Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Chương 38



Cho nên, loại chuyện khó chịu liền trực tiếp bày tỏ gì đó, dẫn đến chuyện, Soviet luôn là một sủng vật cực kì yếu ớt không thể đánh lẫn không thể đá, lúc hắn chọc giận y liền trực tiếp xông tới, đem đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng hắn, đâu, phải nói chính xác là, trực tiếp áp tới hôn môi.

Ngay lúc Tô Đông Thi còn đang mặt lạnh bên ngoài,bên trong một dạ đầy vui vẻ sảng khoái, lại đột nhiên cảm giác được có chuyện gì đó không đúng. Y cúi đầu nhìn, phát hiện mình trong lúc vô thức đã đem Soviet lột sạch. Y nhớ rõ ràng chỉ là phủi phủi sau lưng Soviet môt cái thôi, nhưng thời khắc như thế này, cái cảm giác ấm áp bên trong miệng thật sự không tồi. Cho nên Tô Đông Thi liền hài lòng mà gia tăng lực đạo trên tay.

Sau đó, hình như là mấy phút sau đó, y đột nhiên cảm thấy cơ thể của kẻ nào đó trong lòng mình đang cứng ngắc đột nhiên mềm nhũn đi.

Mềm nhũn rồi? Đây là ngầm đồng ý sao?

Tô Đông Thi vui mừng cúi đầu nhìn, lại phát hiện thế nào hắn lại nhắm nghiền hai mắt thế kia?

Tại sao trong thời điểm mấu chốt này lại nhắm mắt?

Tại sao trong thời điểm hưởng thụ này lại đi ngủ?

Tô Đông Thi phát ngốc ra. Nhìn đến bộ dáng hình như rất hạnh phúc của Soviet, y liền im lặng đem đầu lưỡi từ trong khoang miệng Soviet ra, lại im lặng nghĩ, có thể là bởi đây là lần đầu tiên, hắn cùng y đều rất hạnh phúc, chỉ là hắn quá yếu đuối, cho nên mệt quá liền ngủ quên.

Đúng vậy, hẳn là như vậy!

Khẳng định chính là như vậy.

Yên lặng an ủi chính mình một lát, Tô Đông Thi liền thở dài một cái.

Soviet thì đang ngủ, hiện tại cũng không biết là thời gian nào rồi, ngày đầu tiên trở về sào huyệt nên đi ngủ sớm một chút. Nghĩ vậy, Tô Đông Thi liền ôm Soviet trở về bên trong quan tài, rồi cũng nhanh chóng nằm xuống, dùng chân móc lấy nắp quan tài, “kịch” một tiếng đem nắp quan tài đậy lại. Bên trong đen kịt,vừa vặn cho giấc ngủ.Tô Đông Thi ôm lấy Soviet, cảm nhận độ ấm trong lòng mình, hài lòng đi ngủ.

Một đêm cứ thế trôi qua.

Đương nhiên chúng ta tự động quên đi vị tiểu đạo sĩ bị Tiểu Nhất mang ở về hang động của mình, lý do là Tiểu Hoa bởi vì sâu sắc cảm giác được thế giới riêng tư của hai người bị phá hủy bởi tên đạo sĩ đáng ghét nào đó, liền hung hăng cốc lên đầu Tiểu Nhất mấy cái.

Trong màn ánh sáng yếu ớt, Mị Thi tộc đều yên giấc ngủ say.

Hôm nay quả thật là một ngày hạnh phúc.

Sào huyệt, sào huyệt, trở về sào huyệt thật tốt.

Ra ngoài bấy lâu, đêm nay trở về tộc nhân nào cũng cảm thấy

vô cùng cao hứng.

Còn Soviet? Hắn triệt để ngất đi, không thể suy nghĩ chuyện gì hết.

Chỉ là dù cho có ngất đi, chung quy cũng sẽ tỉnh lại.

Thời điểm Soviet tỉnh lại, thân thể có chút tê cứng. Quay đầu nhìn, liền thấy Tô Đông Thi hai mắt nhắm lại, một bộ dáng ngủ say mê. Mọi chuyện đêm qua đột nhiên hiện ra.

Ngày hôm qua, hắn thế nào liền đem chính mình bán đi chỉ vì lỡ hỏi đến một cái tên, đã vậy, còn bị một tên yêu tộc hôn lấy?

Hôn? Nụ hôn đầu đời của hắn cứ thế mà mất?

Khốn khiếp, đây là cái thế giới gì vậy?

Soviet quay đầu nhìn Tô Đông Thi, tiếp theo hung hăng dùng sức đẩy cánh tay Tô Đông Thi ra khỏi người mình. Bình thường Tô Đông Thi ôm lấy hắn, nhưng sau đó vì ngủ say mà rất nhanh chóng buông ra.

