Cuồng Đế

Chương 72: Tâm linh xúc động



Edit: Trường Uyên

p.s: eidt chương này sao mà khó quá, các nàng đọc thấy có chỗ nào không hợp lý thì góp ý cho ta nha. Cám ơn các nàng đã ủng hộ <3

“Lăng ca ca, huynh là ánh mặt trời của ta, chỉ của mình ta” – Tử Phong, Bắc Cảnh

Dưới ánh trăng bàng bạc, lờ mờ, mặt hồ tĩnh lặng tựa gương, chiếu rõ bóng hai người dưới bầu trời đầy sao. “Tam hoàng tử, thỉnh.” Lăng Ngạo Trần tay cầm sáo ngọc, ức chế vui sướng cùng kích động nói.

Đôi mắt Khuynh Cuồng cũng hiện ra nhiều điểm hưng phấn, tinh mâu híp lại, khóe miệng khinh dương, đưa tiêu lên môi đỏ mọng, tiêu âm của khúc [hoa mai tam lộng] hùng hậu mà ra. Kể một đoạn tình giữa anh hùng và mỹ nhân, rung động đến tâm can, nhi nữ tình trường, anh hùng gan dạ.

Lăng Ngạo Trần đột nhiên dừng động tác thổi sáo, con ngươi đen nhìn chằm chằm Khuynh Cuồng sau một lúc lâu, tiêu sái cười, mắt mừng như điên: Hắn đang thăm dò ‘công lực’ nông sâu của mình sao?

Khép hờ mắt, cảm thụ được thần vận trong tiêu âm, kích động trong lòng và kinh ngạc sâu tận linh hồn không áp chế được nữa. Lăng Ngạo Trần thật sâu hít một hơi, bỗng giương đôi mắt, hắc đồng lóe ra tự tin, dương thần cười khẽ, sáo đặt bên môi, tiếng sáo thanh linh dung nạp vào tiếng tiêu, tự nhiên như thế, tiêu địch vốn là một.

Khuynh Cuồng ý cười tán thưởng, địch âm, tiêu âm đồng thời vang ra giữa bóng đêm, tiếng sáo du dương tựa như chim hoàng oanh trong ngày xuân vui mừng, lại như tiếng họa mi động lòng người. Tiêu âm thâm trầm hùng hậu như khí thế Hoàng Hà cuồn cuộn đổ ra biển lớn, như vó ngựa tung lên.

Nhìn nhau, giữa ánh trăng mông lung, khiến cho hai người có vẻ mê huyễn không thật, ánh mắt lướt qua, sự ăn ý cùng tâm linh tương thông, tiêu địch cùng tấu một đoạn hồng trần, tình nồng duyên sâu, tình thơ ý hoạ, anh hùng dũng cảm khí khái, mỹ nhân uyển chuyển, thanh linh như nước… Hào khí mênh mông, thâm tình quấn quýt..

Lăng Ngạo Trần vô tình lộ ra nhu tình mật ý, nhìn Khuynh Cuồng đôi mắt hiện si mê, hoàn toàn đắm chìm vào nhạc khúc. Như giật mình, trước mắt là người hắn yêu nhiều năm, bọn họ rời xa hồng trần ồn ào náo động, đặt mình trong thế ngoại đào nguyên.

Là cảnh sắc ban đêm quá mức mê người, là âm khúc nói hết tình yêu tốt đẹp, cũng là nam tử trước mắt quá mức nhu tình, Khuynh Cuồng không khỏi cũng ngây ngẩy, thứ gì đó ẩn sâu trong nội tâm bị bỏ quên đang rục rịch, trái tim không ngừng chấn động, một loại cảm giác xa lạ đang ở nảy sinh.

Bỗng nhiên, tiêu âm chuyển trầm thấp, như thể anh hùng bất đắc dĩ. Lăng Ngạo Trần địch âm nhanh tiếp, giống như dục dã, nhu tình chân thành, mềm mại động lòng người, tấu ra ly biệt kiều biên, cành liễu đưa tiễn, ánh mắt tiếp xúc giống như tâm linh chạm nhau.

