Cuồng Ba

Chương 39: Lần đầu gặp mặt



Lúc Lãnh Thiên Cuồng trở về cũng đã hơn chín giờ tối rồi, còn chưa vào cửa Lãnh Việt đã chờ sẵn ở bên trong, nhìn Lãnh Việt dường như có việc muốn báo cáo, Lãnh Thiên Cuồng quay người đi vào thư phòng.

“Chuyện gì?” Vuốt vuốt khóe mắt có chút mệt mỏi, gần đây có người tìm hắn gây phiền toái, rất khó giải quyết.

“Tiên sinh, hình như đầu bếp mới tới có chút kỳ quái.” Trải qua thời gian rất lâu, Lãnh Việt suy đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này tốt nhất vẫn nên báo cáo với Lãnh Thiên Cuồng, nhớ ông chủ từng căn dặn, phàm là việc có liên quan tiểu thư đều là chuyện lớn, chỉ cần thấy chỗ nào không đúng nhất định phải báo cáo cho ngài ấy.

“Nguyên nhân?” Đầu bếp mới tới hắn còn chưa gặp qua, là do Lôi Đình và Lãnh Việt lựa chọn, nghe nói tay nghề tương đối khá, cụ thể cũng không hiểu rõ lắm, bởi vì chuyện ngoài ý muốn nên chỉ là đầu bếp tạm thời, cho nên không hiểu quá cặn kẽ.

“Người đầu bếp và tiểu thư hình như vốn biết nhau, thời điểm ăn tối tiểu thư mời đầu bếp cùng dùng cơm, hai người nói chuyện với nhau cũng không giống là lần đầu tiên gặp mặt.” Chỉ là hắn nghe qua có chút không hiểu rõ, nên cũng không tiện báo cáo cho ông chủ.

“Cùng nhau dùng cơm? Tư liệu về tên đầu bếp đó ra sao?” Nhãn thần Lãnh Thiên Cuồng run lên, bắt đầu suy xét chuyện này, Tuyệt Mị trời sinh lạnh nhạt, lại muốn mời người khác cùng nhau dùng cơm, đầu bếp mới tới chắc hẳn rất không bình thường.

“Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, đầu bếp này cũng là do đầu bếp giới thiệu, nên cũng không điều tra quá cặn kẽ, chỉ biết hắn tên là Đoạt Hồn, nam giới, ba mươi tuổi…” Lãnh Việt nói tới đây liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Cuồng phóng tới, tức khắc mồ hôi lạnh toát ra toàn thân!

“Điều tra, lập tức đi điều tra, bối cảnh người trong nhà cũng không điều tra cặn kẽ, các ngươi ăn cơm trắng sao?” Nhưng đến khi hỏi tới bối cảnh người đầu bếp mới đến lại không biết gì, đầu óc những người này bị hư rồi ư, nếu như là kẻ địch phái tới… Nghĩ đến đây, hơi thở quanh thân Lãnh Thiên Cuồng càng lạnh hơn, hắn không thể để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội làm hại bảo bối của hắn.

“Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm!” Lãnh Việt cũng cảm thấy chuyện này phải làm ngay, mấy năm nay cuộc sống nhàn hạ đã làm cho hắn nhanh chóng quên mất hai chữ cảnh giác viết như thế nào rồi.

“Ta muốn tài liệu chi tiết về người kia, còn hiện tại ngươi đi kêu tên đầu bếp kia tới đây gặp ta!” Hắn muốn xem thử là loại người nào có thể khiến Tuyệt Mị muốn mời cùng dùng bữa tối!

“Dạ!”

Khoảng chừng mười phút sau, một lần nữa cửa thư phòng lại bị gõ vang, Lãnh Thiên Cuồng lạnh lùng nói một câu vào, liền lặng lẽ suy nghĩ và quan sát người đàn ông vừa đi vào.

“Lãnh tiên sinh, ngài tìm tôi?” Người đàn ông mở miệng, ôn hòa ưu nhã, không kiêu ngạo cũng không tự ti.

“Căn bản ngươi không giống như một đầu bếp.” Không chút khách sáo, người đối diện cũng là người thông minh, còn có mấy lời trực tiếp nói trắng ra luôn thì tốt hơn.