Sau khi thoát khỏi, Soviet đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó khẩn cấp,liền nhảy ra khỏi quan tài. Cũng không biết bên ngoài đã là thời điểm nào trong ngày, sào huyệt trong lòng đất âm u, ngoại trừ những tảng đá phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt, không thể nhìn rõ được gì. Bốn phía yên tĩnh, chỉ một mình hắn ngơ ngác đứng đó.

Nhưng mà trong thời điểm này, Soviet căn bản không để tâm đến cảnh quan xung quanh cho lắm. Hắn nhìn hết một lượt mười mấy cái cửa động, sau đó dừng mắt ở một cái phía bên trái nhìn tới. Nếu như hắn nhớ không lầm, hắn cùng với Tô Đông Thi đã bước ra từ cửa động này mà vào trong đây. Nhưng mới đi có một lần, thật sự nhớ không chính xác lắm. Nếu như nhầm lẫn thì biết làm sao?

Quản cái gì,Soviet cắn răng, dứt khoát hướng về cái cửa động nọ.

Cái thế giới bí ẩn này quá nguy hiểm, vùng rừng phía trước một chút cũng không hiểu biết, hắn phải làm sao đây? Kế hoạch bàn bạc với tiểu đạo sĩ ngày hôm qua, toàn bộ biến mất. Muội hắn, cái sào huyệt đáng sợ như thế này, một phút hắn cũng không muốn ở lại.

Nhớ đến cái hôn nọ, Soviet không khỏi rùng mình một cái, lát sau lại nghĩ đến ngày hôm qua, cây cỏ ngụy trang bên người đều đã bị xé rách hết rồi. Hắn cúi xuống nhìn, nhanh chóng phát hiện chính mình thân trên trần như nhộng, may mắn nửa người dưới còn lại một mảnh lá cây che chắn. Cho nên nếu ra ngoài được,chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là tìm cây lá để ngụy trang.

Bởi vì tất cả tộc nhân đều đang ngủ,cho nên Soviet liền nhanh chóng động tác, mau chóng trốn đi. Thế giới này, thật sự quá hung tàn đi?

Suy nghĩ lan man một hồi, liền đã đi gần đến cửa động nọ. Khoảng cách đi đến phía trước cửa động không xa mấy, nhưng lúc này an tĩnh cực kì, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng hít thở đều đặn, cho nên cảm giác rất là xa.

Hơn nữa, cả người đều nằm trong một trạng thái căng thẳng cực kì.

Một bước, hai bước, ba bước, mắt thấy cửa động càng lúc càng gần. Nhưng chính vào lúc này, liền nghe thấy đằng sau có tiếng động truyền đến. Chú ý lắng nghe, hình như là tiếng bước chân đi.

Tiếng bước chân?

Đã bị phát hiện rồi á? Trốn chạy im lặng như vậy cái quái gì lại bị phát hiện rồi?

“Ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta!”

Lời nói tràn đầy khí phách chiếm hữu của Tô Đông Thi văng vẳng bên tai, Soviet chỉ cảm thấy trong đầu hư hư ảo ảo.

“Bộp… bộp… bộp…!”

Đằng sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng hơn, cảm giác như người họ sắp tiến tới đây rồi.

Làm sao bây giờ? Chờ bị bắt quả tang sao?

Không được! Soviet ta không thể yếu đuối như vậy được,

Có một số việc, dứt khoát ngươi phải nhân nhượng. Đó có thể là vì khiêm tốn, cũng có thể là để lấy lòng. Nhưng đường đường là một đại nam nhân, ngươi nhất định không thể nhu nhược như vậy.

Ngươi là nam nhân đó, ngươi là nam nhân anh dũng khí phách đó.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến cảnh tượng Tô Đông Thi nổi giận hôm qua, mà hai chân có chút suy suyển.

“Ha..!”

Soviet nặng nề thở ra một cái. Bởi vì bốn phía là vách quây quanh, cho nên tiếng thở nghe đặc biệt rõ ràng. Nhưng trong lòng đã quyết, Soviet cũng không do dự, trực tiếp lần mò cách tường mà đi ra. Bởi vì đằng sau có âm thanh kia thúc giục, động tác cũng nhanh chóng hơn.

Sắp tới rồi sắp tới rồi. Trước mắt có thể nhìn thấy được tia sáng lập lòe khó phân minh. Sau đó, lại nghe nhịp tim bắt ngờ tăng nhanh, hẳn là vì đã đi hơi lâu, thân thể có chút vô lực. Đã đi được bao lâu, Soviet cũng không biết. Đến lúc bò ra được tới bên kia cửa động, cảm giác nhịn không được muốn lệ nóng doanh tròng.

Hắn thoát rồi.Như vậy nghĩa là không còn phải dối diện với cái sào huyệt đầy rẫy hung tàn đó nữa.

“Bộp bộp bộp!”

Mà trong lúc hắn mới vừa bước ra khỏi hang động chưa được một phút, tiếng bước chân đột nhiên vang lân sau lưng, sau đó lại đột nhiên yên tĩnh. Tiếp đến, Soviet há hốc mồm nhìn, từ cửa động hiện ra hai cái chân.