Ba quang lay động, Lăng Ngạo Trần trong lòng lại sinh ra sầu khổ vạn phần, nhè nhẹ từng đợt từng đợt theo ánh trăng lan tràn đến bên nàng, như muốn ôm nàng vào lòng, khẩn cầu nàng chớ đi. Tâm tình hệt như ngày đó ở Bắc Cảnh cùng Tử Phong biệt ly, nhưng mà hắn lại biết, hắn không thể ngăn nàng, chỉ có thể nhịn đau, cười nói tái kiến.

Lân quang phản xạ, Khuynh Cuồng thẳng tắp nhìn sâu vào đôi mắt hắn, linh hồn hắn giãy dụa, cô tịch, thống khổ không buông, trái tim đau nhói, nhịn không được muốn vì hắn vuốt lên đôi mắt đó, cho dù vì hắn buông cả thế gian cũng không tiếc.

Trăm chuyển ngàn hồi, tiếng tiêu réo rắt, bừng tỉnh, anh hùng ngạo nghễ đứng giữa trời biển, quan sát non sông, chỉ điểm giang sơn, quả nhiên là tùy ý, kiêu ngạo. Địch âm toát ra, giống như tiếng cười khẽ sung sướng, âm sắc bình hòa, như nữ tử thẹn thùng mang ôm tỳ bà che nửa mặt, khẩn trương, ngượng ngừng như tân nương.

Khuynh Cuồng trái tim đập mạnh, trong lòng sinh cuồng ngạo, càn khôn nắm trong tay. Mà lúc này, phía chân trời trăng sao như thật sự thần phục trước khí phách của nàng. Đôi mắt sáng quắc nhìn Lăng Ngạo Trần, hào hùng sinh ra vô hạn nhu tình. Nhìn lại ánh mắt nàng, Lăng Ngạo Trần sắc mặt ửng đỏ, trái tim là hạnh phúc thật sâu, đây là vui sướng nói không rõ, giật mình tỉnh mộng bọn họ trải qua hồng trần vạn trượng, cuối cùng bình thản nắm tay xem mặt trời mọc, mặt trời lặn.

Cuối cùng tiếng địch cùng tiếng tiêu bình thản, hồng trần lưu luyến, nhìn rõ ân oán nhân gian, nhìn thấu thế tục, trong thiên địa chỉ còn tiếng tiêu địch hòa tấu. Tiếng tiêu chậm dần, tiếng địch dừng lại, nhẹ nhàng vui vẻ, thật lâu không tiêu tan.

Kinh ngạc khôn cùng giữa hai người quanh quẩn thật lâu, chưa thoát khỏi câu chuyện anh hùng mỹ nhân kia, có lẽ xúc động quá sâu, tinh thần vẫn chưa phục hồi. Khuynh Cuồng khóe miệng mỉm cười, thật sâu nhìn chăm chú vào Lăng Ngạo Trần, phong thái vô hạn.

Lăng ca ca, quả thực không hổ là Ngọc địch công tử, một khúc khó như vậy, trải qua hai lần hắn có thể cùng nàng đạt tới tâm linh hòa hợp.

Thủ khúc này, không phải là lần đầu tiên nàng thổi, nhưng là lần đầu tiên toàn tâm say mê như thế, như tự mình trải qua một tình yêu tuyệt đẹp, xúc động lúc này không thể bình ổn. Hắc đồng kích động, Lăng Ngạo Trần không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên mặt Khuynh Cuồng, dương thần cười, tinh nguyệt thất sắc, yêu thương vô hạn từ đáy mắt tràn đầy, giờ phút này, hắn đã phân không rõ là lòng hắn xúc động hay do nhạc khúc kia khiến hắn chìm đắm. Lần đầu tiên hắn thổi sáo đạt tới cảnh giới ‘vong ngã’.

