Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 30: Phan Nhân Phụng



Hàn Ngưu Ngưu chăm sóc Lâm Phương Châu rất tận tình, mỗi lúc rảnh rỗi thì thêu hoa làm giày, Lâm Phương Châu cảm thấy rất mới lạ, tấm tắc khen ngợi.



Hàn Ngưu Ngưu càng cảm thấy kì quái: “Công tử chưa từng thêu qua hoa sao?”



“Không có, nhưng mà ta biết vá giày vớ.”



Từ sau khi Tiểu Nguyên Bảo bắt đầu tập võ, mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện, vừa chạy vừa nhảy, quần áo giày vớ không bao lâu sau liền bị phá rách. Hắn còn có chút tính tình của công tử nhà giàu, đồ vật hỏng rồi liền đem vứt, Lâm Phương Châu nhìn thấy thế đau lòng tiếc của liền đoạt lấy giúp hắn vá lại.



Lần đầu tiên vá thật sự rất khó coi nhưng Tiểu Nguyên Bảo cũng không chê, vô cùng nể mặt mà mặc đi học. Hồ Tứ Lang cho rằng trên chân hắn có con nhện liền sợ tới mức không dám ngồi ở phía trước hắn, Tiểu Nguyên Bảo cũng lười đi giải thích. Về sau không biết thế nào lại truyền trong thư viện rằng Tiểu Nguyên Bảo nuôi cổ.



Sau nhiều lần mày mò thì Lâm Phương Châu cũng vá được ra hình ra dạng.



Hàn Ngưu Ngưu nói: “Công tử, giày vớ của ngươi về sau để ta vá đi.”



Lâm Phương Châu khen: “Ngưu Ngưu, ngươi đúng là một cô nương tốt.”



Hàn Ngưu Ngưu ngượng ngùng mà cười cười.



Lâm Phương Châu lại hỏi: “Ngươi có nghĩ đến muốn tái giá hay không?”



Hàn Ngưu Ngưu lắc lắc đầu: “Ta sống là người của phu quân, chết cũng là ma của phu quân.”



Lâm Phương Châu thầm nghĩ: hiện tại hắn là quỷ của ngươi.



Hai người đang nói chuyện phiếm thì Vương Đại Đao đi tới, trong tay còn cầm thêm mấy gói thuốc.



“Lại làm phiền Vương bộ đầu giúp ta lấy thuốc.”



“Sao lại nói như vậy, dù sao ta cũng tiện đường liền lấy giúp ngươi.” Vương Đại Đao đặt thuốc lên trên bàn, hỏi Lâm Phương Châu: “Tiểu Nguyên Bảo đã đi mấy ngày rồi?”



“Bảy ngày rồi.”



Nghe vậy hắn liền trầm tư không nói chuyện. Lâm Phương Châu nhìn vẻ mặt hắn có chút không đúng liền hỏi: “Làm sao vậy? Có phải Tiểu Nguyên Bảo đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”



“Không phải, không phải.” Vương Đại Đao vội vàng xua tay: “Ngươi không cần vội, ta chỉ là thấy có hơi kỳ quái.”



“Kỳ quái cái gì?”



Vương Đại Đao liếc mắt ra phía ngoài cửa sổ một cái, nói: “Trước cửa nhà ngươi có một người bán hạt dẻ ở phía đông, một người bán dưa hấu ở phía tây.”



Lâm Phương Châu gật gật đầu nói: “Đúng vậy, người bán hạt dẻ kia căn bản không biết xào hạt dẻ, hạt dẻ nửa chín nửa sống, hôm qua ta mua một ít mà không ăn được.”



Vương Đại Đao sửng sốt một chút: “Không phải, ý ta nói không phải cái này…Hai ngươi kia đều rất lạ mặt.”



“Này thì có cái gì lạ, toàn huyện Vĩnh Châu có nhiều người như vậy, ngươi cũng không có khả năng nhận biết hết mọi người đi.”



“Nhưng là hai người này không đơn giản, lạ mặt thì không sao nhưng —-bọn họ còn biết võ công.”



“Vậy sao?” Lâm Phương Châu cảm thấy rất mới lạ, cũng duỗi cổ nhìn về phía cửa sổ: “Ngươi làm sao biết được?”



