Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 45: Xuân Lộ Nhi



Do Hoa Lý Kiều và Lâm Phương Châu có cùng chí hướng nên cả hai cũng dần dần xem trọng nhau. Các kẻ khác đều là “Nam nhân tồi”, chỉ có Lâm Phương Châu và hắn thì là “Nam nhân”.

Hơn nữa, tuy Lâm Phương Châu có chút keo kiệt quê mùa, nhưng lại có hậu thuẫn là Tam hoàng tử, được ăn ngon mặc đẹp, dùng loại phấn tốt nhất trên thị trường, mà Hà Phong và Hà Hương cũng là nha hoàn được coi trọng nhất, nên Hoa Lý Kiều cũng thích chơi với bọn họ.

Lâm Phương Châu cũng rất thích Hoa Lý Kiều. Một mặt là vì Hoa Lý Kiều hát còn hay hơn cả chim hót, mặt khác là vì khi Hoa Lý Kiều xuất hiện thì nàng mới có lí do chính đáng để mặc nữ trang, không bị người khác nghi ngờ.

Lâm Phương Châu thích nữ trang, nàng cảm giác nó đẹp hơn nam trang nhiều, vừa thơm lại vừa đẹp. Ôi chao, làm nam nhân thật đáng thương, không thể mặc váy.

Kể từ đó, Lâm Phương Châu và Hoa Lý Kiều thành tri kỷ, lúc nào đi chơi cũng mang theo hắn.

Ánh mắt của Thẩm Nhị Lang và những người khác nhìn Lâm Phương Châu ngày càng kì quái.

Ngày Thẩm Nhị Lang tổ chức sinh nhật, vì ở kinh thành hắn cũng không có người thân thích nào cả, chỉ có mình Lâm Phương Châu là hồ bằng cẩu hữu* để mời tham dự yến tiệc sinh nhật của hắn . (*bạn xấu)

Thẩm Nhị Lang đặt một nhã gian ở tửu lâu lớn nhất kinh thành, Thái Phong lâu

Thái Phong lâu này được xây dựng thập phần xa hoa: hai bên đường có hai tòa nhà đối diện nhau. Một tòa nhà dành cho những thực khách bình thường, có sảnh rộng trên dưới, bàn ghế bày biện kín phòng, người đến dùng cơm ở đây rất đông, tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt sôi nổi. Tòa còn lại là tòa nhà nhỏ hơn nhưng trang nhã hơn, có phòng riêng dành cho những người thích yên tĩnh. Tất nhiên, giá cả cũng đắt hơn rất nhiều so với tòa kia.

Hai tòa được nối với nhau bằng chiếc cầu hình vòm rất rộng, nhiều nữ tử cầu ăn mặc trang điểm xinh đẹp đứng ở trên cầu, mời chào người đi đường ở dưới. . Bọn họ ai nấy mặt tươi như hoa lại hoan thanh tiếu ngữ*, thoạt nhìn liền khiến người ta tưởng rằng bản thân là đang phường phong lưu.

Các nàng đều là kỹ nữ. Tửu lầu thuê những kỹ nữ này tới giúp tiếp rượu, vả lại khách cũng có thể bỏ tiền yêu cầu các nàng bồi rượu hay làm các việc khác. Nhưng mà tửu lầu là nơi ăn cơm, không có phòng ngủ. Khách chỉ có thể đem kỹ nữ ra ngoài, và hơn nữa, tửu lâu không thu tiền chơi kỹ nữ của khách.

Mấy người họ đi đến nhã gian đã đặt, tiểu nhị của tửu lầu tới giới thiệu vài món ăn, đều là đặc sản của tửu lầu, nhưng giá cả có chút đắt. Thẩm Nhị Lang đã quen tiêu tiền như nước nên cũng không so đo mấy thứ này, hắn để cho mọi người chọn món, chọn xong lại nói, “Mang mấy vò rượu ngon nhất của các ngươi lên đây, với lại kêu mấy cô nương tới, phải xinh đẹp và thú vị đấy.”.”