Nhìn thật lâu, thiên địa yên tĩnh, cho đến kia gió nhẹ phất qua, Lăng Ngạo Trần mới giật mình bừng tỉnh lại đây, vội vàng buông tay vuốt mặt Khuynh Cuồng, mắt bừng tình, xấu hổ cười nói: “Thật có lỗi, đắm chìm trong nhạc khúc.”

Chết tiệt, hắn đang làm cái gì vậy? Sao đối với một cái ‘nam nhân’ lại sinh ra thâm tình say đắm, mà càng đáng chết hơn, lúc này tim hắn đập loạn không ngừng, cảm xúc này là do đắm chìm trong nhạc khúc sao?

“Thật là như thế?” Khuynh Cuồng tiến lên, ánh mắt đơn thuần như thỏ, vô tà hỏi. Không thể phủ nhận, bọn họ đều đắm chìm, nhưng mà nàng cũng không cho rằng, thâm tình của hắn ngay cả kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra là bởi vì nhạc khúc kia mà xuất hiện, dù sao nếu lòng không yêu, thì sao hắn có thể tấu ra tình cảm sâu đậm đó.

Theo Khuynh Cuồng tới gần, Lăng Ngạo Trần càng không ngừng nhắc nhở chính mình đừng bị vẻ vô tà của hắn mê hoặc, hắn không phải là tiểu bạch thỏ, mà là hồ ly khoát da thỏ đi trêu cợt người khác. Nhưng mà thần chí lại không bị đầu óc khống chế, thấy gương mặt này thật quen thuộc.

Lăng Ngạo Trần, ngươi tỉnh lại, hắn là Mạc Khuynh Cuồng, không phải Tử Phong, hắn là ‘nam nhân’, không phải nữ nhân, ngươi không được nhầm. Đột nhiên lắc lắc đầu, Lăng Ngạo Trần rốt cục cũng hoàn hồn, nhếch miệng cười nói: “Đương nhiên, tìm được tri âm, Tam hoàng tử không như ta sao?”

“Ha ha, bổn Hoàng tử cũng thế, hôm nay gặp được tri âm như Lăng công tử, là chuyện mừng nhất trong đời.” Khuynh Cuồng đứng thẳng người, chân thành cười nói. Khuynh Cuồng rời đi làm cho Lăng Ngạo Trần thở nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng mang theo nhiều mất mát, nhanh áp chế loại cảm xúc khó hiểu này, ngẩng đầu nhìn bóng đêm, cười nói: “Rượu phùng tri kỉ, nhân phùng tri âm, quả thật là chuyện vui trong đời.”

Nhìn sườn mặt của Lăng Ngạo Trần dưới ánh trăng càng thêm nhu hòa, đôi mắt thâm túy của Khuynh Cuồng híp lại, môi đỏ mọng khinh câu, quả nhiên là thiên sứ tuấn mĩ, Lăng ca ca, ánh mặt trời của ta.

Sương dưới ánh trăng, mặt hồ mờ ảo, hai bóng người tuyệt mĩ khiến vạn vật thất sắc. Bất tri bất giác, hai người đã tấu một đêm, đã trực tiếp từ ‘quen biết’ bay lên thành ‘tri âm’. Tia sáng mặt trời đầu tiên theo tầng mây ló ra, hai người mới lả lướt mà dừng.

Nhìn theo bóng dáng Khuynh Cuồng biến mất cho sau hàng liễu xanh ven hồ, Lăng Ngạo Trần ánh mắt phức tạp, đem sáo ngọc đặt bên môi, một mình thổi, lại không tìm được cảm giác khi cùng hắn tấu khúc, hoàn toàn không đúng, hoàn toàn không có loại cảm giác đó. Suy sụp buông sáo, từ từ thở dài, mũi chân hơi điểm, thả người nhảy lên, gió nhẹ thổi, người bên hồ đã đi mất bóng.

Đạp lên sương sớm, Khuynh Cuồng tâm tình thư sướng trở lại dịch quán.

Thống khoái, thật sự đã lâu không thống khoái như thế. Nhưng nếu có thể cho nàng ngủ một giấc, nàng tuyệt đối sẽ càng thống khoái.