“Bọn họ cố tình muốn che giấu, người bình thường có lẽ sẽ không biết được, nhưng mà ta đã luyện công nhiều năm, điểm này vẫn là nhìn ra được. Hai người này không chi biết võ công mà công phu còn không thấp.”



“Võ công tốt như vậy mà còn bán hạt dẻ xào. Hơn nữa xào hạt dẻ còn không thể ăn, là hảo hán nghèo túng từ nơi nào đến vậy?”

Lâm Phương Châu lẩm bẩm nhắc lại, cũng cảm thấy có điều gì đó kỳ quái.



Sắc mặt Vương Đại Đao có chút đề phòng, nói: “Đây là ta nhìn ra được hai người này, còn có những người khác hay không thì ta cũng không biết.”



Một câu cũng khiến Lâm Phương Châu hơi căng thẳng: “Ngay cả ngươi cũng không nhìn ra sao?”



“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”



Hàn Ngưu Ngưu nghe hai người nói chuyện thì lập tức nói: “Hôm nay ta ở phía sau nhà nhìn thấy một người khất cái, ta cho hắn một miếng ăn. Có tên thường xuyên hành khất* ở phụ cận muốn đánh hắn thì bị hắn nhẹ nhàng xách lên vung tay ném một cái, tên kia liền bị quăng ngã xa tới hơn một trượng.”



*Đi ăn xin



“Phía trước cửa có, sau nhà cũng có, vậy thì phía trên nóc nhà có phải cũng có hay không.” Lâm Phương Châu đột nhiên cảm thấy thật không an toàn: “ Nhà ta sao lại đột nhiên có nhiều người vây xung quanh như vậy, có phải là cái tên Dương Trọng Đức kia phái người tới giám thị ta hay không? Bên ngoài có một bộ khoái còn chưa đủ hay sao, Dương lão hổ cho rằng ta còn có thể mọc cánh bay đi à?”



Vương Đại Đao lập tức lắc đầu: “Không phải là người của Dương Trọng Đức. Người trong huyện nha là tiêu chuẩn như nào, ta còn rõ ràng hơn Dương Trọng Đức. Hai người kia tuy có chút sâu không lường được, nhưng thoạt nhìn cũng không có địch ý, ta cảm giác cũng không phải là người Dương Trọng Đức có thể sử dụng.”



“Vậy thì sẽ là ai đây? Có thể là người Tiểu Nguyên Bảo tìm đến hay không?”



“Ta cũng có suy nghĩ giống ngươi, Tiểu Nguyên Bảo đã đi mấy ngày rồi, vậy có thư tín hồi âm không?”



“Không có, tên tiểu tử thối này, tốt xấu gì cũng cho người truyền tin lại chứ…”



Giống như là để chờ nàng vả mặt, Lâm Phương Châu vừa nói dứt lời thì thình lình bên ngoài vang lên tiếng động khác thường, Hàn Ngưu Ngưu chạy tới xem, quay lại thì trên tay cầm theo một phong thư cùng ám khí. Lâm Phương Châu mở thư ra, gật đầu nói: “Là bút tích của Tiểu Nguyên Bảo.”



Trong ba người thì chỉ có Lâm Phương Châu được coi như là biết chữ, hai người còn lại thì hoàn toàn mù chữ, vì thế phong thư này liền để cho Lâm Phương Châu tới đọc. Có lẽ cũng suy xét đến điểm này nên trong thư Tiểu Nguyên Bảo viết rất đơn giản, Lâm Phương Châu đều nhận biết chữ hắn viết bên trong, cũng làm khó hắn.



Nội dung thư đơn giản chỉ có báo bình an, làm Lâm Phương Châu không cần lo lắng.



Đọc xong thư, Lâm Phương Châu suy tư nói: “Chẳng lẽ thật đúng là Tiểu Nguyên Bảo tiêu tiền thuê người đến? Nhiều người thân thủ tốt như vậy, không biết phải tốn bao nhiêu tiền đây? Aii, dù sao ta cũng là người sắp chết…”



Vương Đại Đao khuyên nhủ: “Cũng là tâm ý của đứa nhỏ.”