Tiểu nhị thích nhất những người ra tay rộng rãi hào phóng, sau khi nghe xong thì cúi đầu khom lưng cười nói: “Được rồi! Gần đây nhà hàng có một nương tử đầu bảng, bộ dạng đẹp như thiên tiên vậy! Có người còn vì nàng mà thiếu chút nữa đánh nhau, đúng lúc hôm nay nàng ấy rảnh, vị khách đây muốn hay không?”

“Nhiều lời làm gì nữa, kêu nàng ấy tới đi!”

Lâm Phương Châu khá tò mò không biết nương tử đứng đầu bảng xinh đẹp thế nào, nàng ngoái cổ ra cửa xem. Còn Hoa Lý Kiều lại chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ, dưới lầu ngựa xe như nước.

Lâm Phương Châu hỏi hắn: “Ngươi không hiếu kỳ sao?”

“Không, ta chưa thấy người nào xinh đẹp hơn ta nữa kìa.”

Đang nói thì nương tử đứng đầu bảng dẫn theo hai, ba cô nương nữa, trong tay nâng bầu rượu, gót ngọc chậm rãi bước vào. Chờ cho nàng ấy đi vào phòng, Lâm Phương Châu mới thấy rõ người vào, cười nói: “Tại sao lại là ngươi?”

Hóa ra nàng ấy lại là Xuân Lộ Nhi.

Ở đây Xuân Lộ Nhi thế mà lại gặp được cố nhân, hoài niệm về chuyện cũ, đột nhiên vành mắt đỏ lên, nói: “Thế nào mà lại là Lâm công tử.”

Thẩm Nhị Lang hỏi: “Các ngươi có quen biết sao?”

Lâm Phương Châu không nói nhiều lời, chỉ đáp: “Trước kia có gặp qua.”

Thẩm Nhị Lang cười nói: “Đúng là ‘đời người không nơi nào là không gặp lại ’. Hai người các ngươi nên uống với nhau một chén rượu.”

Xuân Lộ Nhi liếc mắt nhìn Lâm Phương Châu một cái, Lâm Phương Châu cũng không từ chối, kêu nàng ấy rót rượu, rồi cùng uống một ly. Ở dưới đúng là có chút ồn ào, nhưng Lâm Phương Châu cũng không để ý tới bọn họ, chỉ hỏi Xuân Lộ Nhi: “Gần đây ngươi sống tốt không?”

“Dù sao cũng chỉ là làm lại nghề cũ thôi, không tốt mà cũng không tệ lắm.”

Lâm Phương Châu cảm thấy có chút kỳ lạ, tiến đến bên tai nàng hạ giọng hỏi: “Tiểu…… Ừm, Tam hoàng tử không phải đã cho ngươi một số tiền sao? Hắn chính miệng nói cho ta biết.”

Xuân Lộ Nhi gật gật đầu, “Đúng là như vậy, nhưng kỳ thực hắn không cần cho ta tiền, vì ta cũng không làm ngụy chứng*. Trong thâm tâm hắn thực sự rất tốt.” (*chứng cứ giả)

“Không nói tới hắn nữa, nói về ngươi đi, rõ ràng là có tiền rồi mà tại sao lại phải làm công việc này?”

“Ta……” Không nhắc tới thì thôi, chứ mỗi khi nhắc tới việc này, nước mắt Xuân Lộ Nhi lập tức lăn dài, kìm cũng không được: “Ta bị người ta lừa!”

“Cái gì?”

“Ta gặp một nam nhân đối xử với ta rất tốt, ta nghĩ muốn ở bên hắn trọn đời, thế mà không lâu sau hắn lại lấy tiền của ta rồi bỏ trốn.”

“Ôi,” Lâm Phương Châu nghe được thì lắc đầu thở dài, “Ngươi rõ ràng cũng không phải một thiếu nữ không rành thế sự nữa, gặp qua biết bao nhiêu người rồi, vậy mà lại thua trong tay một nam nhân.”

