Cuồng Đế

Chương 11: Lần đầu thể hiện bản lĩnh



Đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào thích khách áo đen vừa mới giơ đao muốn chém Sở Vân Yên, Khuynh Cuồng vận dụng phương pháp đem chân khí trong đan điền vận đến hai ngón tay là ngón trỏ và ngón giữa, ra tay mạnh mẽ như tia chớp, lực đạo uy mãnh không lường được, một đạo chân khí vô hình từ trong ngón tay bắn ra, bắn thẳng vào huyệt âm du làm mất tri giác của thích khách áo đen này.

Thích khách áo đen dừng lại, mắt còn chưa kịp lộ ra sự hoảng sợ thì đã tắt thở, đứng thẳng tắp, thị vệ bao vây không biết, một đao chém xuống, thích khách áo đen lúc này mới ngã xuống, mọi người nhìn thấy là bị thị vệ chém chết, thật ra là bị Khuynh Cuồng dùng lăng không nhất chỉ ( thuật điểm huyệt từ xa ), điểm trúng tử huyệt.

Khóe miệng Khuynh Cuồng hơi cong lên, âm thầm sảng khoái, không tệ không tệ, có nội công liền không giống trước nữa, giết một người lại dễ dàng như vậy, một chút cũng không giống với súng ngắn ở hiện đại, không chỉ không cần giảm âm, ngay cả dấu vết cũng không để lại.

Liếc mắt nhìn đám thị vệ đang dần không địch lại được, Khuynh Cuồng cong lên một nụ cười âm trầm, y như đang vẽ đồ vật có sẵn, lại lăng không điểm trúng một cái thích khách áo đen khác đang đến gần Mạc Long Khải, lại thành công không dấu vết giải quyết một tên, cứ như vậy âm thầm cho đám thích khác áo đen kia mấy chiêu, tình thế lập tức chuyển biến ngược lại.

Thích khách áo đen còn lại vừa kinh vừa sợ, không rõ đồng bọn tại sao lại đột nhiên vô dụng như vậy, lại bị những thị vệ mèo 3 chân này kết liễu, mà thị vệ hoàng cung giống như nhận đươc sự ủng hộ lớn, càng đánh càng hăng, cộng thêm sự tương trợ trong tối của Khuynh Cuồng, rất nhanh thích khách áo đen chỉ còn lại một người_đó là thích khách kì quái ‘cứu’ Sở Vân Yên.

Mạc Long Khải cũng cảm thấy rất kì quái, những thích khách áo đen này võ công cao bao nhiêu, hắn rất rõ, tuyệt đối không phải là những người mà thị vệ này có thể đối phó được, cho dù sử dụng chiến thuật biển người làm tiêu hao thể lực của bọn họ cũng không có khả năng đột nhiên liền yếu thế đi xuống a! Trừ khi……có cao nhân âm thầm tương trợ.

Đôi mắt sắc bén quét khắp nội điện, Mạc Long Khải tập trung quan sát, cuối cùng lại không thu hoạch được gì.

Bây giờ Khuynh Cuồng đã là cao thủ cấp 6, chỉ cần nàng không tiết lộ hơi thở, trừ khi là cao thủ cấp cao hơn so với nàng, nếu không ai cũng không có khả năng phát hiện sự tồn tại của nàng.

Thích khách áo đen còn lại này tuy chỉ là một cao thủ nội công cấp 4, nhưng công phu ngoại tu của hắn so với Khuynh Cuồng một cao thủ cấp 6 lại tuyệt đối lợi hại hơn, hơn nữa mỗi chiêu đều là sát chiêu, mỗi chiêu đều nhanh, độc ác, chuẩn, cho dù là cao thủ cấp 5 cũng chưa chắc có khả năng bắt hắn.

Đôi mắt Khuynh Cuồng nhíu lại, giơ hai ngón tay nho nhỏ lên, gian trá cười một cái, nhắm vào huyệt tam lý ở chân hắn, vận khí vào ngón tay, tay đến khí cũng đến.

Thích khách áo đen đột nhiên cảm thấy dưới chân tê rần, động tác dừng lại, một đạo đao phong lóe lên, trước ngực đã bị chém xuống một đao, máu tươi ào ạt chảy xuống, khí huyết bị thương tổn nhưng sức lực vẫn địch lại được mấy chục thị vệ, đả thương vô số người.