Lâm Phương Châu cuối cùng vẫn là không yên tâm, ban đêm ngủ không được bao lâu đột nhiên cao giọng hô: “Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng–.”



Câu thứ ba còn chưa kêu xong thì phù phù—- trong phòng đột nhiên xuất hiện ba người.



Tuy cũng sớm chuẩn bị tâm lý nhưng Lâm Phương Châu vẫn bị bọn hắn làm cho hoảng sợ. Nàng co lại ở trên giường, Hàn Ngưu Ngưu dũng cảm che ở trước mặt nàng, nàng đếm ba người đột nhiên xông vào nà: “Ngươi là bán hạt dẻ, ngươi là bán dưa hấu, ngươi là tên khất cái kia đi?… Các ngươi còn có người khác không?”



Ba người hai mặt nhìn nhau, không có trả lời vấn đề này.



Người bán hạt dẻ chắp tay cung kính hỏi Lâm Phương Châu: “Công tử mới vừa rồi vì sao lại hô to cứu mạng vậy?”



“Ta…mơ thấy ác mộng.”



“Công tử mời nghỉ ngơi, chúng ta xin lui trước.”



“Chờ, chờ một chút.” Lâm Phương Châu gọi lại bọn họ, hỏi: “Cái kia, gần đây Tiểu Nguyên Bảo đang làm cái gì vậy? Thư hắn gửi cho ta cũng không viết.”



“Chúng ta không quen biết Tiểu Nguyên Bảo.”



“Tên của hắn là Lâm Phương Tư.”



“Cũng không quen biết Lâm Phương Tư.”



“Vậy thì ai phái các ngươi tới? Có phải là một hài tử mười sáu mười bảy tuổi, lớn lên rất tuấn tú hay không?”



“Ta…không thể trả lời.” Nói xong liền muốn đi.



Lâm Phương Châu vội nói: “Chờ một chút, gấp cái gì, trò chuyện một chút rồi lại đi…”



Bọn họ không định cùng nàng nói chuyện phiếm.



Lâm Phương Châu nói: “Vấn đề cuối cùng, rốt cuộc các người là tới giám thị hay tới bảo vệ ta?”



“Bảo vệ ngươi.”



“Có nhìn lén ta không?”



“Sẽ không.”



Lâm Phương Châu cảm giác sự việc ngày càng thần bí, quả thực không thể hiểu được.



Cuối cùng nàng tự hỏi một phen, vẫn là có khuynh hướng nhóm cao thủ này là Tiểu Nguyên bảo mượn đến. Giang hồ hào kiệt mà, phải giữ bí mật của cố chủ, điều này có thể lý giải được.



Hàn Ngưu Ngưu hỏi: “Vì sao công tử lại chắc chắn xác định bọn họ là do tiểu công tử phái tới?”



“Bởi vì trên đời này ngoại trừ hắn ra, sẽ không có người thứ hai đối tốt với ta như vậy.”







Cứ như vậy nửa tháng qua đi, Lâm Phương Châu mỗi ngày trôi qua còn tính là thái bình. Dưới sự chỉ dạy của Hàn Ngưu Ngưu thì người bán hạt dẻ cuối cùng cũng biết xào hạt dẻ rồi, nhìn vậy Lâm Phương Châu rất hài lòng. Mỗi ngày nàng đều đứng trước cửa nhà cọ ăn dưa hấu và hạt dẻ của bọn họ, hơn nữa ăn xong còn không trả tiền.



Hạt dẻ còn cần phải để Hàn Ngưu Ngưu bóc vỏ, còn dưa hấu thì Lâm Phương Châu có thể tự mình ăn. Nàng dùng hai cái khuỷu tay nâng miếng dưa hấu lên ăn vừa nhanh lại sạch sẽ.



Không khác gì Trư Bát Giới cả.



Lạc thiếu gia nhìn Lâm Phương Châu ăn đến thơm ngọt như vậy, cũng qua đó mua dưa hấu, rồi hắn ngồi xổm bên cạnh Lâm Phương Châu ăn, lại thêm một kẻ giống Trư Bát Giới nữa.



Một bên ăn dưa hấu, Lạc thiếu gia nói với Lâm Phương Châu:

“Phương Châu, ngươi nghe nói gì chưa? Gần đây trong triều xảy ra chuyện lớn.”