Xuân Lộ Nhi chỉ rơi lệ, không nói lời nào.

Những người khác thấy vị nương tử đầu bảng này khóc sướt mướt, bất giác đều mất hứng, nhưng ngại Lâm Phương Châu nên không dám nói gì. Xuân Lộ Nhi cũng biết nhìn mặt mà đoán ý, lập tức lau nước mắt nói, “Vừa đến đã gặp cố nhân, nhịn không được mà vui mừng, hẳn đã làm các vị quan nhân đây chê cười rồi. Lâm công tử, hiện tại ta phải hầu hạ thọ tinh*, không thể nói chuyện với ngươi được, chi bằng buổi tối chúng ta lại ôn chuyện.” (*người sinh nhật)

Mấy người vừa nghe tiểu nương tử này muốn cùng Lâm Đại lang “buổi tối” “ôn chuyện”, nhất thời cười nói: “Các ngươi có chuyện gì cũ vậy? Muốn kể lại từ đâu? Nói cho chúng ta biết đi!”

Xuân Lộ Nhi nói: “ Lần đầu tiên ta và Lâm công tử gặp mặt là khi hắn đang ở trên cây hái đào lông. Ta nói với hắn, đào chưa chín đâu, hái làm gì, các ngươi đoán xem, Lâm công tử trả lời ta thế nào?”

“Hắn trả lời thế nào?”

“Hắn nói, trên người hắn có quả đào vừa chín lại ngon, muốn mời ta ăn kia kìa!”

Tất cả đều là nam nhân, vừa nghe đã hiểu, lập tức cười vang. Xuân Lộ Nhi kia mới nói dăm ba câu đã khuấy động bầu không khí lên hẳn, đúng là một tay phong nguyệt* lão luyện.

*Ý chỉ những người ăn chơi, đàn ông thì gọi là phong lưu, còn phụ nữ thì gọi là phong nguyệt.

Lâm Phương Châu bị vạch trần, tuy có chút xấu hổ, nhưng cũng biết Xuân Lộ Nhi chỉ đang gặp dịp thì chơi, mà cũng không dễ dàng để làm được điều này, nên không nói lời nào, chỉ cười tủm tỉm mà uống rượu.

Hoa Lý Kiều cảm thấy bọn họ thật nhàm chán, quay mặt đi, lạnh lùng nói, “Hạ lưu!”

Xuân Lộ Nhi ngồi bên trái Lâm Phương Châu, Hoa Lý Kiều ngồi bên phải, người khác thấy cảnh này, trong đầu nhanh chóng hiện ra cảnh tượng đại phong nguyệt, có người cười xấu xa nói: “Đại Lang, ngươi trái ôm phải ấp, trông rất hạnh phúc nha, thật khiến các huynh đệ đều ghen tị đó!”

“Thôi đi, nói bậy gì đó.”

“Đại Lang,” người kia nhìn Xuân Lộ Nhi và Hoa Lý Kiều mấy lần, rồi cười ha ha, “Ta thấy Lâm Đại lang không hay tới hoa lâu chơi, còn tưởng rằng ở phương diện nam nữ này ngươi không để bụng, ai ngờ ngươi bây giờ lại ăn cả nam lẫn nữ! Ai ta cũng không phục, chỉ phục ngươi thôi đó.”

Nói đến đây, mọi người đều cười to.

Lâm Phương Châu thầm nghĩ hỏng rồi, thế nào mà lại có người nghĩ nàng thích nam nhân, vì để không vướng phải thị phi nên hiện tại đành chơi trò cũ… Nghĩ đến đây, nàng vỗ vỗ cái bàn nói, “Nói bậy gì đó? Ta và Hoa Lí Kiều là huynh đệ, chỉ là huynh đệ tốt, giống như các ngươi vậy, không cần nghĩ nhiều.”

“Được thôi, vậy ngươi và Xuân Lộ Nhi thì sao?”