Vì sao cái người kia luôn đến phá hư tâm tình của nàng, theo từ Long Lân đến Nguyên Đô, Trời ạ! Nàng có phải kiếp trước thiếu hắn? Khuynh Cuồng mặt bình tĩnh, gắt gao nhìn chằm chằm kẻ nằm ở trên giường nàng, ngủ như heo chết, quả thật muốn một quyền tẩn vào mặt hắn, nhưng chết tiệt, nhìn hắn ngủ như hài đồng, nàng không xuống tay được, mặc kệ đánh hắn thế nào, đều là một loại tội lỗi.

Đầu vai trĩu xuống, Linh Phong ánh mắt ủy khuất đang nhìn nàng, coi như đang trách nàng sao hiện tại mới trở về. Một phen ôm Linh Phong, Khuynh Cuồng vuốt lông nó, chết tiệt, không chỉ có chiếm giường của nàng, còn hại Linh Phong của nàng ngủ không ngon, thật sự là rất đáng giận. Trong tay vừa động, Linh Phong hiểu ý nhìn về phía người trên giường, vui sướng khi người gặp họa, chợt lóe, liền biến mất vô tung, giấu ở một chỗ tối, nhìn chủ nhân hung ác của nó.

Khuynh Cuồng hít sâu một hơi, đi lên hai bước, hai tay nắm lấy vạt áo Vân Huyền Thiên, đem hắn ném đi, chỉ nghe ‘Phanh’, là người nào đó thật mạnh rơi trên mặt đất. “Ôi…” Trong lúc ngủ mơ, Vân Huyền Thiên đau hô một tiếng, đang ôm mông đau, kinh hãi mà tỉnh dậy, kinh hô: “Động đất, động đất, tiểu Cuồng nhi chạy mau… Ngao…” Bởi vì mông còn đau, mới đứng lên hắn lại đau kêu một tiếng, ngã hồi xuống.

Nghe Vân Huyền Thiên gào với nàng một câu như vậy, Khuynh Cuồng thấy dở khóc dở cười, Linh Phong ở chỗ tối khóe miệng càng không ngừng run rẩy, người này bị chủ nhân gọi là ‘hồ ly’ Thái tử, thật sự là ô nhục hồ tộc nó.

Ngồi xổm bên cạnh kẻ không hiểu thời thế kia, Khuynh Cuồng nghiêm mặt, một tay nắm cổ áo hắn, bình tĩnh hỏi: “ hồ ly chết tiệt, ai cho ngươi ngủ trên giường bổn Hoàng tử?” Hắn có phòng không ngủ, chạy tới ngủ trên giường nàng, người này có phải có tật xấu không!

Chớp chớp mắt hoa đào, Vân Huyền Thiên giống như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, vỗ về cái mông, mờ mịt nhìn Khuynh Cuồng, khó hiểu hỏi: “Ai ngủ giường của ngươi?” Ai dám ngủ trên giường tiểu Cuồng nhi của hắn, muốn chết a!

Bị cặp mặt đào hoa đang mông lung buồn ngủ kia phóng điện đến, sáng sớm đã chịu kích thích như vậy, Khuynh Cuồng cả người ngứa ngáy, càng không ngừng thầm than: Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, yêu nghiệt nhà ngươi, từ nhỏ đã đến gây họa nhân gian.

“Tiểu Cuồng nhi?” Gặp Khuynh Cuồng nhìn hắn mà ánh mắt sâu thẳm, Vân Huyền Thiên quyến rũ cười, vẻ gợi cảm khi vừa tỉnh ngủ, đuôi lông mày hơi nhướng, giọng khàn khàn gọi, một tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc nàng.

Khuynh Cuồng hung hăng nuốt nuốt nước miếng, bắt lấy tay hắn, chậm rãi tới gần, đôi mắt hơi hơi nheo lại, đột nhiên nắm cổ áo hắn, cắn chặt răng, quát: “Đừng giả bộ hồ đồ với bổn Hoàng tử, nói ngươi đấy.”