“Chuyện lớn gì?” Lâm Phương Châu cũng không quá để ý đến sự tình trong triều đình. Chính là bởi vì trên triều đình có những người làm mưa làm gió, ngồi không ăn bám nên mới có tên cẩu quan Dương Trọng Đức kia.



Cho nên nàng cảm thấy triều đình là chướng khí mù mịt.



Nhưng vì thành Vĩnh Châu cũng cách kinh thành không xa nên kinh thành có chuyện gì xảy ra thì trong tình huống bình thường cũng rất dễ dàng truyền đến Vĩnh Châu.



Lạc thiếu gia nói: “Lần trước Tưởng quốc cữu từ trong sông đào được một đầu chó vàng nặng đến 68 kg, ngươi nghe nói đến việc này chưa?”



Khi nhắc tới “Tưởng quốc cữu”, người bán dưa hấu cúi đầu liếc nhìn hắn một cái.



Lâm Phương Châu gật đầu nói, “Đã nghe nói rồi, tận 68 kg! Ông trời cũng quá đui mù, một quốc cữu thì thiếu gì tiền đâu, vì sao còn để hắn đào được đầu chó vàng chứ.”



“Hắn đào được nhưng cũng không phải của hắn, muốn nói đạo lý thì đây là điềm lành, phải dâng lên cho quan gia*.”



*Vua, hoàng đế thời xưa.



“A, như vậy à?”



“Đúng vậy, quan gia mê tín đạo giáo, hắn nuôi rất nhiều đạo sĩ, ngươi nghĩ xem, có phải là hắn đặc biệt thích điềm lành hay không?”



“Đúng đúng, có câu nói như thế nào nhỉ, dưới bầu trời này, chỗ nào mà không phải của thiên tử—của quan gia!”



“Ta nói cho ngươi, chuyện hay còn ở phía sau kìa! Ngươi đã nghe qua chưa, hoàng hậu đã chết ban đầu kia còn có một nhi tử đã chết—“



Người bán dưa hấu đột nhiên ngắt lời hắn: “Hoàng hậu đã qua đời phải xưng là “Hoăng””



Lạc thiếu gia liếc nhìn hắn: “Một tên bán dưa hấu như ngươi nơi nào còn chú ý cái này, Phương Châu, ta cùng ngươi nói tiếp, quốc cữu liền phái người đem điềm lành dâng lên cho quan gia. Mấy tên lính trình dâng vật lành có đứa trẻ tầm mười sáu mười bảy tuổi, quan gia nhìn thấy đứa bé kia liền cảm thấy quen mắt rồi cẩn thận dò hỏi, ngươi đoán sẽ như thế nào?…Phương Châu? Phương Châu? Ngươi làm cái gì vậy?”



Lạc thiếu nói đến điểm mấu chốt mà Lâm Phương Châu không để ý đến hắn. Nàng chậm rãi đứng lên, dưa hấu cũng quên ăn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía trước.



Lạc thiếu gia có chút kỳ quái, ngẩng đầu vừa thấy, nhất thời kinh ngạc đến dưa hấu rơi khỏi tay: “Đại nhân? Phan đại nhân?”



Phan Nhân Phụng cưỡi ngựa đi đầu, phía sau còn đi theo một đội quân binh mã. Đoàn người này từ đầu đến chân đều tỏa ra uy thế lừng lẫy.



Bọn họ đi vào thành liền giảm tốc độ nhưng vì nhân mã đông đảo, một đường đi vẫn khiến cho đường cuộn lên bụi mù.



Ở trong bụi mù các bá tánh sớm đã nhận ra Phan Nhân Phụng.



Mấy ngày nay, lương thực vụ chiêm được mùa. Dương Trọng Đức lòng tham không đáy ra sưu cao thuế nặng, làm cho dân chúng lầm than. Giờ phút này nhìn thấy Phan Nhân Phụng, rất nhiều dân chúng kích động đến rơi lệ đầy mặt: “Thái gia đã trở lại! Thái gia trở về cứu chúng ta! Vĩnh Châu được cứu rồi!”