“Cái này thì…” Lâm Phương Châu nhướng mày nhìn Xuân Lộ Nhi một cái, “Buổi tối ta tìm ngươi sau.”

Xuân Lộ Nhi đỏ mặt gật gật đầu.

Lâm Phương Châu nhìn xung quanh rồi nói, “Các ngươi cũng có thể tới, thế nhưng, chỉ cho phép nghe chứ không được nhìn.”

Lần đầu tiên mọi người thấy có người chủ động mời người khác đi đào góc tường nên đều hưng phấn mà đồng ý tới.

……

Đến giờ cơm chiều, Vân Vi Minh không thấy Lâm Phương Châu, hắn cho gọi người hầu trong viện của nàng tới, hỏi: “Công tử của các ngươi đâu, không phải chỉ tổ chức sinh nhật cho người ta thôi sao, thế nào mà đến cơm chiều cũng chưa về ăn?”

Tên người hầu đáp: “Điện hạ, vừa rồi có người bên công tử báo, buổi tối không về, cũng không cần để cửa.”

“Không về? Hắn muốn tá túc ở bên ngoài?”

“Đúng vậy.”

Sắc mặt Vân Vi Minh trầm xuống, kìm nén sự tức giận, lạnh lùng nói, “Tổ chức sinh nhật còn phải ngủ lại ở nhà người ta sao? Vậy mà ta chưa từng nghe qua nghi thức này.”

Tên người hầu thấy điện hạ tức giận, sợ tới mức quỳ trên mặt đất mà phát run, không dám nói lời nào.

“Ngươi dẫn người đi tới nhà của tên họ Thẩm kia, kêu hắn trở về cho ta.”

“Dạ vâng.”

Tên người hầu đứng dậy, toan muốn rời đi, Vân Vi Minh đột nhiên lại nói, “Quên đi, ta sẽ đích thân tới đón hắn. Ta muốn xem xem, Thẩm gia có cái gì tốt mà khiến hắn vui chơi đến nỗi không muốn về nhà.”

Người hầu kia biết nơi ở của Thẩm Nhị Lang nên hắn dẫn đường, dẫn theo Vân Vi Minh và Thập Nhị. Đến nơi lại phát hiện trong nhà không có ai, Vân Vi Minh hỏi: “Hắn đi đâu rồi?”

Người hầu đáp: “Tiểu nhân cũng không biết.”

“Đi tìm Hoa Lí Kiều.”

Lâm Phương Châu cũng rất thân thiết với Hoa Lí Kiều, Vân Vi Minh tin rằng, Hoa Lí Kiều nhất định biết bọn họ đi đâu.

Hoa Lí Kiều đang muốn ăn cơm, nghe thấy có người gõ cửa, hắn vội vàng ra mở cửa, vừa định mở miệng mắng chửi lại thấy Tam hoàng tử ở ngoài, lập tức sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, “Điện hạ……”

Vân Vi Minh hỏi: “Ngươi có biết Lâm Phương Châu đi đâu không?”

“Tiểu nhân biết.Tên hạ lưu kia, hắn đi tìm kỹ nữ vui vẻ.”

Vân Vi Minh nghe lời này xong, sự tức giận dâng lên, lồng ngực như muốn xé rách. Hắn trầm giọng hỏi: “Hắn đang ở nơi nào?!”

Bộ dáng của hắn quá hung dữ, hệt như Tu La khiến thiếu chút nữa Hoa Lí Kiều bị dọa đến khóc, lắp bắp đáp, “Là, là nhà của Xuân Lộ Nhi…”

“Xuân, Lộ, Nhi,” hắn nghiến răng mà nói từng từ, đôi mắt híp lại, lạnh lùng nói, “Ta biết người đó!”

Hoa Lí Kiều nghĩ thầm, quả nhiên Lâm Phương Châu và Xuân Lộ Nhi có tình cũ.

Thế nhưng hiện tại Hoa Lí Kiều cũng không quan tâm tới chuyện tình cũ đó làm gì, hắn chỉ mong tên sát thần trước mặt mau đi đi.