“Đây xem như là ca ngợi chăng, tất cả mọi người đều nói tôi giống như một hoàng tử.” Đoạt Hồn cười cười không chút bận tâm, thời điểm hôm nay cùng dùng cơm với Tuyệt Mị ngay lập tức hắn nghĩ đến sẽ có tình huống như vậy xảy ra, đoán chừng có lẽ Tuyệt Mị cũng nghĩ tới, nên mới đã nói một câu như vậy sau bữa cơm, hiển nhiên là muốn che chở người đàn ông trước mặt này, khiến hắn cũng không nhịn được muốn cùng người đàn ông này “trao đổi” ngay.

“Mục đích, ngươi rốt cuộc tới nơi này là vì cái gì?” Không màng đến người đàn ông da mặt dày, Lãnh Thiên Cuồng vẫn mặt lạnh như cũ hỏi.

“Tôi cần có một công việc, mà tôi cũng phát hiện mình thích công việc ở nơi này.” Đoạt Hồn tự nhận là không nói dối, nhưng mà người đàn ông này chưa chắc đã tin vào lời hắn nói thật, nhìn ánh mắt hoài nghi của người đàn ông thì rõ.

“Ngài không tin tưởng, tôi cũng chẳng có biện pháp, mục đích của tôi chính là tìm một công việc.” Không đợi người đàn ông kia nói ra những hoài nghi, Đoạt Hồn không bận tâm lập lại thêm một lần nữa.

“Ta thực chất không tin ngươi, chẳng qua ta hi vọng những lời ngươi nói chính là sự thật, ngươi tuyệt đối sẽ không còn hứng thú nếu như biết một chút về phương pháp ta cư xử với kẻ địch.” Người đàn ông trước mặt này rất nguy hiểm, tuyệt đối không phải là một người bình thường, hắn không biết mục đích của tên này là gì. Nhưng nói tóm lại, hắn cảm thấy người đàn ông này không giống như kẻ địch, nhất là khi trên người hắn cũng có loại hơi thở đó, khiến hắn không tránh khỏi có cảm giác quen thuộc, hình như có chút tương đồng với nha đầu Tuyệt Mị kia…

“Hắn sẽ không gây ra vấn đề, tôi có thể bảo đảm.” Thanh âm giọng nữ lành lạnh vang lên còn là của một đứa nhỏ, hai người đàn ông cùng nhau nhìn về hướng cửa, Tuyệt Mị mặc áo ngủ màu tím nhạt đứng ở đó, tóc xõa dài tô điểm thêm cho cô một chút nhu hòa.

“Hai người biết nhau?” Lãnh Thiên Cuồng vừa hỏi vừa từ chỗ ngồi đứng lên, liền đi tới trước mặt Tuyệt Mị khom lưng bế cô lên.

“Đúng.” Đối với chuyện này, cô không có ý định giấu giếm một chút nào.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Tuyệt Mị, Lãnh Thiên Cuồng cũng không có cảm giác yên tâm là bao, ngược lại còn có một chút không vui, hoàn toàn không khách khí trợn mắt nhìn người đàn ông ở bên kia một cái, hình như ánh mắt của người đàn ông kia trông giống như đang đùa giỡn, làm cho người khác cảm thấy không thoải mái.

“Bảo bối, làm sao con quen biết người đàn ông kỳ lạ như thế, về sau ra ngoài nhất định phải chú ý một chút, không thể để ông chú cổ quái lừa.”

Hai mắt Tuyệt Mị trợn to, nhìn Lãnh Thiên Cuồng có chút kinh ngạc.

Đoạt Hồn cũng trợn to hai mắt, trong mắt đều ẩn chứa vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Vẻ ngoài của Lãnh Thiên Cuồng ngược lại rất bình thường, một chút cũng không cảm thấy lời hắn nói làm cho người khác kinh ngạc đến dường nào.

