Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Chương 32



Nhiệt độ từ bàn tay nắm lấy cánh tay mình truyền tới mang chút ấm áp, tuy rằng chưa đủ để ôn hoàn được hết nhiệt độ thân thể của vị đội mũ, nhưng cũng khiến Soviet thoải mái được một chút.

Vị đội mũ vẫn là mặt không đổi sắc, nhưng bên trong đã rối thành một đoàn. Đột nhiên tiến triển thành một loại cảm giác mới lạ mà y chưa hề biết đến, khiến y mặc dù thấy mới mẻ, nhưng cũng rất hài lòng, tất nhiên, loại tâm tình nào đó không đến mức phải san sẻ cùng với những tộc nhân khác.

Nếu sủng vật của y đã đáp lời như vậy, hơn nữa ở bên ngoài dạo chơi cũng đã lâu, y cũng không rề rà nữa, trực tiếp nói:

“Các tộc nhân! Đi!”

Y vừa nói xong, thậm chí không để ý đến đằng sau, liền trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Vùng rừng rậm này chỉ là ngoại vi sào huyệt của Mị Thi tộc, nói là đã đến sào huyệt, nhưng thực tế còn đến khoảng trăm mét nữa. Nhưng đối với bọn họ mà nói, khoảng cánh ấy tính là bao, dù cho lúc này là y nắm tay Soviet dắt đi, nhiều lắm cũng vài phút nữa là đã xuyên qua được khu rừng.

Mười phút sau.

Đến một mảnh đất trống bằng phẳng, bốn phía đều là núi cao, tựa như thung lũng không có bất cứ thứ gì phòng thủ, vị đội mũ liền dừng lại. Y nhìn bình địa một lát, rồi mở miệng phân phó.

“Không sao rồi, liền tự mình hồi ổ!”

“Rõ!”

Mị Thi tộc nhân đáp một tiếng, đồng loạt như cũ.

“Bịch bịch bịch”

Một loạt âm thanh vang dội bốn phía, hệt như bình thường đám tộc nhân đang hành tẩu. Nhưng khi Soviet hiếu kì quay đầu nhìn, liền kinh ngạc phát hiện nơi này nhìn như một bình địa bằng phẳng trống trãi, kì thực ở sát vách núi có mấy chục cái cửa động to nhỏ khác nhau. Những tộc nhân khác đã sớm quen thuộc, mỗi người một cửa động chui vào, sau một lát, khi những âm thanh ồn ào ngừng hẳn, sau lưng vị đội mũ còn lại một tộc nhân đang đứng.

“Tiểu Nhất! Tại sao còn không đi?”

Vị đội mũ đang muốn dẫn sủng vật của y đi tham quan hang ổ của mình, liền phát hiện Tiểu Nhất vẫn đang đứng như chôn chân dưới đất.

“Tộc trưởng, ta lập tức đi ngay! Chỉ là… sủng vật của ta, có thể hay không… nhờ Xô Việt trông nom một chút?”

Tiểu Nhất cười toe, mắt đầy vẻ lấy lòng hỏi.

“Ngươi không phải vẫn luôn muốn đem sủng vật này cho nữ nhân của ngươi xem sao? Sao đột nhiên lại thay đổi?”

Vị đội mũ nghi hoặc hỏi. Dù cho Tiểu Nhất tự nhận rằng y che giấu tâm tư rất kĩ rồi, nhưng Mị Thi tộc ai chẳng biết đến tâm tư này của y. Cho nên lúc này đột nhiên y thay đổi chủ ý, liền khiến kẻ khác cảm thấy hiếu kì.

“Cái kia, đột nhiên ta nhớ ra, lá gan Tiểu Hoa khá nhỏ. Ta sợ đột nhiên xách một tên đạo sĩ mang về, sẽ dọa sợ nàng. Cho nên trước tiên muốn nói với nàng trước, sau đó mới đem về, khẳng định nàng sẽ cao hứng hơn!”

Tiểu Nhất hưng phấn đáp.

Soviet nhìn, khóe miệng không khỏi co giật mấy cái. Nghe Tiểu Nhất nói, thì đây chính là một chuyện tình yêu nam nữ nha. Chỉ là, ngoại hình Tiểu Nhất như vậy, không dám nói là dễ nhìn, như vậy thì cái người làm ý trung nhân của y có phải là bị mù mắt rồi không?

“Xô Việt, ngươi nói thế nào?”

