Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 36



“Được rồi. Ta biết ca ngươi cũng là đệ nhất, bốn người bọn họ đều gọi là thiên hạ đệ nhất mà, đúng không?”

“Đúng vậy”.

“Thiên hạ đệ nhất tài tử cộng với thiên hạ đệ nhất ngốc, chẳng phải chính là thiên hạ đệ nhất ngốc sao”.

Tiêu Vũ Hiên bẻ ngón tay, suy nghĩ một lúc lâu, mặt liền đen lại.

Có phải hắn ta đã bị tính kế rồi không?

Người phụ nữ này cố tình làm khó dễ hắn ta.

Cố Thanh Hy cười nói: “Thấy ngươi thuần lương như vậy, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi trả lời được câu hỏi thứ ba, coi như ngươi thắng”.

“Cô nói đi”.

“Dạ Vương cộng thêm ta là gì?”

Tiêu Vũ Hiên tức giận.

Sao lại là loại câu hỏi này.

Hắn ta nghĩ rất lâu cũng nghĩ không ra.

Dạ Vương không ngốc, Cố Thanh Hy càng không ngốc.

Vậy đáp án là gì?

Hắn ta bất mãn bĩu môi: “Cố Thanh Hy, cô chơi ta, trên đời làm gì có loại câu hỏi như này”.

“Hừm, không trả lời được, thẹn quá hóa giận?”

“Người nào trả lời được câu hỏi xảo trá này ta sẽ cho người đó năm trăm lượng bạc”.

Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên, kích động không thôi, nàng đang thiếu tiền.

“Thu Nhi, ngươi nói đáp án cho hắn, Dạ Vương cộng thêm ta là gì”.

Thu Nhi đảo đảo mắt, đột nhiên lên tếng cười nói: “Là ở cùng nhau mới biết, tiểu thư, nô tỳ đoán đúng không?”

Cố Thanh Hy nở một nụ cười hài lòng: “Đứa trẻ này dạy được”.

Tiêu Vũ Hiên mắt trợn tròn.

“Dạ Vương cộng thêm cô sao lại là ở cùng nhau mới biết được?”

“Dạ Mặc Uyên với Cố Thanh Hy không phải là ở cùng nhau mới biết sao, lẽ nào tâm tình lúc ta và Dạ Vương ở cùng nhau, ngươi có thể biết được?”

Tiêu Vũ Hiên cứng miệng không nói nên lời.

Hắn ta bị gài rồi.

Bị xú nha đầu Cố Thanh Hy gài?

Kẻ nào nói cô ta dốt đặc cán mai?

Đứng ra đây, hắn ta đảm bảo sẽ không đánh chết kẻ đó.

Cố Thanh Hy quàng vai bá cổ hắn ta, bộ dạng giống như huynh đệ tốt, hoàn toàn không quan tâm đến việc nam nữ đụng chạm.

“Ta nói này Tiểu Hiên Hiên, thua lão đại ngươi là ta không có gì là mất mặt, về sau ta sẽ che chở cho ngươi, ngoan, trước tiên gọi một tiếng lão đại, sau đó lấy ra năm trăm lượng bạc, dám chơi dám chịu”.