Vân Vi Minh nói: “Dẫn ta đi tìm bọn họ .”

“Ta, ta không biết……”

“Gì cơ?”

Thấy đôi mắt hắn nhíu lại, thoạt nhìn rất nguy hiểm, Hoa Lí Kiều vội vàng sửa miệng: “Tuy rằng ta chưa tới nơi ở của Xuân Lộ Nhi bao giờ, nhưng ta nghe được nàng ấy có nói cho Lâm công tử!”

……

Rõ ràng là chơi gái thì chơi đi, tại sao lại còn muốn mang thêm một đám người tới nghe?

Xuân Lộ Nhi không hiểu lắm. Nhưng nàng là người có đạo đức nghề nghiệp, khách yêu cầu thế nào thì nàng cũng nên tận lực mà thỏa mãn hắn. Nàng dọn một bàn đồ ăn, hâm nóng rượu, khi Lâm Phương Châu tới, nhìn thấy một bàn có cả sắc lẫn hương, còn rất cao hứng: “Tay nghề của ngươi thật không tồi.” Nói xong còn gắp một lát cá đưa vào trong miệng, “Ừm, cũng được đó.”

Xuân Lộ Nhi rót rượu cho nàng, Lâm Phương Châu vừa che miệng vừa nói, “Hôm nay ta tới đây là có việc muốn nhờ ngươi.”

“Ồ?” Xuân Lộ Nhi cười, “Ngươi có việc gì muốn nhờ ta?”

“Lát nữa ta không làm gì cả, còn ngươi nằm ở trên giường mà kêu, làm bộ như ta rất lợi hại… Ta sẽ cho ngươi tiền.”

Xuân Lộ Nhi ngẩn ngơ, không nghĩ tới việc Lâm Phương Châu muốn nhờ lại là việc này. Nàng chỉ một suy nghĩ: Vậy là người này có chút bệnh kín. Nhưng hắn là nam nhân, vẫn cần mặt mũi, hẳn là sẽ rất xấu hổ khi để người khác biết mình “không được”, đành phải đưa ra hạ sách này, diễn một vở kịch, vờ để mọi người biết rằng hắn rất lợi hại.

Trước kia thằng nhãi này có danh “Một đêm bảy lần”, vậy mà lại là nhờ diễn trò này sao…

Cho nên nàng con mẹ nó bởi vì muốn một người không “được” mà rơi vào kết cục như hôm nay?

Lâm Phương Châu thấy Xuân Lộ Nhi ngẩn người, nhẹ nhàng đẩy nàng một chút: “Có làm được không?”

“Làm thì làm,” Xuân Lộ Nhi xốc lại tinh thần, hỏi ngược lại, “Ngươi tính trả ta bao nhiêu tiền?”

Lâm Phương Châu giơ một đầu ngón tay.

Xuân Lộ Nhi: “Một trăm lượng?”

Lâm Phương Châu: “Một hoặc hai.”

Xuân Lộ Nhi không thể tin được, Lâm Phương Châu có Tam hoàng tử hậu thuẫn mà còn keo kiệt đến vậy, nàng nói: “Không được, một lượng bạc còn chưa đủ cho ta cất giọng đâu.”

Lâm Phương Châu: “Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”

Xuân Lộ Nhi: “Một trăm lượng.”

Lâm Phương Châu: “Năm mươi lượng.”

Xuân Lộ Nhi: “Thành giao.”

Lâm Phương Châu cảm giác chính mình như bị lừa, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ngươi cũng quá độc ác, nước tiểu của Tiểu Nguyên Bảo cũng chỉ mới kiếm mười lượng một lần chứ đâu…”

“Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì. Ngươi…… Bắt đầu đi.”

“Hiện tại? Trời còn không chưa tối đâu!”

“Bây giờ ngươi kêu vài lần thì trời cũng vừa kịp tối rồi.”

Nhận tiền của người thì phải ra sức mà làm việc, Xuân Lộ Nhi ngược lại cũng không qua loa, nằm ở trên giường mà kêu lên rất chân thực.