Vị đội mũ chăm chú nhìn tiểu Nhất nửa ngày, cho đến khi ánh mắt của hắn ngoài trừ lấy lòng với đáng thương ra không còn gì hết. Thân là tộc trưởng, cảm thấy không nên để hạnh phúc của tộc nhân của y trở nên bế tắc. Bất quá thì, vì một loại cảm giác nào đó chưa biết, y cảm thấy quyền quyết định này thuộc về sủng vật của y.

“Ta sao?”

Soviet chỉ chỉ chính mình, lại nhìn đến Lâm Cô bất động về sau, chứ không còn bộ dáng hoạt bát nhanh nhẹn, liền mềm lòng. Kì thực lúc trước hắn không nên chấp nhặt với tính trẻ con của Lâm Cô, hại một đứa trẻ chịu nhiều khổ sở như vậy. Cho nên là – “Vậy thì ta trông chừng một chút vậy!”

“Được, ngươi trông đi!”

Nếu Soviet đã lên tiếng như vậy, vị đội mũ cũng sảng khoái đáp ứng.

“Đa tạ tộc trưởng, đa tạ Xô Việt!”

Tiểu Nhất cực kì hưng phấn, nhất thời gọi thẳng tên Soviet ra, may mắn lúc này vị đội mũ đang bày ra tư thế đạo mạo của tộc trưởng, còn chưa chú ý đến điểm này.

Tiểu Nhất nhanh chóng cám ơn, lại nhanh chóng khiêng Lâm Cô thả bên cạnh Soviet. Lâm Cô mấy ngày này không biết bị Tiểu Nhất chơi đùa ra sao, cũng không có cách nào sử dụng đạo phù nữa. Vì vậy vị đội mũ cũng yên tâm, chịu cho Tiểu Nhất đặt Lâm Cô bên cạnh Soviet.

“Cái kia, tộc trưởng, Xô Việt, ta đi trước!”

Tiểu Nhất nhìn vị đội mũ cùng Soviet nói, sau đó không chút do dự hướng về một cái cửa hang, nhảy đi.

Trước cửa hang động, bên tay trái trồng một bụi hồng hạnh.

“Hai đóa hồng hạnh gọi là phu lang”

A a a! Đây là cái gì vậy, Soviet hắc tuyến đuổi đuổi dòng ý nghĩ mới chợt lóa ra khỏi đầu. Hắn thừa dịp Lâm Cô vẫn còn khỏe mạnh liền đi an ủi một chút.

“Ngươi có đi lại được không?”

Soviet cực kì mềm mỏng hỏi, cái kia so với mẹ hiền còn ôn nhu hơn, chỉ vì hắn phát hiện, thiện tâm với kẻ khác, không nhất định phải được báo đáp.

Lâm Cô vốn còn đang căng thẳng, nghe Tiểu Nhất gào tới gào lui một hồi sau đó đi mất, liền thả lỏng ra một chút. Lúc này, tay của hắn đang được Soviet đỡ lấy, hắn còn chưa có giãy giụa. Chỉ là nghe đến giọng của Soviet hỏi, liền ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra Soviet liền thay đổi biểu tình, trong mắt tràn đầy oán giận cùng phẫn nộ.

Oán giận? Phẫn nộ? Là bởi vì câu nói của hắn mà thành ra sao? Tuy rằng Soviet có chút ái náy, nhưng nhìn đến vẻ mặt này, không có nghĩa là hắn sẽ thoải mái tiếp thu, sau đó hết sức lấy lòng.

Lâm Cô đột nhiên xuất hiện, cũng không phải là hắn muốn nha!

Hơn nữa trong doanh tại kẻ địch mà còn bày ra vẻ mặt này, chỉ có thể làm cho chính mình rơi vào tình thế bất lợi, có khi còn rước lấy chút phiền phức đáng kể.

Nếu như người khác đã không cảm kích thiện ý của hắn, thì được rồi, cứ duy trì vẻ mặt như vậy đi, ta cũng không thèm quan tâm ngươi nữa, càng tránh cho vị đội mũ thêm khó chịu.

Mấy ngày này ở chung cùng Mị Thi tộc, Soviet phát hiện đạo sĩ nọ cùng Mị Thi là hai phía đối lập nhanh, Mị Thi tộc thấy Lâm Cô không làm gì cũng đã căm thù, nếu cho dù y có làm gì, Soviet không hoài nghi chút nào chuyện tiểu đạo sĩ này có thể bị đại ngộ tệ hơn.

Đó chỉ mới là một đứa trẻ, đại nhân ngươi có lớn cũng không cùng hài tử tính toán a.

“Đi vào!”

May mắn là lúc này, vị đội mũ đã cắt đứt oán niệm trong đầu Soviet. Một tay y lôi Soviet, một tay đem lâm Cô vác trên vai, hướng về hang ổ.

