, cho vào một ít đá, sau đó cười nói: “Quý khách tựa hồ tâm tình rất tốt, bởi vậy đêm nay hẳn có thể cho phép tôi “chém” ngài một chút đi?”

“Mời tự nhiên.”

“Xem ra suy đoán của tôi không sai, như vậy… Vẫn như cũ, Whisky Dalmore 62 năm số lượng có hạn, ý ngài thế nào?”

Vị khách tuấn mỹ cười khổ: “Không có thứ khác sao?”

Bartender nói: “Không thể buông tha túi tiền đáng thương, đã “chém” thì “chém” thẳng tay, giết đến máu chảy thành sông cũng không là gì. Ba câu này là câu cửa miệng của ông chủ tệ quán.”

Vị khách tuấn mỹ thở dài: “Tôi hiểu rồi, khi nhìn thấy giấy tờ, tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý.”

“Thật cảm ơn sự thông hiểu của ngài.” Bartender cười như chú mèo đã ăn vụng thành công.

Đem chất lỏng sang quý như mây bay nước chảy sinh động lưu loáy rót vào ly, bartender thuận miệng nói: “Nghe nói quý khách đã giải quyết được con chuột nhỏ đáng ghét kia?”

“Nhờ phúc cậu.”

Bartender cười nói: “Thật hâm mộ quý khách vì có nhiều con chó trung thành làm việc vì ngài như vậy, muốn đem cái chết của con chuột nhỏ biến thành một vụ tự sát là một chuyện tương đối không dễ dàng.” Tuy rằng miệng nói hâm mộ, nhưng trong giọng nói lại không có bao nhiêu cảm xúc giống vậy.

Vị khách tuấn mỹ nói: “Kỳ thật cũng không quá khó khăn, dù sao bọn họ cũng đảm đương vị trí chó trông cửa ngay khu tôi ở. Đám chó trung thành kia nhìn thấy con chuột nhỏ đi theo tôi rồi, cũng rất tự giác phái một con chó khác canh giữ bên cạnh khu nhà của tôi, khi người ở cùng tôi đem con chuột nhỏ đuổi ra cửa, một con chó muốn tóm một con chuột nhỏ thần trí không rõ, tôi nghĩ sẽ không là chuyện khó khăn gì.”

“Nhưng có thể làm cho không có bất luận kẻ nào hoài nghi, đây là cái gọi là “thiên y vô phùng.”

Vị khách tuấn mỹ hơi mỉm cười.

“Đây là sự thể hiện của thiên thời địa lợi nhân hòa, vừa lúc ổ của đám “chó ngoan” kia của tôi là một nơi hẻo lánh, lại lựa lúc không người, một đám “chó ngoan” phân làm mấy trạm canh gác, tránh cho người khác quấy rầy, sau khi chuyện thành công, đám “chó ngoan” kia muốn bịa đặt sự thật như thế nào, đều tùy ý chúng.”

Nhấp một ngụm rượu, vị khác tuấn mỹ tiếp tục nói: “Hắn không biết con chuột nhỏ, con chuột nhỏ cũng không biết hắn, cả hai không quen biết nhau, không có thù oán, cảnh sát tìm không thấy động cơ giết người, đương nhiên sẽ không hoài nghi một chú “chó ngoan” đang chuẩn bị đi làm.”

Bartender thở dài: “Khó trách ông chủ tệ quán thường nói, ngụy quân tử so với tiểu nhân càng đáng sợ, đối đầu với ngài, có mấy cái mạng cũng không đủ dùng.”

“Những thứ tôi quan tâm không nhiều lắm, vì vậy muốn đem những thứ mình quan tâm nắm chặt trong tay, tôi không có thói quen chia sẻ với người khác.”

Bartender sửa lời cười nói: “Không phải không quen, mà là không thích đi, hơn nữa những thứ càng yêu thích, thì càng muốn độc chiếm một mình.”

Vị khách tuấn mỹ nâng ly cười nói: “Cậu thật thông minh.”

“Bởi vì tôi cũng là người như vậy, bất quá khác với quý khách ở chỗ, người tôi thích băn khoăn quá nhiều, lại là một người yếu đuối vô năng, chỉ thích giả làm đà điểu trốn trốn tránh tránh, muốn có được trái tim hắn, là một chuyện không dễ dàng.”

Vị khách tuấn mỹ nhíu mày, nói: “Rất ít khi nghe thấy cậu đề cập chuyện của mình.”

Bartender bất đắc dĩ cười: “Thật xin lỗi, tôi rất ít khi càu nhàu trước mặt khách hàng, chỉ là mấy ngày gần đây tâm tình thật sự rất buồn bực.”

Vị khách tuấn mỹ nở nụ cười chế nhạo, nói: “Đừng lo, cậu luôn đảm nhiệm vai trò thùng rác, tôi cũng băn khoăn, nếu cậu muốn, tôi cũng có thể ngẫu nhiên làm thùng rác của cậu.”

“Cám ơn ý tốt của quý khách.” Bartender khôi phục nụ cười lễ phép như cũ, nói: “Bất quá công việc bartender này, cũng bao gồm cả việc đảm nhận làm thùng rác. Tôi là bartender, ngài là khách hàng, đây là việc không thể đầu đuôi lẫn lộn, những lời tôi vừa nói, phiền quý khách quên đi.”

“Tôi hiểu rồi, bất quá quên có thể có chút khó khăn, chi bằng tôi coi như không nghe thấy đi.”

Bartender vuốt cằm cười nói: “Quý khách thấy tiện là được.”

Vị khách tuấn mỹ từ trong bóp lấy ra một thẻ tín dụng, nói: “Tôi muốn về.”

Bartender tiếp nhận thẻ, nói: “Nhanh vậy à? Ngài mới ngồi không bao lâu mà.”

“Người ở cùng tôi nói, buổi tối hắn muốn ăn lẩu, tôi phải trở về chuẩn bị một chút, vào mùa đông rét lạnh mà ăn lẩu, luôn luôn là điều hắn thích nhất.” Trong mắt vị khách tuấn mỹ, hiện vẻ cưng chiều không chút che giấu.

Tính tiền xong, bartender cung kính trả lại thẻ tín dụng cho vị khách tuấn mỹ.

“Người ở cùng ngài thật hạnh phúc.”

Vị khách tuấn mỹ nhẹ nhàng cười, nói: “Lần sau có rảnh tôi lại đến.”

“Quý khách.”

Bartender gọi lại vị khách tuấn mỹ đang muốn xoay người rời đi, vị khách tuấn mỹ nhìn về phía hắn, đôi mắt hiện lên tia nghi hoặc.

Bartender tò mò hỏi: “Quý khách đã bắt được dã thú mà ngài rất muốn chưa?”

Vị khách tuấn mỹ nao nao, sau đó trên gương mặt không tỳ vết của hắn, lộ ra một nụ cười ôn nhu động lòng người nhất từ lúc bartender quen biết hắn đến nay.

“Dã thú cao ngạo ích kỷ lại xinh đẹp kia, đã thuộc về tôi.”