Cường Mãi Cường Mại

Chương 36



Hắn sờ cổ Thiệu Ly, nói: “Tôi có thể khiến cho em sau này, mỗi ngày chỉ nhìn thấy tôi thôi. Em muốn tôi làm vậy không Thiệu Ly?”

Thiệu Ly biết hắn đang đe dọa. Cậu cũng biết, Lý Hữu chưa bao giờ nói mà không làm. Nhưng cậu càng nóng máu lên, giãy dụa càng dùng sức.

Cậu hét lên: “Đồ điên! Anh quậy đủ chưa hả?.”

Uống rượu say đầu óc thường sẽ không hoạt động theo cách bình thường, mượn hơi rượu và bầu máu nóng bốc lên, lời nói và hành động chỉ theo trực giác. Thậm chí, cậu đã quên, một khi trở mặt với Lý Hữu, hậu quả không chỉ là “ăn không tiêu” đâu.

Cậu không tính toán được nhiều như vậy. Việc này dù sao cũng phải có một kết thúc, không phải Lý Hữu thượng cậu thì là cậu và hắn hai bên trở mặt.

Con giun xéo lắm cũng quằn.

Ngàn vàng cũng khó mua được nhân tâm.

Cậu hôm nay sẽ không nguyện ý theo Lý Hữu.

Lý Hữu đè lên người cậu, nói: “Đủ rồi, đừng làm loạn nữa. Đêm nay chúng ta vui vẻ đi.”

Thiệu Ly nói: “Cút cm anh đi!”

Bọn họ, một người làm mọi cách để phản kháng, một người chỉ có dục vọng chinh phục, quấn thành một chỗ, tạo ra tiếng động không hề nhỏ.

Hai người dù nhiều hay ít cũng cảm thấy nghẹn khuất.

Thiệu Ly đang vui mừng vì có thể gặp lại đám bạn cũ, vẫn còn tiếc nuối vì mới gặp lại đã phải xa cách nhau, chưa kịp cân bằng trạng thái cảm xúc, mông lại bị đánh mấy phát, chưa kể còn bị cưỡng chế đè xuống.

Lý Hữu cả đêm uống hết cả thùng dấm chua, đầy bụng không có chỗ phát tác, đối phương còn cố tình đối nghịch với hắn.

Cuối cùng, Thiệu Ly nằm xoài ở trên giường, hoàn toàn không phản kháng.

Lý Hữu cậy mạnh dùng tay đè chặt tay chân cậu, cậu quả thật cũng không thể động đậy.

Cậu từ từ nói: “Nhớ đeo bao vào, đừng gây ra họa, tôi không muốn phải chịu tội lần nữa đâu.”

Lời này nếu đổi lại là người khác nghe, cũng nghĩ chẳng có gì quan trọng, nhưng đối với Lý Hữu, đây quả là lời nói chói tai.

Tay hắn càng lúc càng dùng lực, trên mặt có vẻ tức giận đến muốn giết người.

Hắn đang nổi giận thực sự. Hắn bóp cằm dưới của Thiệu Ly nói: “Tôi không muốn nghe câu nói này phát ra từ miệng em lần thứ hai, Ly Ly.”

Thiệu Ly: “Anh là đồ thần kinh.”

Dù sao cũng quyết định xung đột trực tiếp với nhau rồi, cậu cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa. Lý Hữu nghe câu nói khó nghe như vậy, thẹn quá hóa giận, làm sao đêm nay có thể khiến cậu yên ổn được. Hắn chưa từng chịu tội trên giường như thế này.

Lý Hữu liền gầm lên: “Ly Ly!”

Lần này, giọng điệu rất trầm, mười phần là cảnh cáo.

Ý tứ chính là Thiệu Ly em phải biết một vừa hai phải thôi.

Thiệu Ly nghe được không kiên nhẫn, nói: “Mẹ nó, anh có thấy phiền hay không?”

Lý Hữu lửa giận công tâm, giơ tay lên, muốn đánh cậu.

Thiệu Ly nhìn hắn, ánh mặt thanh thuần, trong trẻo nhưng tựa như một hồ nước thanh bình, xanh biếc. Trong ánh mắt đó lại đang phản chiếu ảnh ngược của hắn, bộ mặt tức giận vặn vẹo của hắn.