Lâm Phương Châu ngồi ở bên cạnh bàn, vừa ăn những món nàng ấy làm, vừa uống rượu.

Thẩm Nhị Lang cùng những người khác trốn ở góc tường nghe thấy bên trong đã sớm bắt đầu nhanh đến vậy, tất cả đều cười nhếch mép.

Bởi vì Hàn Ngưu Ngưu là một nha đầu nên đã sớm bị tống cổ tới nơi khác chơi, chỉ còn Thập Thất ngồi ở trên cây, vừa bình tĩnh lại ưu thương nhìn hoàng hôn.

Lúc này mặt trời lặn về hướng tây, ánh nắng màu đỏ cam trải đầy viện, rơi vào những người trong viện, bọn họ đang nghe, đột nhiên cảm thấy ánh tịch dương trên người bị một bóng đen chặn lại.

Mấy người ngẩng đầu, lại thấy Tam hoàng tử đứng thình lình ở trong viện!

Bọn họ sợ tới mức tè ra quần, phần phật mà quỳ xuống đất.

Bên ngoài thì không có một tiếng động, còn trong phòng thì đầy những tiếng rên dâm đãng.

Thẩm Nhị Lang trộm ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tam hoàng tử cực kì dọa người, tựa như một con dao nhỏ có thể chém người. Hắn cảm thấy không ổn, vừa muốn mở miệng nhắc nhở Lâm Phương Châu bên trong, nào ngờ Tam hoàng tử còn nhanh hơn hắn một bước, lạnh lùng nói: “Câm miệng, cút.”

Mấy người lập tức cút đi.

Vân Vi Minh đứng ở trong viện, không nhúc nhích, nhìn cánh cửa kia.

Tiếng kêu nhẹ nhàng và gợi cảm của người phụ nữ vẫn tiếp tục, còn tiếng kêu kia đục ngầu và nặng nề, chậm rãi, từng tiếng một như đập tan những hy vọng hão huyền trong lòng hắn.

Trong lòng hắn chỉ còn lại tràn đầy tuyệt vọng.

Tâm hắn như bị đao cắt đến thống khổ khó nhịn, cơ thể run lên, suýt nữa không đứng nổi.

Thập Nhị có chút lo lắng, “Điện hạ?”

Trong lòng Vân Vi Minh đột nhiên dâng lên một ngọn lửa quỷ dị, cứ thế mà thiêu đốt cả người hắn mà không rõ lý do, hắn cũng không biết mình nghĩ gì —— có lẽ hắn cũng không biết gì nữa, chỉ biết mình không thể nhịn, thà rằng hắn chết, thà rằng cùng chết, hắn cũng không muốn chịu sự tra tấn này. Hắn đột nhiên duỗi tay ra, rút thanh kiếm của Thập Nhị “ầm” một phát, xông lên một cước đá tung cửa.

Uỳnh —— khi ván cửa rơi xuống, hắn cũng thấy được cảnh tượng bên trong.

Không có cảnh tượng tuyệt vọng nào như hắn nghĩ cả. Lâm Phương Châu đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nghe được tiếng vang, hoảng sợ, chiếc đũa rớt ở trên bàn, đập vào chén mà vang lên giòn tan.

Nàng trừng mắt, ngẩn người quay đầu nhìn hắn.

Bên miệng còn vương sợi miến.

Lúc ấy, Vân Vi Minh đang từ địa ngục bỗng chốc như lên thiên đường.

Trái tim đang lạnh đến thấu xương, đột nhiên như hoa nở xuân về.

Xuân Lộ Nhi vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề nằm trên giường, đột nhiên thấy hắn xông vào, nàng co người lại, run rẩy hỏi, “Ngươi ngươi ngươi ngươi làm cái gì vậy……”

Vân Vi Minh nhìn Lâm Phương Châu rồi lại nhìn Xuân Lộ Nhi, “Các ngươi?”