Phan Nhân Phụng nhíu mày nói với người bên cạnh: “Ta tốn 6 năm thời gian mới cai trị Vĩnh Châu đến an dân lạc nghiệp, hiện tại mới có rời chức mấy tháng mà thôi, Dương Trọng Đức đã phá hư thành Vĩnh Châu như vậy rồi!”



“Đại nhân bớt giận, chúng ta hôm nay đến là muốn diệt trừ tên gian quan này!”



Phan Nhân Phụng gật gật đầu, thấy một người đứng ven đường, nâng một miếng dưa hấu, ngơ ngác nhìn hắn.



Hắn lắc đầu nói: “Tên Lâm Phương Châu này sao vẫn ngốc như thế vậy?”



Phan Nhân Phụng cưỡi ngựa đi đến trước mặt Lâm Phương Châu, Lâm Phương Châu kinh hỉ gọi hắn, “Thái gia! Thật là ngươi! Ta không có nằm mơ sao?!”



Phan Nhân Phụng thế mà xuống ngựa.



Lâm Phương Châu quả thực được sủng mà sợ: “Thái gia, ngươi vào nhà ngồi một lát? Ăn miếng dưa nghỉ ngơi một chút? Nếu không cũng để các huynh đệ ăn miếng dưa nghỉ chân một chút? Yên tâm ăn, dưa nhà hắn không cần tiền.”



Người bán dưa hấu lạnh nhạt nhìn nàng một cái.



Phan Nhân Phụng chịu đựng cơn xúc động muốn trợn trắng mắt, đáp: “Không được, ta còn có việc quan trọng trong người.”



“Dạ dạ, đại nhân đến Vĩnh Châu muốn làm cái gì vậy? Không đúng, ta không nên hỏi thăm cái này…Thái gia, ngươi mang theo nhiều binh lính như vậy là muốn bỏ văn theo võ à?”



Phan Nhân Phụng cuối cùng vẫn là trợn trắng mắt nói: “Không có.”



“Vậy thái gia…”



“Lâm Phương Châu.”



“Có tiểu nhân.”



“Ngươi đi theo ta đến huyện nha.”



“A? Ta không đi, ta là—“ Lâm Phương Châu đến gần thấp giọng nói: “Phạm nhân chịu tử hình! Ta đùa giỡn tiểu thiếp của Dương lão hổ, hắn muốn làm ta chết! Ta cũng không dám đi chọc tức mắt hắn.”



“Nếu ngươi đi theo ta, ta xả hết giận cho ngươi.”



“Thật sao? Vậy được!”



Lâm Phương Châu vui sướng đi theo Phan Nhân Phụng vào huyện nha, một tên quan binh vẫn luôn đi theo Phan Nhân Phụng đột nhiên gào ta một tiếng: “Thánh chỉ đến—“



Nàng sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất.



Phan Nhân Phụng kéo cánh tay nàng, dở khóc dở cười: “Hiện tại không cần quỳ.”



Quan binh kia kêu một tiếng cũng chỉ là hình thức, thực tế trước khi đến Phan Nhân Phụng đã cho người đi thông báo cho Dương Trọng Đức rồi, giờ phút này Dương Trọng Đức đã sớm quỳ gối ở đại đường nghênh đón thánh chỉ.



Một tay Phan Nhân Phụng nắm thánh chỉ giơ lên cao, người ở trong viện đều quỳ xuống.



Sau đó hắn tuyên đọc thánh chỉ.

Cái thánh chỉ kia có chút….Giả dụ có mười phần thì Lâm Phương Châu chỉ có thể nghe hiểu một phần.



Nghe không hiểu không quan trọng, từ phản ứng của mọi người có thể đoán ra một chút. Người đọc nghiêm túc băng lạnh, người nghe thì run bần bật, chắc là chuyện gì đó rất lợi hại.



Quả nhiên sau khi Phan Nhân Phụng đọc xong thánh chỉ, ra hiệu cho người bên cạnh, lập tức có binh lính tiến lên giữ bắt Dương Trọng Đức, lột mũ quan của hắn, đè ép hắn xuống.



Dương Trọng Đức vừa đi vừa còn hô to: “Thần oan uổng.”



Lâm Phương Châu tấm tắc lắc đầu: “Mệt hắn còn nói ra miệng được.”