Tên này cũng không tệ a, trong mắt Khuynh Cuồng xẹt qua một cái nhìn tán thưởng, nhẹ nhàng cười mang theo giảo hoạt.

Để khen ngợi người này, nàng quyết định tặng hắn một chỉ nữa, hắc hắc hắc…

Lần này nhắm đến là huyệt thái uyên của hắn, khí đến đao rơi, thích khách áo đen chỉ cảm thấy tay ngửa lên, chỗ hõm bên cạnh hoa văn ở cổ tay tê rần, đao trong tay rơi xuống, trong nháy mắt, trên người của hắn xuất hiện thêm vài vết đao.

“Để lại người sống.” Mạc Long Khải uy nghiêm quát một tiếng, thích khách áo đen vì một tiếng này mà có thể thoát được sát chiêu của một thị vệ.

Lúc này sát thủ áo đen bản thân bị trọng thương mà trên tay cũng không có binh khí, liền chỉ có hai con đường có thể đi, thứ nhất, bị bắt bị giết, thứ hai, dùng hết chút chân khí cuối cùng, chạy trốn.

Ánh sáng đao lại đến, thích khách áo đen tay không chưởng một chưởng đánh gục một tên thị vệ bên cạnh, mượn nhờ thân thể  yếu đuối của hắn, thi triển khinh công, bay ra khỏi nội điện, thông minh lựa chọn con đường thứ hai — chạy trốn.

Không tệ không tệ! Đôi mắt linh hoạt của Khuynh Cuồng chợt sáng lên, lập tức biến mất trên xà ngang, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.

“Bắt sống lại.” Mạc Long Khải mặt đen lại ra lệnh một tiếng, nhiều người như vậy lại để một thích khách thân mang trọng thương chạy mất, thị vệ hoàng cung thật sự vô dụng.

Đêm đen gió lớn, thích khách áo đen trốn khỏi điện Khải Vân chạy về hướng đông, bộ dạng giống như rất quen thuộc, người không biết còn cho rằng hoàng cung là nhà của hắn a!

Đột nhiên dừng chân lại, đề phòng mà cảm giác bốn phía, giống như mắt chim ưng sáng quắc phát sáng trong đêm tối, hắn cảm thấy được hơi thở nguy hiểm, một loại hơi thở âm u lạnh lẽo ngay cả hắn cũng không nén nổi run rẩy, thế nhưng hắn lại không có cách nào để nhận biết phương hướng của hơi thở này, dường như 4 phương 8 hướng đều có, nhưng hắn rất quả quyết, hơi thở này chỉ thuộc về một người, trong hoàng cung của Long Lân từ khi nào thì có loại cao thủ như vậy?

“Uy, thích khách, tìm ta sao?” Một giọng cười lười biếng, dễ nghe vang lên bên tai thích khách áo đen, như xa như gần, giống như từ chân trời rất xa truyền lại, lại giống như lời nói nhẹ nỉ non bên tai hắn.

Thích khách áo đen đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, đột nhiên nhìn về phía trước: một thiếu niên nho nhỏ toàn thân mặc một bộ trung y màu trắng, tà nghễ ngồi trên đỉnh hòn non bộ, quơ hai bàn chân nhỏ, trong bóng tối mặc dù nhìn không rõ dung mạo, nhưng nhìn từ hình dáng, cũng chỉ là một tiểu hài tử không quá 10 tuổi.

Chẳng lẽ cao thủ phát tán ra hơi thở nguy hiểm kia lại là tiểu hài tử này? Điều này không có khả năng a! Thích khách áo đen lập tức phủ nhận ý nghĩ này, âm thầm cười nhạo mình một tiếng, nhất định là điên rồi, điều này là không thể nào.

Nhưng sau một khắc, toàn thân run lên, con ngươi đột nhiên co rút nhanh, kinh ngạc nhìn chằm chằm thân thể nhỏ bé trong chớp mắt đã đi đến bên cạnh người hắn, trên mặt ngọc trắng nõn mang theo một nụ cười cuồng nịnh, đôi mắt linh  hoạt, sâu thẳm  giống như nhìn thấy con mồi bao vây hắn thật chặt chẽ, một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân tiến thẳng vào trong lòng, nụ cười như vậy, ánh mắt như vậy, bản lĩnh như vậy, trời a! Đây là quái vật gì a!