“A!…” Vân Huyền Thiên chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, quơ quơ đầu, bởi vì cổ áo bị kéo, rất khó nhìn xung quanh, sau đó ủy khuất xem xét Khuynh Cuồng, quyệt quyệt miệng nói: “Ta không ở trên giường a!”

Hắn hiện tại là ở trên sàn, ách, đúng vậy! Hắn hình như là bởi vì ‘động đất’ mà rớt xuống gường, vậy là nói hắn vừa mới từ trên giường rớt xuống sàn, không, xác thực là nói hắn vốn không phải ở trên sàn, nói cách khác, hắn…

Bình tĩnh bình tĩnh, nha, loại tình huống này còn có thể bình tĩnh, nàng thành tiên rồi. Thôi miên bản thân thất bại, Khuynh Cuồng lạnh lùng cười: “Vân Huyền Thiên, đây là ngươi bức ta.” Hôm nay nàng sẽ thay trời hành đạo, diêt trừ yêu nghiệt. Vân Huyền Thiên hoàn toàn tỉnh táo lại hơi sợ rụt cổ, vẻ mặt cầu xin, đáng thương hề hề nhìn Khuynh Cuồng, chết chắc rồi chết chắc, ô ô… Hắn thật sự không phải cố ý, đáng tiếc, hắn còn không kịp mở miệng cầu xin tha thứ, cả người đã bay lên, người nào đó đã bắt động ‘trảm yêu trừ ma’ vĩ đại.

“A!… Cứu mạng a!…” Cùng với tiếng cầu cứu kinh thiên là tiếng vật nặng rơi xuống từ chỗ cao, mông người nào đó đã sắp thành hai cánh hoa. “Ngao…” Ô ô… Thì ra vừa rồi không phải động đất, là tiểu Cuồng nhi ném hắn từ trên giường xuống sàn, lần này ác hơn, trực tiếp đem hắn ném lên giường. “Tiểu Cuồng nhi, ngươi nghe ta giải thích thôi… A!”

Nhìn Khuynh Cuồng mặt âm trầm từng bước tới gần, Vân Huyền Thiên nhanh mở miệng nói, nhưng mà đã không còn kịp rồi, người nào đó đã ‘trừ yêu’ trừ đến nghiện, Linh Phong không đành lòng lại nhìn lấy vuốt che mắt, nhưng nhịn không được vụng trộm ti hí xem, nếu nó có thể nói, lúc này nhất định sẽ hô lớn: Chủ nhân, ngươi xuống tay rất nhẹ.

‘Phanh, long, bàng…’ sáng sớm, phòng Khuynh Cuồng liền vang lên từng trận thanh âm, chim chóc xung quanh đều bị dọa bay tán loạn. Diệp Ảnh trở lại dịch quán, xa xa chợt nghe tiếng, chạy nhanh đến, vừa đến cửa cả người ngây ngốc, trước mắt là tình huống gì vậy.

Chỉ thấy, ghế bàn trong phòng đều nát, mỗ ‘hồ ly’ đáng thương ngã trên mặt đất, ai oán nhìn Khuynh Cuồng, mà Khuynh Cuồng ngồi ở trong phòng trên cái ghê duy nhất còn toàn vẹn, nhìn cũng không nhìn người nào đó, tự bưng chung trà phẩm trà.

Gặp Diệp Ảnh tiến vào, Khuynh Cuồng quanh đầu dùng ánh mắt muốn hỏi, một hồi đến không có nhìn thấy hắn, nàng liền cảm thấy kỳ quái, xem bộ dáng bây giờ là vừa mới về dịch quán, này, không việc Ảnh hay làm. Nhận được ánh mắt hỏi của Khuynh Cuồng, Diệp Ảnh lảng tránh, hắn có thể nói, hắn là bởi vì lòng chua xót, chạy ra sau núi luyện kiếm phát tiết sao?