“Đây là đang biểu diễn thay đổi sắc mặt sao?” Đoạt Hồn cảm thấy người đàn ông này thay đổi cũng quá nhanh, mới vừa rồi còn vô tình lãnh khốc kiểu đại ca xã hội đen, không giống như lúc Tuyệt Mị vừa xuất hiện ngay lập tức biến đổi, hơi thở lãnh khốc bị thay thế bằng ôn hòa, hơn nữa còn có thêm một chút… nghịch ngợm như xấu bụng, giống như từ người đàn ông biến thành đứa trẻ to xác.

Tuyệt Mị nhìn Lãnh Thiên Cuồng một lát, lại nhìn Đoạt Hồn một lát, khóe miệng như hữu y như vô ý nhếch lên.

“Nếu Tuyệt Mị nói tin tưởng ngươi, vậy ta cũng tin tưởng ngươi, trời khuya rồi, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ngươi có thể đi được rồi.” Lãnh Thiên Cuồng tõ rõ thái độ không chút hoan nghênh của hắn đối với người đàn ông này hết sức rõ ràng. Hắn tin tưởng Tuyệt Mị, cũng tin rằng người đàn ông này không phải là kẻ địch, nhưng vẫn không thích mối liên hệ giữa Tuyệt Mị và người đàn ông này, giống như giữa hai người bọn họ có cái gì đó mà hắn không biết, loại cảm giác đó khiến hắn hết sức không thoải mái.

“Ha ha, bữa tối ở trong hộp giữ nhiệt, nếu như hai người đói bụng có thể trực tiếp lấy ra ăn, tôi đi đây, ngủ ngon, công chúa của tôi.” Đoạt Hồn hoàn toàn không để ý đến thái độ của Lãnh Thiên Cuồng, cười ưu nhã, trong đôi mắt lại ẩn chứa một tia nghịch ngợm trêu chọc. Nhất là câu công chúa cuối cùng kia, trong ánh mắt của Đoạt Hồn nhìn Tuyệt Mị tràn đầy thâm ý.

Đoạt Hồn đi rồi, trong lúc bất chợt Lãnh Thiên Cuồng giống như quả bóng cao su xì hơi, đầu đặt ở trên vai Tuyệt Mị không có chút hơi sức.

“Sao vậy, không thoải mái ư?” Tuyệt Mị nhận thấy được sự biến chuyển của hắn, trong giọng nói thêm chút ôn nhu tình cảm.

“Không phải.” Lãnh Thiên Cuồng nói có chút buồn bực, không phải thoải mái, nhưng cũng không phải không thoải mái như trong lời của Tuyệt Mị.

“…” Tuyệt Mị suy nghĩ một chút, hình như đang tìm nguyên nhân, sau đó nói có chút không xác định: “Ông không thích hắn?” Đây là nguyên nhân cô nghĩ ra, khi nói lại mang theo chút mâu thuẫn, hắn không thích Đoạt Hồn ư, chính là việc cô không muốn thấy.

“Nếu như ta nói không thích, con sẽ làm thế nào?” Lãnh Thiên Cuồng không nhịn được hỏi, hắn biết hỏi câu như vậy giống tính khí của đứa bé đang ầm ĩ bát nháo, nhưng mấu chốt chính là hắn muốn biết trong lòng Tuyệt Mị rốt cuộc hắn quan trọng, hay người đàn ông kia là người quan trọng!

Tuyệt Mị không nói gì, loại giả thiết này rất khó trả lời, nếu quả thật bọn họ không hợp nhau, cũng chỉ có thể làm Đoạt Hồn rời đi, việc này hoàn toàn không gây trở ngại, Đoạt Hồn sẽ không để ý. Chỉ là cô sẽ cảm thấy thất vọng, bởi vì đối với cô mà nói bọn họ đều là những người quan trọng nhất, cô không hy vọng bọn họ không đụng độ đến nhau.

Lãnh Thiên Cuồng chờ đợi cả ngày cũng không thấy Tuyệt Mị trả lời, hắn có chút thất vọng, như vậy là lời nói của hắn đã làm khó cho cô, nếu không chắc chắn cô sẽ trả lời.

“Bảo bối, đối với con tên đó rất quan trọng sao?” Khi một người bất ngờ xuất hiện như vậy, có thể khiến cho cô coi trọng đến thế, thế mà hắn lại có cảm giác vô cùng khổ sở, đột nhiên hắn cảm thấy một người cha như hắn có chút thất bại, là hắn không hiểu rõ bảo bối sao.