Bên ngoài sớm đã có bá tánh nghe được phong phanh, tiến đến vây xem. Nghe nói Dương Trọng Đức bị thánh chỉ của quan gia thóa mạ một trận, còn muốn bị áp giải đến kinh thành để thẩm vấn.



Các bá tánh không khỏi vỗ tay vui mừng, còn có người sớm đã về nhà đốt pháo ăn mừng, dần dần tiếng pháo ngày càng nhiều, toàn thành đều nghe thấy “bùm, bùm, bùm”, còn náo nhiệt hơn cả qua năm mới.



Phan Nhân Phụng chỉ hai cái quan binh nói: “Các ngươi mang theo bộ khoái, đi bắt tên Phùng chốc đầu kia lại, cùng nhau áp giải về kinh.”



Quan binh tuân lệnh đi bắt.



Phan Nhân Phụng lại phái người đi lục soát nhà Dương Trọng Đức tìm xem vật chứng. Chờ phân công mọi việc xong thì chỉ còn lại có hắn và Lâm Phương Châu.

Chuyện tốt đến quá nhanh, tâm hồn Lâm Phương Châu có chút bay bay, giống như đang nằm mơ vậy.



Lúc này Phan Nhân Phụng mới nói với Lâm Phương Châu: “Chuyến này ta đến đây chỉ để bắt lấy Dương Trọng Đức, thuận tiện xử lý một chút sự vụ thành Vĩnh Châu, huyện lệnh mới hẳn là sẽ đến sớm thôi, mấy ngày nữa ta áp giải Dương Trọng Đức vào kinh, ngươi cũng đi theo cùng ta đi.”



Lâm Phương Châu biết chính mình có hi vọng được giải oan liền nói: “Trời xanh có mắt.”



Nhưng mà nàng nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Mấy ngày nữa phải đi luôn ạ? Ta có thể đi muộn hơn một chút hay không? Tiểu Nguyên Bảo còn chưa trở về, ta muốn chờ hắn trở về rồi đi.”



“Hắn ở kinh thành chờ ngươi.”



“Ai?”



Phan Nhân Phụng kỳ quái mà nhìn Lâm Phương Châu một cái: “Ngươi không biết?”



Lâm Phương Châu ngẩn ra: “Biết cái gì?…A!” Nàng bừng tỉnh vỗ tay: “Ta đã biết!”



Phan Nhân Phụng gật gật đầu.



Lâm Phương Châu: “Tiểu Nguyên Bảo đi cáo trạng đúng không? Lá gan của hắn cũng quá lớn, đúng là chỉ có hắn mới làm vậy.”



Phan Nhân Phụng: “…..”



Không thể hiểu được, Phan Nhân Phụng có chút đùa ác mà nghĩ, nếu ta không nói, đến lúc đó tiểu tử này sẽ là phản ứng như nào đây?



Ha hả, thế mà có hơi mong đợi….



Phan Nhân Phụng để Lâm Phương Châu và Hàn Ngưu Ngưu tạm thời tiến vào huyện nha sống, hắn điều tra một chút tội ác của Dương Trọng Đức làm mấy tháng nay, trong lòng đã có dự định, chờ huyện lệnh mới đến rồi bàn giao cẩn thận với hắn, đặc biệt cường điệu “còn thuế cho dân”, rồi mới mang theo nhân mã mênh mông cuồn cuộn xuất phát đi đến kinh thành.



Dương Trọng Đức và Phùng chốc đầu bị nhốt trong nhà giam, xe chở tù đi ở giữa đội ngũ. Bá tánh vây xem sôi nổi ném đá về phía bọn họ, ném đến bọn họ vỡ đầu chảy máu, vô cùng chật vật. Có bá tánh giơ lên khối gạch đá, quan binh áp giải lập tức ngăn lại hắn: “Buông! Đánh chết hắn, ngươi cũng muốn đền mạng.”



Người nọ không cam tâm mà buông gạch xuống.



Một người bá tánh khác chuẩn bị một thùng phân, vừa đi vừa hắt lên người hai người kia, đến nỗi hai người Dương Trọng Đức và Phùng chốc đầu đều bốc lên mùi thối.



Quan binh yếu ớt nói: “Thối chết ta, các ngươi cũng phải đền tội đấy.”