Cho tới bây giờ tính tình cậu vẫn là như thế, đã quyết định cái gì rồi thì người khác đuổi cũng không đi, đánh cũng không dừng, không hề sợ bất cứ thứ gì.

Năm đó, hắn đã sớm nhận ra.

Lý Hữu giơ tay nhưng nửa ngày cũng không hạ thủ.

Giơ càng lâu càng có vẻ xấu hổ cũng có chút bất đắc dĩ.

Đã rất nhiều năm, hắn không cần phải tự mình ra tay để giáo huấn người khác.

Người trước mắt này sao lại khiến cho hắn không thể kìm chế như vậy?

Cuối cùng, hắn phiền não xoay người ngồi lên, tay cũng ngừng lại, không đánh nữa.

Hắn xoa nhẹ mi tâm, một hồi lâu không nói gì cả.

Thiệu Ly nằm đó, cũng không nói gì.

Đêm nay đáng lẽ phải là một buổi tối vui vẻ, cuối cùng lại trở thành như vậy.

Sau đó, Lý Hữu đứng dậy, mặc quần áo.

Hắn cũng không phải không có chỗ để đi, không có ai để tìm. Hắn không cần phải ép buộc bản thân mình, không có việc gì lại làm chính mình cảm thấy ấm ức.

Hắn mặc quần áo, đem chăn đơn đắp lên người Thiệu Ly, rồi nhấc chân bước đi.

Cửa “rầm” một tiếng rồi đóng lại, tựa như hành động chào vĩnh biệt.

Thiệu Ly đem chăn kéo qua đầu, tâm tình buồn bực liền ngủ.

Bọn họ khi đó tình cảm vẫn còn non nớt, mặc dù không còn là những thằng nhóc ở tuổi mười bảy, mười tám nữa, chưa kể còn có một đứa con nhưng trong cuộc đời mỗi người, thường sẽ ngốc nghếch ở một số việc nào đó.

Đến khi gặp lại đã là thứ bảy tuần sau.

Lúc ấy Thiệu Ly đang lái xe của khách hàng trên đường đến tập đoàn Quốc tế Viễn Đô.

Dạo gần đây tinh thần của cậu không được tốt lắm, thêm nữa địa điểm phải mang xe đến lại là tập đoàn Quốc tế Viễn đô, cái nơi có nhiều ký ức sâu xa này. Lúc đó, tâm tình của cậu càng thêm khó chịu.

Xe rất đẹp, là xe thể thao BMWs X7.

Đến Quốc tế Viễn Đô, chờ ở đại sảnh tầm 10 phút thì nhìn thấy Chu Mạnh và Tô Viện đến trước mặt cậu.

Tô Viện đi trước nhận ra cậu, cô nói: “A, có phải cậu là người hôm trước không?”

Thiệu Ly nói: “Xin chào, tôi là Thiệu Ly.”

Chu Mạnh nói: “Thật là trùng hợp nha Thiệu Ly, ở chỗ này cũng có thể gặp cậu. Không phải là đặc biệt đến để hộ tống Phỉ Phỉ chứ?”

Thiệu Ly nói: “Không phải, tôi đến đưa xe cho khách.”

Chu Mạnh: “Cậu làm bên bộ phận tiếp thị ô tô à? Sao cậu không nói sớm để tôi giới thiệu bạn bè đến tiệm của cậu ủng hộ.”

Thiệu Ly: “Không có, tôi chỉ là người sửa xe chứ không bán xe.”

Không ngờ, cậu lại thẳng thắn như vậy, làm cho Tô Viện cùng Chu Mạnh giật mình, tựa hồ không đoán được Thiệu Phỉ hiện giờ thu nhập một năm cũng rất cao, vậy mà cô có người họ hàng nghèo thế này lại không thèm giúp một tay.

Chu Mạnh vẫy tay, nghe xong chẳng còn cảm thấy hứng thú gì nữa.

Hắn nói: “Sửa xe cũng không tồi, cố gắng làm thôi.” Lại nhìn Tô Viện nói: “Thằng nhóc Dư Kiệt kia vừa mới kêu đau bụng, đi WC. Xe tới rồi, trong tiệm sẽ gọi điện thoại cho nó. Hừ, người càng lười càng nhiều chất thải.”