“Thích khách lão huynh, con mắt đừng trừng lớn như vậy, tiểu hài tử nho nhỏ như ta sẽ sợ đấy.” Lời nói như thế, nhưng thái độ trên mặt hoàn toàn không phải như vậy, cánh tay nho nhỏ của Khuynh Cuồng khoanh ở trước ngực, ung dung tà nghễ nhìn thích khách áo đen, giọng nói trẻ con hơi thở trẻ con cười nói.

Thích khách áo đen thiếu chút nữa nghẹn chết, tiểu hài tử nho nhỏ? Từ chân khí phát ra trên người nàng, tuyệt đối là một cao thủ cấp cao hơn so với hắn.

Mắt lộ ra sát khí mãnh liệt, đem chân khí toàn thân đưa lên mức cao nhất, lập tức tiên hạ thủ vi cường, trong nháy mắt đem chân khí dồn về hai cánh tay,  hai tay lồng vào nhau, chân lướt một cái, xuất chiêu liên hoàn tấn công về phía Khuynh Cuồng.

Có đầu óc! Trong thời gian ngắn như vậy có thể phân tích ra ưu nhược điểm của ta mà chọn dùng phương pháp tác chiến có lợi nhất cho ngươi, dựa trên kỹ thuật chiến đấu cao hơn mà thắng, tốt, Khuynh Cuồng âm thầm khen ngợi một tiếng, không chút hoang mang mà nghiêng người né tránh công kích của thích khách áo đen, chỉ phòng thủ không tấn công, bước chân di chuyển trước sau trái phải, nhìn giống như đơn giản, nhưng mỗi lần đều tại lúc thích khách áo đen sắp đánh đến, nàng đều có thể tránh được.

Thích khách áo đen càng đánh tâm càng gấp càng sợ cũng càng tức giận, hắn thật sự nhìn không ra đối phương sử dụng là thân pháp gì lại quỷ dị tới như vậy, linh hoạt như vậy, đừng nói là đánh được nàng, ngay cả góc áo cũng không đụng đến được, vốn cho rằng nàng chỉ là một đứa bé, nhiều nhất cũng chỉ là một cao thủ nội công, võ kỹ nhất định rất kém, không thể tưởng tượng được lại là một cao thủ nội ngoại kiêm tu.

Đương nhiên hắn chưa gặp qua thân pháp như thế, Khuynh Cuồng sử dụng là là Taekwondo có thêm bộ phán tán đả bên trong ( tán đả : một số chiêu thức võ thuật rời rạc không cố định ), biên độ bước hơi ngắn, bộ pháp linh hoạt, đa dạng.

Mắt thấy thích khách áo đen dần dần lộ ra sự kiệt sức, Khuynh Cuồng cong môi cười cười, chơi cũng chơi chán rồi, nên ra tay thôi, không biết sức mạnh sẽ như thế nào.

Chân phải lùi về phía sau, tay cong lại, triển khai cách thức đúng chuẩn đánh nhau kịch liệt, chân khí vừa dâng lên, vận vào hai cánh tay, tại thời khắc thích khách áo đen sắp tấn công tới, nghiêng người, một quyền xuất ra đánh thẳng về phía bên phải, kết hợp với hỗn nguyên chân khí, một quyền này uy mãnh không gì sánh được, trực tiếp đem thích khách áo đen đá bay ra ngoài.

“Hắc hắc, không ngờ được đem võ thuật hiện đại kết hợp với công pháp cổ đại lại có uy lực lớn như vậy.” Một chân đạp lên mặt thích khách áo đen nằm bất tỉnh trên mặt đất, Khuynh Cuồng giơ lên nắm tay nho nhỏ của mình, hưng phấn nói thầm.

Bàn tay bé xíu nắm một cái đem khăn bịt mặt của thích khách áo đen kéo xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú cương nghị, xem ra cũng chỉ là một thiếu niên 15, 16 tuổi mà thôi.

Chỉ là một tiểu hài tử mà thôi a! Khuynh Cuồng thoải mái đem thích khách áo đen gọi là ‘tiểu hài tử’ vác lên trên vai, nhảy một cái biến mất không dấu vết.

Sáng sớm khi ánh mặt trời vừa hiện lên chân trời, bình minh lên, một hình dáng nho nhỏ nhanh như chớp chạy vào Cuồng các trong điện Khải Vân, nhanh đến nỗi không mang theo một chút gió nào, không người nào có thể phát hiện được.