“Đúng.” Trước kia chưa có Lãnh Thiên Cuồng, mấy người bọn họ chính là người thân duy nhất của cô.

“Haiz, mặc dù nói là không biết lý do tại sao một người như vậy lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh con, nhưng chỉ cần là quyết định của con, ta đều tôn trọng.” Không muốn để cô miễn cưỡng, cho nên không thốt ra lời muốn hỏi, hắn nghĩ việc hỏi ra đối cô mà nói bọn họ người nào quan trọng, nhưng đáp án khiến hắn cảm thấy mơ hồ!

Bởi vì quan tâm nên mới lo lắng, hắn vốn tưởng rằng thế giới của cô chỉ có hắn, mà còn vì cô luôn lạnh nhạt dửng dưng giống như người đứng xem thế giới này, nhưng lại không nghĩ rằng, thế giới của cô còn có nhiều điều mà hắn không biết tới, khiến hắn cảm thấy đó không còn là thế giới của riêng mình hắn.

“Bọn họ là bạn bè của tôi, loại bạn như… cùng sinh cùng tử.” Đôi mắt lành lạnh của Tuyệt Mị chằm chằm nhìn Lãnh Thiên Cuồng, có một số việc cô không biết nên nói thế nào, nên nói việc kiếp trước kiếp này như thế nào trước mặt người đàn ông này đây, nhưng cô sẽ không dấu diếm. Cô sẽ lựa chọn thời điểm thích hợp nói toàn bộ cho hắn biết, đối với cô mà nói ý muốn của người đàn ông này cũng quan trọng không kém.

Toàn thân Lãnh Thiên Cuồng chấn động, bốn chữ cùng sinh cùng tử này sao mà nặng, nhất là ánh mắt nghiêm túc khác thường này của Tuyệt Mị, hắn cảm thấy trong này nhất định có chuyện cũ làm cho người khác kinh ngạc, mà còn là toàn bộ câu chuyện cũ về Tuyệt Mị này hắn vẫn đang mong đợi. Hắn có cảm giác trên người cô có rất nhiều điểm mơ hồ, khiến hắn luôn có chút bất an, sợ sẽ đánh mất, sợ một ngày nào đó cô đột ngột biến mất…

Mắt bị đôi tay nhỏ bé mềm mại bao trùm, Lãnh Thiên Cuồng ngẩn người, có chút không hiểu vì sao Tuyệt Mị lại làm như vậy.

“Ánh mắt không cần biểu lộ như vậy, tôi không thích.” Cô không thích thấy trong ánh mắt hắn, cái loại lo lắng cùng hốt hoảng đó, loại sợ hãi sợ bỏ lỡ, khi cô yên vị trong ngực hắn, cô sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, không thấy gì nữa.

“Bảo bối, nếu như ta vẫn có thể ôm con như vậy thì tốt biết bao.” Có mấy lời không cần nói ra, giống như Tuyệt Mị hiểu ánh mắt của hắn, hắn cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Tuyệt Mị, bọn họ đã từng cam kết, cô sẽ luôn luôn nói chuyện của mình với hắn.

Tuyệt Mị không nói gì, trong ánh mắt lại thoáng ý cười rõ rệt, cô cũng rất thích lồng ngực của người đàn ông này, ấm áp rộng rãi vững chắc, khiến cô cảm thấy an toàn, cảm thấy dễ chịu luôn muốn ngủ…

Ước chừng nửa giờ sau, người đàn ông cẩn thận ôm lấy Tuyệt Mị, bộ dạng Tuyệt Mị ngủ giống như nữ thiên sứ mê hoặc đầy ánh hào quang, làm cho hắn thấy có nhìn thế nào cũng không đủ, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, khiến Lãnh Thiên Cuồng dịu dàng khác thường đem Tuyệt Mị đặt lên trên giường của cô, sau đó ngồi bên giường ngắm dáng vẻ ngủ của Tuyệt Mị, thật lâu cũng chưa rời đi.