“Ừm!”

Soviet đáp một tiếng, đi theo vị đội mũ.

Vị đội mũ hướng đến một cửa hang lớn nhất, nằm bên cạnh cửa hang của Tiểu Nhất. Nhìn khoảng cách có vẻ rất gần, kì thực cũng phải đi vài phút mới đến được cửa động. Cửa động nhìn từ xa tựa hồ chỉ cao bằng đầu người, nhưng đi qua rồi, Soviet mới biết thật ra nó cao bằng hai người lớn.

Hơn nữa những cửa hang động kia còn lưu dấu vết bùn đất, như là do bàn tay con người tạo thành.

Cửa hang cao bằng hai đầu người, rộng cỡ bốn năm người có thể cùng đi vào, đây là coi tốn bao nhiêu sức lực. Soviet không biết rõ về chuyện này, nhưng hắn biết tại chân núi mà đào hang động, nếu không cẩn thận nhất định sẽ gây sụp đổ. Mà mấy hang động này, nhìn trông lại rắn chắc vô cùng, tuyệt đối sẽ không có chuyện sụp đổ này nọ.

Bước vào hang động rồi, mới thấy nhiệt độ đột nhiên giảm đi mười mấy độ, cảm giác ấm áp trong nháy mắt biến thành lạnh lẽo âm u. May mà trải qua mấy ngày tu luyện, cho nên ban đầu Soviet còn đang cảm thấy rén run, nhưng sau đó đột nhiên cảm thấy trong người như có cái gì đang động, tiếp theo một luồng khí ấm từ ngực phát ra bắt đầu lan khắp cơ thể.

Nhiệt độ này người không chịu được, nhưng vị đội mũ đương nhiên sẽ không cảm thấy lạnh rồi. Quả nhiên khi hắn liếc nhìn, phát hiện y không có chút gì là không khẻo, trái lại trong ánh mắt lại hiện lên một loại biểu tình thư thích.

Quả thật người cùng với yêu không thể này so sánh được.

Soviet tự nói trong lòng, nhưng mà vị đội mũ dắt hắn đi rất nhanh, cảm thán trong lòng liền thối lui.

Thần kì quá, thần kì quá!

Hắn từng nghe thấy chuyện quỷ phủ thần công, nghĩ là gạt người, hóa ra lại là thật. Cụ thể là vừa vào trong hang động, ngoại trừ không khí lạnh lẽo, bốn bề âm u tăm tối, nhưng với Soviet trong quan tài đen kịt còn có thể nhìn thấy, thì ở đây tính là gì.

Trong hang động cứ thế mà đi tới, đầu tiên là một đường đi nhỏ hai vách tối đen, bốn phía khô ráo, âm lãnh, dần dần đường đi càng lúc càng rộng ra. Tỉ như nói ban đầu chỉ hai người có thể cùng đi, thì bây giờ mười người cùng bước song song không thành vấn đề.

Này là làm sao?

Bốn phía trừ một chút vết tích còn sót lại, ngoài ra bóng loáng cùng bằng phẳng. Công trình tỉ mỉ như vậy, làm sao có thể làm được? Không gian càng ngày càng rộng lại có thể đảm bảo sẽ không sụp đổ, hơn nữa bốn phía trông như không có lỗ thông khí, nhưng đi tới đi lui, cũng không cảm giác được hô hấp không thông.

“Đã đến!”

Soviet cũng không nhớ rõ mình đã đi bao lâu, thẳng đến khi vị đội mũ trầm thấp nói một câu thì dừng lại.

Nơi hắn đang đứng, là một động vòm tròn, bốn phía là vách tường bằng phẳng, màu vàng. Tại bóng tối mơ hồ phát ra một ít tia sáng lờ mờ, không tính là rõ ràng, nhưng lại có cảm giác rất thư thái.

“Đây là lân thạch, mỗi buổi tối sẽ phát sáng. Ánh sáng này phát ra đối với bộ tộc ta rất có lợi khi tu luyện, cho nên bộ tộc đều dùng loại đá này để trang trí”

Vị đội mũ ngữ khí rất nhẹ, mà nếu Soviet nhìn về phía y, sẽ nhận thấy một tia đắc ý, có thể hình dung bên trong là tràn đầy tự kiêu cùng mong muốn được khích lệ.

Nhưng lúc này Soviet căn bản không có để ý đến điểm đó, bởi vì hắn không hiểu loại đá kia có gì tốt, lại càng không hiểu loại đá kia tìm lấy không mấy dễ dàng.