Cường Mãi Cường Mại

Chương 28



Lúc ăn cơm, tâm trạng của Lý Hữu rõ ràng là không tốt lắm.

Hắn vốn ít khi nói chuyện, giờ lại càng thêm nghiêm trọng. Trong một bữa cơm, chưa từng nghe hắn nói quá năm câu.

Thiệu Ly chỉ nghĩ hắn lại lên cơn “khó ở”, cũng không để ý.

Ăn xong, Lý Hữu ra sô pha ngồi, mở báo ra xem, thái độ nghiêm túc không gì sánh được.

Nếu như không phải lúc này hắn không mặc vest, không đeo caravat, cúc tay áo không cài thì có khi người ta đã hiểu lầm là hắn đang trong hội thảo.

Chỉ có điều hắn cao hứng hay không cao hứng, phiền muộn hay không phiền muộn, đối với Thiệu Ly chẳng có nghĩa lý gì. Cậu hoàn toàn không có ý định tốn thời gian chiều lòng Lý đại thiếu.

Cậu còn đang bận muốn chết, bao nhiêu việc phải làm đây.

Hóa đơn tháng này đã gửi đến, bày hết lên bàn cơm.

Thiệu Ly một tay cầm, một tay bấm máy tính. Tiếng máy tính kêu lạch cạch, Thiệu Ly gõ một lô số, vẻ rất chuyên chú, không hề quan tâm đến Lý Hữu đang ngồi trên ghế sa lon coi báo.

Cả một tháng cũng chỉ có mấy ngày cuối tháng này là cậu chịu ngồi yên, an phận làm chuyện nghiêm chỉnh.

Thiệu Hiểu Tây ngồi đối diện, dụng tâm tính toán giúp Thiệu Ly kiểm tra đối chiếu.

Hai người phân công rõ ràng, rất nhanh chóng tính toán rành rọt sổ sách. Nợ, lãi ít nhiều vừa xem hiểu ngay, cực kỳ mạch lạc.

Nhìn con số “không nhỏ” trên giấy tờ, Thiệu Ly đau lòng rên rỉ, tức giận đến đập bàn: “Muốn cướp tiền phải không?”

Thiệu Hiểu Tây nói: “Không phải vậy thì đâu phải ngân hàng.”

Thiệu Ly nói: “Cũng không thể cứ tiếp tục như vậy được, cục cưng. Nhà chúng ta phải tích cực tăng thu giảm chi mới được.”

Thiệu Hiểu Tây nói: “Ly Ly, trình độ của ba tiến bộ không ít nhỉ, còn biết dùng thành ngữ cơ chứ.”

Thiệu Ly nói: “Thường thôi, thường thôi. Đứng thứ ba đầu lớp ấy mà.”

Thiệu Hiểu Tây nói: “Tiền đi lại không thể rút bớt, phí điện nước cũng không thể, chỉ có tiền mua đồ ăn vặt, hoa quả là có thể tiết kiệm một chút.”

Hai người một lớn một nhỏ rất dân chủ mà lên kế hoạch củi gạo dầu muối, tính toán chi tiết.

Bên kia bàn xong kế hoạch cụ thể thì Lý Hữu nghe không nổi nữa.

Hắn nói: “Không cần phải tiết kiệm cái gì hết. Sau này, mọi vật dụng hàng ngày sẽ có người định kỳ mang đến.”

Hắn nói xong, lông mày nhíu lại.

Bên kia Thiệu Ly gối đầu lên hai tay, nằm úp sấp ở trên bàn cơm. Đầu tiên là vai run rẩy kịch liệt, sau bắt đầu vỗ bàn cười ha ha.

Cậu cười đến mức Thiệu Hiểu Tây cũng chịu không nổi.

Cô bé đứng lên, nói: “Ly Ly, diễn kịch phải diễn cả bộ chứ, ba làm thế này trông rất thiếu chuyên nghiệp, ba biết không? Con không muốn a dua theo ba đâu.” rồi liếc mắt nhìn Lý Hữu, ý tứ rất rõ ràng: bác Lý, bác không kiên nhẫn được đến năm phút sao? Bác cũng rất dễ dàng mắc câu quá đi.

Lý Hữu nắm chặt tờ báo, vẫn bày ra bộ dáng đứng đắn nghiêm túc không thể bị xâm phạm. Dù vậy, đầu lông mày hắn vẫn giật giật.

Thiệu Ly còn mải cười, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, cười đến đau cả ruột, nói: “Cục cưng, đừng quên bác Lý vừa nói sau này ăn uống của chúng ta khỏi cần lo.”

Thiệu Hiểu Tây nói: “Bác nghe thấy chưa?”

Lý Hữu nói: “Ờ.”

Đây là lần thứ hai trong ngày, hắn bị cùng một người vô tình hay cố ý đùa cợt.

Rốt cục hắn là vì cái quỷ gì chứ, không nên ở đây bị làm cho nghẹn chết.

Hắn nhìn Thiệu Ly, nhớ hồi bảy tám năm trước, Thiệu Ly còn trẻ trung đầy sức sống, so với người đang cười như điên trước mắt này, thực sự không thay đổi chút nào.

Không thay đổi chút nào.



Bỗng chợt nghe tiếng Thiệu Ly vừa không nhịn được cười vừa nói muốn xuống lầu vứt rác.

Cửa mở ra rồi lại nghe tiếng đóng lại.

Lý Hữu ngồi trên ghế sa lon chưa được năm giây, hít vào thở ra một hơi, đứng dậy đuổi theo.

Like Loading…