‘Chùn chụt’ —— Lâm Phương Châu hút lấy sợi miến, vỗ vỗ ngực, oán giận nói: “Tại sao ngươi lại đột nhiên tới đây, làm ta sợ muốn chết! Ngươi cầm đao làm gì vậy!”

*Đầy là tiếng LPC hút sợi miến tạo ra.

“Ta…… Cho ngươi xem, cây đao này, đẹp không…”

“Đẹp cái đại gia nhà ngươi!” Lâm Phương Châu bị tức chết rồi, “Ai lại cảm thấy đao đẹp chứ!”

Vân Vi Minh ném thanh đao về phía sau, Thập Nhị giơ tay bắt được. Sau đó Vân Vi Minh hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì?”

“Chúng ta ở đây… Chơi.”

“Chơi?”

“Đúng vậy, tròng mắt Lâm Phương Châu xoay chuyển, nhanh chóng nói dối, “Ta muốn nuôi chim, nhưng không thể nuôi, đành kêu Xuân Lộ Nhi bắt chước chim mà kêu cho ta nghe.”

Xuân Lộ Nhi trợn trắng mắt, giờ phút này hận không thể vặn chết Lâm Phương Châu.

Vân Vi Minh không vạch trần lời nói dối vụng về này, hắn chỉ đến gần một chút, nhẹ giọng nói, “Cùng ta trở về.”

Lâm Phương Châu hỏi: “Thẩm Nhị Lang bọn họ đâu?”

“Đều đi rồi.”

Lâm Phương Châu lắc đầu, lại hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”

Hắn không trả lời, chỉ dùng sức mà nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra khỏi đây.

Biến cố tới quá nhanh, còn chưa thể hiểu được thì người đều đã đi rồi. Xuân Lộ Nhi đuổi theo ra ngoài, đứng ở cửa nâng cao giọng nói: “Các ngươi…… Còn chưa trả tiền đâu!”

Một giọng nói truyền từ trên cây xuống: “Hắn thiếu ngươi bao nhiêu tiền?”

Xuân Lộ Nhi ngửa đầu, thấy có một người mặc đồ trắng mà ngồi vững vàng trên tán cây, nàng đáp: “Năm mươi lượng!”

Một tờ giấy từ trên cây bay xuống, như một sợi lông vũ, từ từ rơi xuống, theo gió cuộn tròn lại, lơ lửng không biết bay đi đâu. Xuân Lộ Nhi chạy đến chộp lấy cầm trong tay, thấy đó là một ngân phiếu năm mươi lượng. Nàng có chút hài lòng ngẩng đầu nói: “Đa tạ quan nhân.”

Trên cây cũng đã chẳng còn bóng người, chỉ còn lại vài cành lá đong đưa.

Thiếu chút nữa nàng cho rằng đó là ảo giác, may sao có tờ ngân phiếu trong tay làm chứng. Nàng ôm tờ ngân phiếu vào lòng, để bên người, sau đó lắc đầu nói: “Một đám người bị thần kinh.”

……

Lâm Phương Châu bị Tiểu Nguyên Bảo ném vào trong xe ngựa, Hàn Ngưu Ngưu cũng bị lôi trở về, lúc này đang ở trong xe ngựa bồi nàng.

Hàn Ngưu Ngưu vén rèm lên, nhìn trộm Tam hoàng tử cưỡi ngựa bên ngoài. Con ngựa trắng khỏe mạnh, tao nhã, thong dong mà bước đi theo xe. Người cưỡi ngựa thần thái thong dong nhàn nhã, mắt híp lại, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Lâm Phương Châu hỏi Hàn Ngưu Ngưu: “Hắn thế nào?”

Hàn Ngưu Ngưu: “Giống như đang cười.”

“Làm sao bây giờ, ta cảm giác hắn đoán được, hắn thông minh thế cơ mà.”

Hàn Ngưu Ngưu an ủi Lâm Phương Châu: “Đoán được thì đoán đi, tiểu công tử thông minh đến vậy, hẳn cũng nghĩ ra biện pháp tốt, công tử không cần lo lắng đâu.”