Diệp Ảnh lảng tránh, làm Khuynh Cuồng nhíu, hắn có tâm sự? Nghĩ lại, mọi người sẽ có tâm sự, nếu hắn không muốn nàng biết, tất có lý của hắn. Nhìn hai người ‘mắt đi mày lại’, Vân Huyền Thiên giận trừng mắt nhìn Diệp Ảnh, sau đó lại ai oán nhìn Khuynh Cuồng, đáng thương hề hề nói: “Tiểu Cuồng nhi, ngươi đừng tức giận! Người ta là vì tối hôm qua đợi ngươi một đêm, nhất thời rất mệt nhọc, nhịn không được liền ngủ.”

Hắn rất oan a, đường đường Thái từ một quốc gia, chẳng qua chỉ ngủ một chút trên giường hắn mà thôi, sáng sớm đã bị hành hung, thật sự là rất oan. Nàng trắng đêm chưa về? Nghe vậy, Diệp Ảnh thần sắc khẽ thây đổi, nắm chặt chuôi kiếm.

“Ngươi đợi ta một đêm? Có chuyện gì sao?” Mắt liếc một cái, Khuynh Cuồng thản nhiên hỏi, nhấp một miệng trà. “Chuyện gì? Tiểu Cuồng nhi ngươi cũng quá vô lương tâm, cũng chỉ biết ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, còn trắng đêm không về, ngay “ước hẹn” của chúng ta cũng quên?” Vân Huyền Thiên một bộ dáng thương tâm nhìn Khuynh Cuồng, hắn rất thương tâm, uổng hắn tâm tâm niệm niệm đợi người này một buổi tối, mang theo lòng tràn đầy vui mừng tìm đến hắn, ai ngờ người ta căn bản đã quên.

“Khụ…” Khuynh Cuồng nhấp trà thiếu chút nữa bị nước tràn nghẹn ở họng, sao hắn nói những lời này nghe như oán phụ trách phu quân bỏ mặc trong khuê phòng! Đột nhiên nhớ ra, coi như có chuyện như vậy, hôm nay là Sở Vân, Tề Nguyệt, Phượng Nghiêu tam quốc về nước, nàng đáp ứng hắn đêm trước khi đi sẽ tiễn hắn, nhưng mà bởi vì chuyện Minh Tông, hơn nữa có hẹn với Lăng ca ca, nàng đem chuyện này hoàn toàn quên mất, khụ, xem ra thật đúng là nàng sai!

“Tiểu Cuồng nhi…” Vân Huyền Thiên vừa thấy bộ dáng của Khuynh Cuồng liền biết hắn đã nhớ ra, thấy nàng rốt cục cũng nhìn qua, lập tức ánh mắt lóe lên, ôm mông đã thành hai cánh hoa, vô cùng đáng thương nhìn nàng.

Được, nếu là nàng có sai trước, vậy nàng liền tha thứ hắn không được nàng cho phép liền ngủ giường của nàng! Buông chung trà, Khuynh Cuồng đi qua, ngồi xổm xuống, đem Vân Huyền Thiên đỡ lên.

“Ôi… Đau…” Toàn thân tựa vào Khuynh Cuồng, Vân Huyền Thiên đau hô một tiếng, mắt hoa đào lóe ý cười, nhìn Diệp Ảnh kia đang nghiến răng. “Nam tử hán đại trượng phu, chút tiểu thương mà kêu lớn tiếng như vậy sao?” Khuynh Cuồng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái nói, nhưng động tác giúp đỡ hắn không khỏi nhẹ tay, đỡ hắn nằm sấp trên giường, thấy tóc mai dính ít vụn gỗ, thật sự thấy tội lỗi, theo bản năng đem vụn gỗ lấy xuống.

Cảm nhận Khuynh Cuồng ôn nhu, Vân Huyền Thiên trong lòng mừng khôn cùng, nếu không phải bởi vì cái mông đau phải chết, hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên hoa chân múa tay vui sướng. “Tiểu Cuồng nhi, ngươi đối ta thật tốt quá.” Ghé vào trên giường, Vân Huyền Thiên một tay giữ chặt tay Khuynh Cuồng, vạn phần vui vẻ nói, liền quên vừa mới là ai đánh thành như vậy.