Hắn nói lời này cũng không thèm để ý hình tượng .

Tô Viện liếc hắn một cái, ý bảo hắn chú ý lời nói và việc làm, rồi mới nhìn Thiệu Ly khách khí cười.

Hai người chuẩn bị rời đi, di động Thiệu Ly vang lên đến. Cậu bắt máy, nói không đến hai câu, cậu mới phát hiện, thì ra xe mình cần dẫn về là chiếc BMWs X7 kia, mà chủ nhân chiếc xe không ai khác chính là Chu Mạnh.

Thật là vừa đúng lúc, thế là cậu đi theo Chu Mạnh, đến hầm xe kiểm tra.

Chu Mạnh thử xe, có chút không hài lòng nói: “Hình như vẫn còn có tạp âm.”

Thiệu Ly nói: “Tất cả linh kiện đều kiểm tra qua, hẳn là không thành vấn đề.”

Chu Mạnh lắc đầu, nói: “Không được, cậu giúp tôi kiểm tra gầm xe đi.”

Thiệu Ly nói: “Bây giờ, tôi lái xe quay về tiệm trước, sáng ngày mai đem xe trả lại cho anh.”

Chu Mạnh nói: “Phiền phức thế để làm gì. Tôi cần dùng xe này gấp, cậu xem ngay tại chỗ giùm tôi đi. Không phải cậu có đem theo công cụ à?”

Tầm mắt của hắn dừng ở túi công cụ trên người Thiệu Ly.

Trong tiệm có ròng rọc nâng xe, rất thuận lợi cho nhân viên sửa xe, trước mắt không có những thứ này gây khó khăn cho công việc của cậu.

Nhưng Thiệu Ly không hé răng, cậu không ngốc đến nỗi không nhìn ra Chu Mạnh bởi vì Thiệu Phỉ mà cố ý làm khó cậu.

Chu Mạnh có thể làm khó cậu nhưng cậu không thể không làm việc.

Cho nên cậu cầm lấy túi công cụ, đeo trên vai, không nói hai lời liền trực tiếp chui vào gầm xe.

Chu Mạnh cũng không phải là khách hàng khó chịu nhất mà cậu từng gặp, hơn nữa cậu cũng không còn là người khi bực mình là dễ dàng cứng đầu nữa rồi, dù rằng cậu vừa mới đánh nhau một trận trên giường với Lý Hữu xong..

Kiểm tra gầm xe, rồi lại xem trục xe, không phát hiện vấn đề gì, Thiệu Ly chui ra, nói: “Không có vấn đề gì cả.”

Chu Mạnh cười nói: “Vất vả cho cậu rồi.”

Hắn viết séc gửi cho Thiệu Ly.

Thiệu Ly nhận xong rồi để vào túi áo, phủi sạch bụi trên người, đang phủi bụi ở trên tóc, chợt nghe đến Tô Viện nói: “Xong việc rồi à?”

“Ừ.” Giọng nói rất quen thuộc, là Lý Hữu.

Tô Viện nói tiếp: “Chiều nay Trình Trình muốn đi Viện Hải dương xem cá. Nếu có thể, chúng ta cùng nhau xem đi. Đã nhiều năm rồi, không biết chỗ đó có gì thay đổi không?”

Lý Hữu không hé một chữ.

Chu Mạnh cười nói: “Thay đổi nhiều lắm, mới chuyển về rất nhiều cá cảnh vùng nhiệt đới, chưa kể còn chuyển cá mập từ nước ngoài về. Trình Trình muốn xem là đúng rồi.”

Thiệu Ly chợt nghĩ hay là cậu đi ra bằng lối thoát hiểm, nếu lúc này cậu gặp Lý Hữu, chắc chắn sẽ rất ngại.

Cậu theo hướng lối thoát hiểm đi ra.

Đi được hai bước, chợt nghe Lý Hữu hỏi: “Có việc gì thế?”

Hắn rõ ràng nói chuyện không hề ăn nhập với Tô Viện, thật lạ lùng.

Chu Mạnh nói: “Không có việc gì, xe phát ra tạp âm nên cho người đến sửa thôi.”

Like Loading…