“Ôi,” Lâm Phương Châu thở dài, “Bí mật này càng ít người biết càng tốt, nhiều người biết thì cho dù không quan tâm hay không, cũng dễ bị bại lộ, rồi lại liên lụy tới nhau.”

“Hiện tại cũng không phải là không có biện pháp nào đâu, công tử cứ yên tâm.”

“Ngươi nói, hắn có tức giận hay không? Ta đã giấu hắn chuyện này nhiều năm thế rồi cơ mà.”

Hàn Ngưu Ngưu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói, “Khó nói.”

Lâm Phương Châu chột dạ mà về nhà, khi xuống xe thì Tiểu Nguyên Bảo đỡ nàng xuống, nàng đang muốn tự mình về viện, hắn lại siết chặt cổ tay nàng, “Đừng đi. Huynh trưởng, ta có việc hỏi ngươi.”

Lâm Phương Châu thầm nghĩ, tới rồi!

Hắn mặc kệ nàng có đồng ý hay không, lôi nàng đi thẳng về thư phòng của mình, đóng cửa thật kĩ để ngăn mọi người nghe được.

Ánh nắng bị nuốt lấy, sắc trời tối dần, trong phòng lại không đốt đèn. Lâm Phương Châu nương theo ánh sáng mỏng manh mà nhìn vào mắt của Tiểu Nguyên Bảo.

Ánh mắt có ý cười như không cười, lại có chút sáng ngời quá mức.

Nàng dựa vào trên cửa, chớp chớp mắt, chờ hắn mở lời.

Vân Vi Minh lại gần, thấp giọng hỏi nói: “Đều là giả, đúng hay không?”

“…… Hả?”

“Lời đồn đại của ngươi và nữ nhân đó là giả. Ngươi không liên quan đến các nàng, nhưng ngươi luôn nói như vậy vì sợ bị nghi ngờ. Cho nên mỗi khi thấy nữ nhân ngươi đều đùa giỡn. Ngươi tiêu tiền mua được nương tử như mỹ ngọc nên mới có lời đồn. Hiện tại ngươi lại làm như vậy khi mua được Xuân Lộ Nhi.”

“Ta……”

“Ngươi thích lui tới chỗ Hoa Lý Kiều, thích mặc nữ trang, chỉ là bởi vì ——”

“Chuyện này……”

“Là bởi vì,” đột nhiên hắn cúi đầu tới gần, thanh âm bị đè thấp tới cực điểm: “Ngươi thích nam nhân.”

Lâm Phương Châu nghĩ thầm, được rồi, nhận thì nhận, dù sao cũng chẳng có gì ghê gớm cả!

“Cho nên,” đột nhiên hắn lại cười, tiếng cười sung sướng êm tai, chậm rãi nói, “Thật ra ngươi ——”

Lâm Phương Châu nghĩ thầm, phải, ta là gì! Là cái gì!

“Đoạn tụ.”

“Đúng vậy! Có sao không!” Lời vừa thốt ra, đột nhiên Lâm Phương Châu cảm thấy có gì không đúng, nàng cuống quít lắc đầu, “Không không không không không ta không phải đoạn ưm……”

Hắn hôn nàng.

Lâm Phương Châu sợ tới mức toàn thân cứng đờ, mắt trừng thẳng.

Nàng nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, ẩn chứa sự sáng ngời, ấm áp, sung sướng, hạnh phúc, giống như pháo hoa nở rộ trong đêm nguyên tiêu.

Hắn nhẹ nhàng đè lên môi nàng mà cọ xát, lưu luyến mà liếm láp khóe môi nàng. Mắt hắn rũ xuống, ánh mắt bị hàng lông mi dày che khuất.

Nàng nghe được hắn nói nhỏ, hàm chứa ý cười dịu dàng, vừa như thổ lộ, vừa như thở dài: “Ngươi luôn hỏi ta vì sao không muốn thành thân, đây chính là đáp án.”