Hồ ly chết tiệt này không phải bị nàng đánh đến ngu rồi chứ? Hay là hắn thích bị ngược a? Nếu biết, vừa rồi nàng đã đánh hắn mạnh một chút nữa! Nàng làm sao đối hắn tốt?

“Thái tử.” Thái Thiệu vọt vào nhất thời ngây dại, đây là có chuyện gì? Thái tử nhà hắn sao nằm trên giường Mạc Khuynh Cuồng, còn cùng hắn cầm tay, ‘thâm tình nhìn nhau’.

“Sư phụ, sao người lại tới đây?” Vân Huyền Thiên nhìn Thái Thiệu như bị cái gì kích thích, hỏi. “Hả? Thái tử người đã quên, hôm nay chúng ta phải về, hiện tại nhân mã đều đang chờ người!” Hoảng hốt qua đi, Tần Thiệu nói, tam quốc tụ tập đầy đủ ngoài dịch quán, nhưng vẫn không thấy thái tử bọn họ xuất hiện, hắn liền chạy tới xem, không thể tưởng được lại thấy chuyện như này.

“A! Đúng vậy! Ngao…!” Đột nhiên nhảy xuống giường, lại quên cái mông đang thay hắn chịu tội, Vân Huyền Thiên đau đến nhe răng, cái trán chảy mồ hôi lạnh, mắt thấy sẽ đứng thẳng không xong. Khuynh Cuồng vội vàng đỡ lấy hắn, nhíu mi trách cứ nói: “Cẩn thận một chút, đừng quên ngươi cái mông còn bị thương.” Ân, nàng xuống tay hơi nặng rồi.

“Này cũng phải trách ngươi.” Thật sự là, cho dù không hạ thủ đánh khuôn mặt tuấn tú của hắn, cũng không cần phải đánh mông hắn ngoan độc như vậy! Hơn nữa mỗi lần đều là cái mông hắn.

Đoạn tụ! Tần Thiệu bị đối thoại hai người làm cho kinh ngạc đứng thẳng không xong, thiếu chút nữa liền ngất xỉu, Mạc Khuynh Cuồng chết tiệt, dám xuống tay với Thái tử nhà hắn, Thái tử đáng thương, trong sạch cả đời cứ như vậy chôn vùi trong tay kẻ ‘phong lưu’ Mạc Khuynh Cuồng này.

Trước cửa dịch quán, mọi người trừng lớn mắt, khác thường nhìn Khuynh Cuồng giúp đỡ Vân Huyền Thiên thất thểu đi ra, lặng ngắt như tờ, toàn trường một mảnh tĩnh mịch. “Nguyệt thái tử, Phượng Vương gia, đợi lâu.”

Vân Huyền Thiên ngượng ngùng hướng hai người chắp tay nói. “Khụ, không có việc gì không có việc gì.” Phục hồi tinh thần lại, hai người không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, Nguyệt Quân Phong ánh mắt phức tạp nhìn hai người, cuối cùng hóa thành ảm đạm.

Nhận được ánh mắt của Nguyệt Quân Phong, lại nhìn biểu tình quái dị của mọi người, còn Tần Thiệu theo phía sau vẻ mặt cầu xin giống như như cha chết, Khuynh Cuồng cảm thấy có điểm khó hiểu, lần này nàng chuyện gì cùng không làm!

Chẳng lẽ bọn họ biết nàng hành hung Vân Huyền Thiên, lại không giống. Cho đến khi nhìn Vân Huyền Thiên dáng đứng quái dị, giật mình hiểu được bọn họ hiểu lầm cái gì, đột nhiên muốn cười, ha ha, cái này, tình đoạn tụ của bọn họ xem như đã được chứng thực rồi, Vân Huyền Thiên đáng thương cứ như vậy mà thành ‘thụ’ còn không tự biết